Chương 8

"...Cái gì mà thế nào chứ?"

"Chính là người con gặp hôm nay đó." Trang Tùng Nhã sửng sốt một chút "Con không gặp sao?"

Tiêu Tiêu cảm thấy kì lạ: "Công việc bên này của con rất bận, làm gì có thời gian đi tìm chủ nhiệm Lý chứ, có phải mẹ nhầm rồi không?"

Trang Tùng Nhả trầm mặc hỏi: "Bác sĩ Lâm không liên lạc với con sao?"

"Bác...Bác sĩ Lâm sao?" Pháp y của đại đội hình trinh sát Lâm Tế Du ư? Anh ấy là đàn em của chủ nhiệm Lý à? Anh ấy, anh ấy... Trong lòng Tiêu Tiêu nhốn nháo. Anh ấy tới xem mắt với mình sao?

Trang Tùng Nhã khó hiểu: "Các con không gặp nhau sao?"

Cảnh sắc trước mắt Tiêu Tiêu không còn chân thực được nữa, gặp rồi, nhưng mà... Việc này hoàn toàn không đúng! Không có ai nói cho cô biết đây là xem mắt mà!

"Vốn muốn đợi con trở về rồi sắp xếp thời gian gặp mặt sau, chủ nhiệm Lý nói đàn em ông ấy biết con, nên để cho bọn con tự gặp mặt." Trang Tùng Nhã dừng lại một chút "Các con cùng ăn cơm trưa rồi hả?"

"Cơm trưa à." Tiêu Tiêu xoa huyệt thái dương, có thể nói là cùng ăn một bữa cơm trưa chứ nhỉ, "Xem như... là cùng ăn rồi đi."

"Các con trò chuyện với nhau thế nào?"

"Cũng được xem là trò chuyện."

"Cậu ấy có xin cách liên lạc với con không?"

"Không ạ…"

Trang Tùng Nhã thở dài: "Không thích hợp thì thôi vậy, mọi chuyện đợi con trở về rồi nói."

Cúp điện thoại, Tiêu Tiêu liền hoảng hốt. Có thể nói là cô đã trải qua lần xem mắt đầu tiên, còn bị đối tượng xem mắt ghét bỏ nhỉ?

Xem mắt là thế này ư?

Tiêu Tiêu chóng mặt trở về phòng, mấy người Bạch Vân Nam đang hát, cô đi vào cướp lấy microphone.

"Có kiếp này là huynh đệ, tới kiếp sau vẫn muốn làm huynh đệ với anh…"

Hơn sáu giờ đi đường, lúc xuống xe, Tiêu Tiêu cảm thấy mông cũng nóng hổi.

Tìm một vòng ở cửa nhà ga cũng không thấy mẹ và chiếc Audi màu xám bạc. Gọi điện thoại tới lại là Lý chủ nhiệm lại bắt máy: "Mẹ con đang làm phẫu thuật, con tự đón xem về đi."

Tiêu Tiêu giật ba lô, kéo hành lí ra ngoài, có một người mẹ gánh vác một sự nghiệp nặng như vậy, cô còn có thể làm sao đây?

Xe taxi đều đầy người, khom người đến hàng rào có nhiều người đang xếp hàng đứng đợi, Tiêu Tiêu kéo hành lí nhích từng bước từng bước, đợi hơn hai tiếng mới bắt được xe.

Nghĩ đến mẹ vẫn còn ở bệnh viện, Tiêu Tiêu lấy điện thoại gọi cho bố Tiêu Văn Giang, điện thoại vang rất lâu mới có người bắt máy: "Tiêu Tiêu?"

"Bố, bố đang ở đâu thế? Con trở về rồi!"

Giọng Tiêu Văn Giang rất thấp: "Về là tốt rồi, bố đang ở nhà."

"Cần con mua một chút đồ ăn không? Con đang ở gần chợ." Tiêu Tiêu hạ kính xe xuống, phía trước chính là chợ nông nghiệp.

Tiêu Văn Giang vui vẻ nói: "Không cần, trong nhà có hết rồi, con về sớm là được rồi." Xe đi qua chợ nông nghiệp, chạy qua cầu vượt, cuối cùng cũng càng lúc càng gần chung cư Hà Nguyên.

Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra xem lại, lưng đeo ba lô kéo va ly chạy về nhà, bác Tôn ở phía xa kêu lên: "Tiêu Tiêu về nhà mẹ đẻ rồi hả?"

Tiêu Tiêu cười ha ha không ngừng: "Bác Tôn nói gì vậy, con còn chưa lập gia đình, đây là con về nhà mình đó chứ!"

Cụ Tôn nhìn dò xét: "Con đen hơn trước phải không?"

Tiêu Tiêu vội vàng nâng tay lên xem, kéo theo va ly hành lý cách mặt đất một khoảng: "Sao thế được, con đen hơn trước hả?" Mắt bác Tôn nhìn thẳng, kéo va li hành lý đặt xuống mặt đất: "Coi chừng va ly, coi chừng va ly."

"Không quan trọng." Tiêu Tiêu cười tủm tỉm xách lên cao cho ông xem: "Bác Tôn ơi, con về trước, buổi tối con tới tìm bác đánh cờ."

Nhà họ Tiêu ở lầu ba, Tiêu Tiêu cũng không đi thang máy, xách va ly chạy thẳng lên lầu, tới phía trước gặp mấy bác gái, mọi người đều hoảng hốt la lối: "Tiêu Tiêu, coi chừng va li!"

Đảo chìa khóa một chút, cửa lập tức mở ra, mùi đồ ăn thơm nồng lập tức xông vào mũi.

Tiêu Tiêu vừa đổi giày vừa kêu lên: "Cá sóc! Xương sườn dấm đường! Rong biển hầm cách thủy xương sườn! Bố ơi con yêu bố chết mất!" Đến phòng khách, thấy Tiêu Văn Giang đang ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, cô út Tiêu Văn Hải đang bận rộn bê chén đĩa từ phòng bếp vào nhà ăn, thấy cô tới bèn buông chén súp, dang hai tay ra nghênh đón: "Ôi chao! Đồng chí cảnh sát nhân dân ưu tú Tiêu Tiêu về rồi! Lại đây! Cho cô ôm một chút!"

Tiêu Tiêu bỏ ba lô xuống, ôm thắt lưng Tiêu Văn Hải, thậm chí còn bế bà lên, xoay hai vòng.

"Cô mập lên rồi, không phải chỉ mập thêm một chút thôi đâu!"

Tiêu Văn Hải ôm cổ cô, hai đùi dứt khoát vòng trên lưng cô: "Cô mập, con thì đen, con bé than đen này!" Tiêu Tiêu xoay thêm hai vòng, thở phì phò ngã ra ghế sa lon cùng với cô mình.

Tiêu Văn Giang nhìn hai người giỡn thì cười: "Đừng đùa nữa, con tới giúp cô dọn thức ăn lên đi, mẹ con sắp về rồi."

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, trong bếp còn hầm súp cách thủy, Tiêu Tiêu cảm thấy rất hưng phấn, dọn xong ghế, đột nhiên cô phát hiện trên người Tiêu Văn Giang có mùi rượu.