Chương 7

Tiêu Tiêu gõ cửa, đẩy ra: "Chủ nhiệm Lâm, anh còn chưa ăn cơm, hay là tôi dẫn anh đến căn tin ăn nhé."

Lâm Tế Du đang nghe điện thoại, thấy cô bước vào liền ngắt điện thoại, đứng dậy nói: "Vậy làm phiền cô rồi."

Tiêu Tiêu dẫn anh đến căn tin, mới đi được hai bước, điện thoại Lâm Tế Du vang lên, Lâm Tế Du bắt máy, giọng hạ thấp "Vâng" vài tiếng.

Còn vài bước nữa là đến căn tin, nhưng trong đó cũng không còn nhiều người, hai người đều không nói một câu nào, có vẻ hơi xấu hổ, Tiêu Tiêu cố gắng lại gần giới thiệu sơ một chút: "Hôm nay có món thịt kho tàu, đầu bếp ở đây làm món này rất ngon, rau cũng rất tươi ngon..."

Tới căn tin Lâm Tế Du vẫn trả lời điện thoại "vâng" liên tục, nên Tiêu Tiêu dứt khoát bê suất cơm giúp anh tới.

Lâm Tế Du thừa dịp cô đi chỗ khác lại nói thêm mấy câu trong điện thoại: "Người gặp được rồi, không thích hợp lắm. Không có việc gì, phải ăn cơm rồi." Lại ngẩng đầu, Tiêu Tiêu giúp anh bê ba phần đồ ăn và một chén canh tới, đặt trước mặt bàn: "Chủ nhiệm Lâm cứ ăn từ từ, tôi về trước."

"Cám ơn." Lâm Tế Du gật đầu, trước tiên để chén thịt kho tàu qua một bên, lấy đũa gắp cà rốt trong món xào ra hết.

Tiêu Tiêu dừng bước, Lâm Tế Du thuận tay lấy tảo tía trong súp hành thái ra. Thấy Tiêu Tiêu còn chưa đi, anh ngẩng đầu lên ra chiều lạ lùng hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Tiêu hơi do dự: "Không có việc gì, nếu không thích ăn đồ ăn đó thì có thể cho tôi không."

"Sau đó cô ăn hết thịt kho tàu sao?"

"Nói nhảm! Bằng không thì phí lắm, ôi chao, mẹ tôi gọi tới rồi!" Tiêu Tiêu cầm điện thoại "suỵt" một tiếng, hít sâu một hơi, sau đó mới trả lời điện thoại.

"Ồ, mẹ~."

Bạch Vân Nam phát âm từ cuối lôi cuốn khiến cả người cô khẽ run: "Xem cô đắc chí như vậy, chẳng lẽ được điều trở về rồi sao." Hoàng Tiểu Phu rung đùi đắc ý nói: "Anh không hiểu đâu Bạch Vân Nam, con bé Tiêu Tiêu này được Lục sở trưởng phóng đại rồi, không muốn xã hội được vui vẻ lấy một chút!" Nói xong bèn học theo giọng điệu Lục Thành nói: "Hoàng đội được lợi rồi, Tiểu Tiêu rất hiểu chuyện, một năm qua cô ấy giúp chúng ta rất nhiều việc, mặc dù là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng lại rất đặc biệt, là một người hiếm có đấy! Chúng ta luôn nói đồn công an mỹ nam như mây, đẹp trai toàn diện, lưu manh thành đàn..."

"Này!" Bạch Vân Nam đẩy vai anh ta, "Phải nói tài tử phong lưu thành đàn chứ!"

....

"Ngày mai con trở về, mẹ thấy vui không?" Tiêu Tiêu cầm điện thoại ngồi vào ghế sô pha làm nũng với Trang Tùng Nhã, giọng điệu ngọt ngấy khiến cho đám Bạch Vân Nam muốn ra tay đánh cô.

"Em đúng là người không có lương tâm! Các anh ở đây đối tốt với em như vậy, tấm lòng của em là thế sao!"

"Nhất định là cô ấy vừa ý chàng trai nào ở đại đội trinh thám rồi, cho nên mới vội vã thoát ly quần chúng đấy!"

"Sở thích thú vị thật!"

...

"Vậy quay trở lại sớm một chút." Trang Tùng Nhã được con gái dịu dàng dỗ đến nỗi mở cờ trong bụng, chợt nghe phía đối diện có nhiều giọng nam ầm ĩ, dây thần kinh lập tức như bị kéo căng "Con đang ở đâu thế? Tiếng gì lớn như vậy?"

Tiêu Tiêu trợn mắt với Bạch Vân Nam và Hoàng Tiểu Phu, chỉ tay vào điện thoại. Hai người kia ngầm hiểu, bắt đầu lớn tiếng đùa giỡn:

"Anh là cảnh sát à? Ha ha ha ha ha, anh Long anh đừng có gạt tôi!"

"Tôi không lừa anh, anh em đều rất khỏe, tôi mới khuyên anh thẳng thắng đi tự thú, anh không cân nhắc vì mình thì cũng phải lo lắng cho Đình Đình và đứa con trong bụng chứ, anh muốn đứa bé sau khi sinh không có cha sao?"

"Kẻ phản bội! Tôi gϊếŧ anh!"

Hoàng Tiểu Phu đứng trên ghế sa lon, giơ tay lên, miệng mô phỏng tiếng sung "Bằng! Bằng! Bằng!"

Tiêu Tiêu lui ra ngoài dịu dàng giải thích với điện thoại: "Con đang xem ti vi với mấy đồng nghiệp, lúc nãy tiếng ồn quá nên con ra ngoài nói chuyện với mẹ."

Nói xong khẽ đóng cửa lui ra ngoài.

"Sau này nếu mẹ trực ban thì cũng không cần sợ không có ai nấu cơm cho bố nữa. Về sau nếu mẹ đi làm về mệt, về tới nhà đi ngủ, khi tỉnh lại con sẽ hâm nóng bữa ăn khuya, giúp mẹ thay quần áo, lau khô tóc mẹ, thoa kem dưỡng cho mẹ..." Tiêu Tiêu vừa đi vừa nói, thiếu chút nữa đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, rẽ vào lối rẽ, đi qua cửa thủy tinh đến tiểu viện yên tĩnh "Nếu mẹ muốn về hưu sớm, con tìm một người đẹp trai nhanh chóng sinh một đứa bé mập mạp cho mẹ."

"Được rồi, không cần con làm nũng với mẹ. Lục sở trưởng đồng ý à? Thủ tục xong hết rồi hả?"

"Dạ, xong hết tất cả rồi mẹ." Tiêu Tiêu sờ tay vào trong túi áo, ngón tay chạm vào văn kiện cứng rắn "Cảnh quan chứng nhận cũng lấy được rồi, thứ hai sẽ báo cáo."

Giọng Trang Tùng Nhã hòa hoãn lại: "Con cảm thấy người chủ nhiệm Lý giới thiệu thế nào?"