Chương 12: Vụ án thứ 3 - Ma nữ trong đêm (1)

Ở tận cùng bóng tối, một đôi tay vận mệnh đã nhào nặn nên nhân loại.

Alfred Pritchard

“Trưởng phòng Hồ, thế nào rồi?” Tôi thở hổn hển trèo lên phòng Pháp y trên tầng năm của tòa nhà văn phòng sở Công an thành phố Long Phiên.

“Nhanh thế? Vừa nãy cậu nói đang trên đường cao tốc cơ mà?” Trưởng phòng Hồ ngạc nhiên hỏi. “Vụ án bên đó kết thúc rồi à?”

Tôi cầm cốc trà của trưởng phòng Hồ lên, nốc cạn không còn một giọt: “Anh nói mau lên xem nào, vụ án ngón tay thứ mười một đã có manh mối rồi ạ?”

“Chuyên án này có cái tên ly kỳ đấy.” Trưởng phòng Hồ nói. “Ngón tay thứ mười một.”

Nói xong, trưởng phòng Hồ ngẩng đầu lên, thấy tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đang rạp người xuống bàn nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Đừng cuống đừng cuống, cứ từ từ tôi sẽ nói.”

“Nạn nhân là nam, tên gọi Phương Tương, năm nay 32 tuổi, là ông chủ của một công ty mạng ở thành phố Nam Giang.” Trưởng phòng Hồ bắt đầu kể. “Bộ phận điều tra đã tiến hành điều tra thông tin về nạn nhân, phát hiện ra năm 25 tuổi, Phương Tương từng có hoạt động lừa đảo qua điện thoại và tin nhắn, tích lũy được số vốn ban đầu, sau đó thành lập công ty hiện tại, chuyển biến ngoạn mục từ phi pháp sang hợp pháp.”

“Người Nam Giang?” Tôi hiển nhiên không có hứng thú với tiểu sử phát tài đầy lưu manh này. “Người Nam Giang tại sao lại ở Long Phiên?”

“Ngày 2 tháng Sáu, anh ta một mình đi tàu hỏa đến Long Phiên để đàm phán một vụ làm ăn.” Trưởng phòng Hồ nói. “Buổi tối hôm đó, sau khi ăn tối với đối tác tại khách sạn Long Phiên, anh ta một mình quay về phòng. Theo như vợ Phương Tương phản ánh, 12 giờ đêm ngày mồng 2, chị ta có gọi điện cho chồng mình nhưng bị ngắt máy. Phương Tương dự định mồng 3 sẽ quay trở lại Nam Giang nhưng đến tối mồng 3 vẫn chưa thấy chồng về nhà, vợ anh ta gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy.”

“Vậy đã tìm ra khách sạn anh ta ở chưa?” Tôi hỏi.

Trưởng phòng Hồ gật đầu: “Hai ngày trước, khách sạn nhận thấy phòng của Phương Tương không gia hạn ở thêm, cũng không trả phòng nên cho người lên xem. Tất cả vẫn gọn gàng, không chút khả nghi, nên khách sạn đã chuyển hành lý của Phương Tương xuống quầy lễ tân, cho đến khi cảnh sát tìm ra được khách sạn.”

“Đã có lai lịch thi thể, vụ án chắc sẽ dễ phá thôi.” Tôi sờ lên đám chân râu trên cằm.

Ánh mắt trưởng phòng Hồ thoáng qua một tia lo lắng: “Tôi thấy chưa chắc đâu.”

“Chưa chắc?” Tôi nói. “Chặt xác là để giấu thi thể, vì người quen gây án nên mới phải giấu thi thể, sợ chuyện vỡ lở. Cho nên tìm được lai lịch thi thể coi như đã phá án được một nửa. Tại sao anh lại nghĩ là chưa chắc?”

Trưởng phòng Hồ nói: “Chúng ta không thể dùng nguyên lý thường tình để suy đoán về tất cả các vụ án được. Mỗi một vụ án đều ít nhiều có tính đặc thù. Ví dụ như vụ này, theo điều tra, Phương Tương mới đến Long Phiên lần đầu tiên, lấy đâu ra người quen?”

“Cũng chưa hẳn.” Lâm Đào nói. “Có lẽ có người quen cũ ở Long Phiên, hoặc bị kẻ thù bám theo đến Long Phiên.”

Trưởng phòng Hồ lắc đầu: “Tôi thấy hai khả năng này đều có thể loại trừ. Đầu tiên, chúng tôi đã tiến hành phân tích danh sách các cuộc gọi trong hai ngày cuối cùng của Phương Tương, không có điều gì bất thường. Sau khi đến Long Phiên, ngoài đối tác làm ăn, anh ta không liên lạc với bất kỳ ai nữa. Thứ hai, nếu kẻ thù bám theo đến đây, gϊếŧ người ở nơi khác có nhất thiết phải chặt xác không?”

“Có lý.” Tôi nói. “Vậy thì chỉ có một khả năng, chính đối tác là hung thủ.”

Trưởng phòng Hồ lại lắc đầu: “Ban đầu chúng tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng bộ phận bảo mật đã tiến hành điều tra bí mật đối với đối tác làm ăn của nạn nhân, có thể khẳng định, anh ta chắc chắn không phải là hung thủ gây án.”

“Ờ… cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, thế là thế nào?” Đại Bảo kêu lên.

“Nói cũng phải.” Lâm Đào ngẫm nghĩ. “Nếu chỉ là tiếp xúc đơn giản với đối tác làm ăn, không thể có mâu thuẫn lớn đến mức phải gϊếŧ người, moi nội tạng, chặt xác được.”

Lời của Lâm Đào đã nhắc nhở cho tôi, tôi liền hỏi: “Phải rồi, nội tạng của nạn nhân đã tìm thấy chưa?”

Trưởng phòng Hồ gật đầu: “Ban đầu, tôi và bác sĩ Hàn phân tích, đầu của nạn nhân được phát hiện ở cổng sau của khu dân cư, các mảnh thi thể phát hiện ở cổng trước, có lẽ đây là tuyến đường di chuyển của hung thủ. Nội tạng là thứ phức tạp nhất, khó mang theo nhất, nên chúng tôi suy đoán có lẽ đã bị hung thủ vứt đi đầu tiên. Cho nên trọng điểm tìm kiếm của chúng tôi là một ao nước nằm bên ngoài cổng trước của khu dân cư. Chúng tôi đã điều động một trung đội phòng cháy chữa cháy đến hút hết nước trong ao đi và tìm ra cả bộ nội tạng của nạn nhân chìm dưới đáy ao.”

“Chỉ có pháp y mới đủ kỹ năng để lấy toàn bộ nội tạng ra ngoài chỉ trong một lần đúng không?” Lâm Đào nói. “Chứ như em thì chịu.”

“Pháp y chúng tôi một lần có thể kéo ra toàn bộ nội tạng kể từ phần lưỡi.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhìn vào cách xử lý nội tạng của nạn nhân trong vụ này, đúng là tay nghề của pháp y thật.”

“Là người đã từng học pháp y?” Tôi hỏi.

“Không dám chắc.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhưng đấy thực sự là điểm đáng ngờ. Khi chặt xác, hung thủ không chặt ở khớp, chứng tỏ không mấy am hiểu về kết cấu cơ thể người, nhưng cách lấy nội tạng lại cho thấy hung thủ cực kỳ thông thạo về cơ thể người. Tôi cảm thấy là hung thủ cố tỉnh không chặt vào các khớp để tung hỏa mù với cảnh sát chúng ta, để chúng ta không thể biết được hắn am hiểu về kiến thức pháp y.”

“Vậy theo anh, hung thủ lấy nội tạng của nạn nhân nhằm mục đích gì?” Tôi hỏi.

“Thu hút sự chú ý?” Đại Bảo thắc mắc. “Liệu có phải là người tâm thần gây án không thế?”

Trưởng phòng Hồ lắc đầu: “Người tâm thần gây án có đặc trưng là bất chấp hậu quả, hành vi hỗn loạn. Đằng này, việc chặt xác được thực hiện rất tuần tự, vết mổ gọn gàng, lại còn có động tác đặc trưng là rạch khe để buộc dây, có vẻ như không giống bệnh nhân tâm thần gây án.”

“Ờ…” Đại Bảo gãi đầu gãi tai.

“Có khả năng không quen biết với nạn nhân, chặt thi thể, mổ lấy nội tạng để thu hút sự chú ý, vứt xác không cần gói bọc, địa điểm vứt xác là ở khu dân cư đông đúc.” Tôi ngẩng đầu nhìn trưởng phòng Hồ. “Theo anh, tại sao hung thủ lại làm như vậy?”

“Cố tình để chúng ta phát hiện ra,” trưởng phòng Hồ cụp mắt nhìn xuống, “thách thức cảnh sát.”

Tôi gật đầu tán thành: “Hung thủ chặt xác không phải để giấu xác, mà ngược lại, là để chúng ta càng dễ phát hiện ra hơn. Điều em lo lắng nhất đã xảy ra: đối tượng muốn thách thức chúng ta!”

“Hơn nữa hắn còn am hiểu kiến thức giải phẫu.” Trưởng phòng Hồ nói. “Liệu có phải người mình không?”

*

“Trưởng phòng Hồ!” Bác sĩ Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chúng tôi thì vô cùng ngạc nhiên. “Các anh về rồi đấy à? Chẳng phải bị điều đi xử lý vụ án lãnh đạo bị sát hại cơ mà?”

“Phá án rồi.” Tôi bình thản đáp, suy nghĩ vẫn đang rối bời với câu nói “liệu có phải người mình không” của trưởng phòng Hồ.

Bác sĩ Hàn lại nói với trưởng phòng Hồ: “Theo lời anh dặn, chúng em đã quan sát thật kỹ cái này, em cho là bị chặt rời sau khi đã chết.”

Nói rồi bác sĩ Hàn giơ lên túi vật chứng nilon trong suốt trên tay.

Trưởng phòng Hồ gật đầu.

Sự tò mò lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi đưa tay với lấy túi vật chứng trong tay bác sĩ Hàn.

Trong túi là một ngón tay, hơi cong cong, mặt cắt đỏ sạm, đầu xương thò ra khỏi đám phần mềm tại mặt cắt.

“Em cũng đang suy nghĩ về cái ngón tay thứ mười một này.” Tôi nói. “Vừa nãy các anh đã nói gì nhỉ?”

“Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ngón tay này.” Trưởng phòng Hồ nói. “Xét nghiệm ADN cho thấy ngón tay này chắc chắn không phải của Phương Tương, mà là của một người đàn ông khác. Từ đầu, tổ chuyên án đã nghi ngờ, liệu đây có phải là ngón tay của chính hung thủ bị cắt phải trong khi chặt xác nạn nhân hay không.”

“Đúng thế!” Bác sĩ Hàn nói. “Vì mặt cắt của các mảnh thi thể đều có mấy chục vết dao. Chặt đi chặt lại như vậy rất dễ chặt phải tay mình.”

“Cho nên các anh đã thông qua phản ứng sống để loại trừ khả năng này?” Tôi đưa túi vật chứng lên quan sát tỉ mỉ vết cắt trên ngón tay. “Dạo này cũng lạ thật đấy, toàn vụ án liên quan đến ngón tay. Vụ án dầu bẩn phát hiện ra ngón tay đầu tiên, vụ án này thì lại dư ra một ngón tay.”

Đại Bảo bước lại gần, nói: “Mặt cắt không thấy có hiện tượng xuất huyết rõ rệt, lại có nhiều vết dao chặt, có vẻ như không thể là chặt nhầm vào tay mình được.”

“Phải!” Tôi gật đầu. “Chính xác là ngón tay cắt từ cơ thể người đã chết chứ không phải chặt nhầm tay mình.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Không biết hai nạn nhân này có quan hệ gì với nhau không? Không biết ngón tay thứ mười một có mối liên hệ trực tiếp với vụ án chặt xác moi nội tạng này không?”

“Nếu là hai vụ án chặt xác riêng rẽ lại bị vứt xác cùng một chỗ thì đúng là quá trùng hợp.” Tôi nói. “Em cho rằng hai nạn nhân nhiều khả năng có liên quan đến nhau.”

Bác sĩ Hàn nói: “Trước mắt, tổ chuyên án vẫn đang điều tra về quan hệ mâu thuẫn của Phương Tương, còn một nhóm khác đang tìm kiếm chủ nhân của ngón tay này và vị trí các mảnh thi thể khác của nạn nhân.”

“Ngoài những điều đó ra,” trưởng phòng Hồ nói, “tổ chuyên án vẫn chưa biết nên bắt tay tìm manh mối từ phương diện nào khác.”

Tôi vẫn đang săm soi ngón tay trong túi vật chứng: “Về vấn đề thời gian, mọi người đã tìm hiểu chưa?”

Bác sĩ Hàn ghé lại nhìn rồi nói: “Chỉ dựa vào một ngón tay thì không đủ căn cứ để suy đoán về thời gian tử vong.”

Tôi lắc đầu, nhìn xuống hộp đồ nghề dưới chân, nói với Đại Bảo: “Anh Đại Bảo, giúp em thay lưỡi dao.” Rồi mở túi vật chứng, định lấy ngón tay ra.

Dao giải phẫu của bác sĩ pháp y không khác gì dao giải phẫu của bác sĩ ngoại khoa, đều là một cán dao, mỗi lần giải phẫu đều phải thay lưỡi dao mới.

Trưởng phòng Hồ nhảy dựng lên: “Này, từ từ đã, ở đây luôn hả? Đợi tôi trải giấy báo đã, đây là bàn làm việc mới của tôi, là mới đấy. Bác sĩ pháp y thì phải chú ý vệ sinh, chú ý vệ sinh!”

Tôi không nhịn được cười, đợi trưởng phòng Hồ trải giấy báo phủ kín mít mặt bàn, tôi mới đặt ngón tay lên giấy báo, sau đó đeo găng tay vào.

“Kết cấu chủ yếu của ngón tay là da, màng gân và xương.” Tôi nói. “Vì màng gân rất dai bền nên tốc độ thối rữa chậm hơn nhiều so với các phần mềm khác. Phần da của ngón tay đã sạm đen rõ rệt, hơn nữa phần mềm ở mặt cắt cũng đã ngả màu đen.”

“Từ lần khám nghiệm tử thi trước đến bây giờ mới chỉ có bốn, năm ngày.” Bác sĩ Hàn nói.

Tôi gật đầu: “Cho nên, mới có mấy ngày, ngón tay chưa thể phân hủy đến mức độ này được.”

Tôi mổ một đường ở mặt trước ngón tay, lộ ra phần màng gân màu vàng trắng dưới da, sau đó dùng mũi dao khều màng gân lên, nói: “Anh xem, màng gân đã mềm nhũn, chứng tỏ thời gian thối rữa đã kéo dài.”

“Ý em là, chủ nhân của ngón tay này không chết cùng thời gian với thi thể đã khám nghiệm?” Đại Bảo hỏi.

“Chắc chắn là như vậy.” Tôi khẳng định chắc nịch. “Về mối liên hệ giữa mức độ thối rữa của một bộ phận cơ thể nào đó với thời gian tử vong, vẫn chưa có quy tắc cụ thể. Nhưng theo kinh nghiệm thực tiễn, trong thời điểm giao mùa xuân hạ, nhiệt độ chưa quá nóng nực như hiện nay, có thể khiến màng gân phân hủy đến mức độ này, chí ít cũng phải hơn nửa tháng rồi, có nghĩa là khoảng trung tuần tháng Năm.”

“Cũng tức là, những mảnh thi thể của hai nạn nhân không phải bị vứt vào thùng rác cùng một lần?” Đại Bảo nói. “Nếu hai vụ án này không liên quan đến nhau, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

“Đương nhiên là chuyện xấu chứ còn gì nữa.” Bác sĩ Hàn nói. “Không có liên quan tức là hai vụ án khác nhau, hơn nữa chỉ có một ngón tay, lại càng không có manh mối phá án.”

“Tôi lại thấy là chuyện tốt.” Trưởng phòng Hồ nói. “Chứ nếu là cùng một hung thủ, lại cố tình chỉ vứt một ngón tay, vậy thì đúng là hắn muốn thách thức cảnh sát. Với một hung thủ chuyên nghiệp lại chuẩn bị đầy đủ, chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, sẽ bất lợi cho chúng ta.”

Tôi lắc đầu: “Ai nói hai người họ không chết cùng một lúc thì không thể bị vứt xác cùng lúc? Cũng có thể hung thủ đã ném thi thể của chủ nhân ngón tay này đi trước, chỉ giữ lại một ngón tay, sau đó hắn vứt ngón tay này cùng với xác của Phương Tương?”

“Vậy thì quả là đáng sợ, như thế có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn muốn thách thức cảnh sát.” Trưởng phòng Hồ nói. “Hy vọng lần này, cái miệng phỉ phui lừng lẫy của cậu không linh nghiệm.”

“Lần này khéo lại linh nghiệm đấy.” Tôi nói. “Nhưng không phải là phỉ phui, mà là phán đoán có căn cứ. Em nghĩ rằng, màng gân mềm nhũn ngoài việc chứng tỏ thời gian phân hủy kéo dài, còn có một khả năng lớn hơn, đó là phân hủy sau khi đã bị đông lạnh.”

Bác sĩ pháp y đều biết, nếu thi thể đông lạnh lại được đưa ra một môi trường nhiệt độ bình thường, tốc độ thối rữa sẽ bị đẩy nhanh. Có thi thể ngay trong quá trình rã đông đã nhanh chóng thối rữa khiến da đổi màu. Trước khi rã đông, da thi thể màu vàng, rã đông xong lại ngả sang màu vàng đen, đó cũng là chuyện thường gặp.

“Nhưng sau lần khám nghiệm tử thi trước, chúng tôi không hề xử lý đông lạnh ngón tay này.” Bác sĩ Hàn nói.

“Nên em cho rằng, có lẽ hung thủ đã giữ lạnh ngón tay này, sau đó vứt cùng với xác Phương Tương.” Tôi nói.

Mọi người đều im lặng, có vẻ như vụ án này hóc búa hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Kiểu gì thì vụ án này cũng phải bắt đầu từ lai lịch thi thể của chủ nhân ngón tay.” Lâm Đào phá vỡ sự im lặng. “Nếu chân tướng sự việc đúng như chúng ta phân tích, vậy thì có lẽ hướng điều tra mối quan hệ mâu thuẫn của Phương Tương sẽ không có tác dụng.”

“Cho dù có tác dụng hay không cũng phải điều tra.” Trưởng phòng Hồ nói. “Đây là phương án điều tra đã định của tổ chuyển án. Trong vụ án này, những gì pháp y có thể làm được, chúng ta đã làm cả rồi, giờ chỉ còn biết đợi tin từ bộ phận điều tra thôi.”

“Đúng thế.” Tôi nói. “Giờ phải trông vào sự cố gắng của bộ phận điều tra. Em phải nói với tổ chuyên án, việc tìm kiếm thi thể chủ nhân ngón tay này cũng rất cấp bách.”

“Còn một việc nữa vẫn chưa làm xong đấy.” Tôi nói. “Nguyên nhân tử vong thì sao?”

“Nguyên nhân tử vong đã xác nhận.” Trưởng phòng Hồ nói, “kiểm tra thấy trong nướ© ŧıểυ của nạn nhân có Tetramine, liều lượng đủ gây chết người. Chúng tôi suy đoán, hung thủ đã cho Tetramine vào thức ăn hoặc nước uống của nạn nhân. Chỗ cắt xẻ có phản ứng sống không rõ rệt, không biết có phải là hung thủ không kịp đợi đến khi nạn nhân chết hẳn đã bắt đầu mổ bụng, hoặc nạn nhân vừa chết, hung thủ đã lập tức mổ bụng lấy nội tạng hay không? Cho nên do phản xạ siêu sinh (1) của tế bào, vết dao cắt vẫn lờ mờ nhìn thấy một vài phản ứng sống.”

(1) Phản xạ siêu sinh: Sau khi tử vong, các mô, tế bào và một số cơ quan trong cơ thể vẫn có thể duy trì chức năng sống nhất định, có phản ứng nhất định trước kí©h thí©ɧ. Ví dụ, sau khi đầu bị cắt rời, con ngươi vẫn tiếp tục chuyển động thêm một phút; sau khi chết một tiếng, phần cơ vẫn co lại khi chịu kí©h thí©ɧ cơ học.

“Cũng có nghĩa là, do không thể phán đoán vào lúc bị mổ bụng, nạn nhân đã trải qua giai đoạn chết sinh học hay chưa, nên chỉ căn cứ vào hiện tượng thi thể thì chúng ta vẫn chưa thể xác nhận nguyên nhân tử vong chủ yếu là ngộ độc hay mất máu.” Tôi nói. “Nhưng chí ít cũng có thể đưa ra nguyên nhân kết hợp – ngộ độc và mất máu.”

“Các vụ án đầu độc, đa phần là do phụ nữ gây án.” Bác sĩ Hàn nói.

“Em lại không nghĩ như vậy.” Đại Bảo lập tức phản đối. “Mổ bụng một cơ thể sống cơ đấy. Quá tàn nhẫn! Phụ nữ chắc chắn không thể làm được.”