Chương 37: Vụ án thứ 9 - Ác quỷ hiện hình (3)

Lâm Đào giới thiệu tỉ mỉ về một loạt những chứng cứ mà nhóm khám nghiệm dấu vết đã phát hiện ra.

Nhóm của Lâm Đào đã bỏ ra cả một buổi chiều để càn quét suốt lượt bãi lau. Vì bãi lau rất hiếm người qua lại nên những thứ tìm được cũng rất ít ỏi, nhưng ít ỏi không phải là chuyện xấu, bởi vì mỗi một dấu vết đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Ngoài khu vực xung quanh nạn nhân đã bị phá hủy bởi những người tham gia cấp cứu, tại rất nhiều nơi trong bãi lau đã lấy được dấu giày mới, vì lúc đó vừa mưa xong, mặt đất rất mềm, nên các dấu giày đều có giá trị giám định.

Thông qua đối chiếu hiện trường, Lâm Đào quả quyết rằng tất cả dấu giày đều là của cùng một đôi giày. Hay nói cách khác, chỉ có một người đi vào trong bãi lau, hơn nữa không phải đi một, hai vòng, mà là đi rất nhiều vòng.

Theo hướng của mũi giày, có thể thấy người này ít nhất đã đi bốn vòng bên trong và bốn vòng bên ngoài bãi lau, cuối cùng biến mất gần chỗ phát hiện ra nạn nhân. Nguyên nhân biến mất là bị rất nhiều dấu giày khác nhau giẫm đạp lên. Một con đường nhỏ dẫn vào bãi lau cũng có rất nhiều dấu giày chồng chéo. Thông qua điều tra người báo án và những cảnh sát đã đến hiện trường, xác nhận những dấu giày đó đều là do những người kể trên để lại.

“Hay nói cách khác, tất cả những người đã từng đến hiện trường đều lưu lại dấu chân, hơn nữa đều là vào lúc tảng sáng.” Lâm Đào nói. “Vậy thì, nếu có một người thứ hai đi cùng nạn nhân vào trong bãi lau, cho dù không bám theo nạn nhân, chỉ nấp ở một chỗ nào đó, cũng phải lưu lại dấu chân mới đúng.”

“Nếu ẩn nấp tại nơi dấu vết đã bị phá hủy thì sao? Và đó lại chính là nơi phát hiện ra nạn nhân?” Đại Bảo hỏi.

“Hay là dấu giày giống hệt nhau?” Tôi hỏi.

Lâm Đào nói: “Không thể. Dấu giày giống hệt nhau thì chỉ có thể giống ở hoa văn dưới đế giày, nhưng mức độ mài mòn thì không thể giống nhau được.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng khi khám nghiệm tử thi, chúng tớ thấy nạn nhân không hề đi giày.”

Bác sĩ Đào đồng tình: “Khi tôi khám nghiệm tử thi lần đầu, có thể khẳng định nạn nhân đi chân đất.”

“Thế bàn chân của nạn nhân có sạch không?” Tôi hỏi là vì muốn xác nhận nạn nhân có đi qua bãi bùn hay không, nhưng tôi lại sực nhớ ra sau khi bị thương, cả người nạn nhân ngâm trong hồ nước, cho dù bàn chân vốn sạch cũng sẽ bị bùn dưới đáy hồ dính phải, mà cho dù bàn chân vốn bẩn cũng sẽ bị nước rửa sạch mất. Vì thế vấn đề này có vẻ như không mấy ý nghĩa.

Vì thế, tôi thu lại câu hỏi.

“Vấn đề chính là ở đây.” Lâm Đào mỉm cười nói. “Nạn nhân đi chân trần, nhưng tại hiện trường hoàn toàn không phát hiện ra dấu chân trần. Chúng tôi đều lấy làm lạ, nên đã tiến hành tìm kiếm trong đám bùn ven hồ. Và đúng như dự đoán, chúng tôi đã tìm được một đôi giày ở bên hồ, cả mức độ mài mòn và hoa văn dưới đế giày đều giống hệt với dấu giày tại hiện trường.”

“Anh hiểu rồi.” Đại Bảo nói. “Ý của em là nạn nhân đã bị ngã hoặc bị đánh tại đây, đôi giày văng ra rơi xuống ven hồ, do bị chìm dưới nước nên mọi người không phát hiện ra, nhưng bây giờ thì em đã tìm thấy.”

Lâm Đào ưỡn ngực nói: “Vì thế, chúng tôi đã phán đoán, chỉ có một đôi giày đi quanh bãi lau, không phát hiện ra dấu vết nào khác của một kẻ thứ hai. Dựa theo đó, có thể phán đoán, nạn nhân đi vào bãi lau một mình, nên vụ án này không phải tai nạn mà là tự sát.”

“Nghe cũng hợp tình hợp lý đấy.” Giám đốc Triệu nói. “Hơn nữa, bộ phận điều tra cũng đã xác định không phát hiện ra điểm nào mâu thuẫn.”

“Thế anh con trai nói sao?” Tôi hỏi.

Điều tra viên đáp: “Tạ Hào rất đau buồn, liên tục hỏi chúng tôi khi nào có thể hỏa thiêu thi thể.”

Tuy bộ phận pháp chứng đã đưa ra kết luận, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn. Tôi mượn laptop của một điều tra viên, lần lượt xem từng tấm ảnh trong file dữ liệu.

Trong lúc xem, tôi nói: “Mọi người đã bỏ qua một điểm, camera giám sát quay được hình ảnh cuối cùng của Tạ Cần Công là khi ông ta đến hiệu thuốc mua thuốc. Cũng có nghĩa là tối hôm đó ông ta có uống thuốc, uống thuốc rồi tại sao còn bị rối loạn tâm thần được nữa? Điểm này rất đáng ngờ.”

“Mua thuốc không có nghĩa là đã uống thuốc.” Điều tra viên nói. “Chúng tôi có hỏi Tạ Hào, Tạ Hào nói không nhìn thấy bố nuôi uống thuốc. Không chừng ông ta quên uống thuốc, hoặc thuốc này phải uống trước khi ngủ.”

Lời giải thích nghe không hợp lý cho lắm. Tôi im lặng một chốc, ánh mắt dừng lại trên một ghi chép phỏng vấn. Tôi hỏi: “Theo phản ánh của người dân quanh đó, nạn nhân trước đây không thường xuyên phát bệnh, bởi vì có uống thuốc, nhưng dù có phát bệnh cũng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ là tỉnh táo trở lại. Vậy chúng ta có thể nói rằng, trong vòng nửa tiếng đó, nạn nhân đã đi tới được bãi lau. Nhưng để đi trong bãi lau nhiều vòng như thế thì chí ít cũng phải mất hơn một tiếng. Đã tỉnh táo trở lại, chẳng lẽ vẫn không ra khỏi bãi lau được? Bãi lau không quá lớn, thoát ra ngoài không phải là việc khó khăn.”

Cả phòng họp bỗng chốc im lìm.

Đại Bảo phá vỡ sự im lặng: “Không loại trừ khả năng ma xây tường.”

Ma xây tường? Mọi người đều phá lên cười ầm ĩ. Điều tra viên nói: “Ý anh muốn nói đến cái truyền thuyết dân gian, khi đi lạc đến nơi vắng vẻ, đặc biệt là ở bãi tha ma, sẽ bị ma nhập vào người, đi kiểu gì cũng chỉ lòng vòng tại chỗ, không thể thoát ra được, đúng không? Nhưng anh là bác sĩ pháp y cơ mà? Bác sĩ pháp y mà cũng mê tín à?”

Mọi người xúm vào trêu chọc Đại Bảo khiến tài xế Hàn Lượng nãy giờ ngồi im trong góc phòng phải bực mình. Hàn Lượng là tài xế, không thể tham gia thảo luận vụ án, nhưng lúc này, anh lại lên tiếng: “Xem kìa! Các anh chẳng hiểu gì cả.”

Trong mười phút tiếp theo, Hàn Lượng đã giải thích một cách ngắn gọn và dễ hiểu về hiện tượng ma xây tường dựa trên căn cứ khoa học hẳn hoi.

Ma xây tường, tức là khi đi ngoài đồng hoang hoặc trong đêm tối, người ta không phân biệt được phương hướng, không biết phải đi về hướng nào nên cứ đi lòng vòng tại chỗ. Hiện tượng này khiến mọi người không tài nào hiểu nổi nên mới gọi là “ma xây tường”, nhưng thực ra đây là một trạng thái ý thức mơ hồ của con người.

Người bình thường không mắc bệnh tâm thần cũng có thể gặp phải hiện tượng ma xây tường, vì kết cấu cơ thể sinh vật có những khác biệt rất tinh vi. Ví dụ như cánh chim, mức độ phát triển của cơ bắp cũng như độ khỏe của hai bên cánh có sự khác biệt rất tinh tế. Con người cũng vậy, độ dài và độ khỏe của hai chân cũng hơi khác nhau, nên độ dài của bước chân phải và bước chân trái cũng khác nhau. Ví dụ như bước chân trái dài hơn, bước chân phải ngắn hơn, nếu cứ bước liên tục một quãng dài, chắc chắn sẽ tạo thành một vòng tròn lớn. Nhưng phải có một tiền đề là ý thức mơ hồ, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.

Nếu như ý thức tỉnh táo, người ta sẽ dựa vào các dấu mốc thị giác để điều chỉnh hướng đi, nhưng trong tình trạng ý thức mơ hồ, thị giác sẽ không còn khả năng điều chỉnh nữa, đặc biệt là ở những nơi giống như bãi tha ma, tuy có vật đánh dấu nhưng phần lớn trông na ná nhau, rất dễ gây ngộ nhận, dẫn đến hiện tượng này.

“Cách giải thích của anh có đáng tin không?” Điều tra viên không trêu chọc nữa.

“Tất nhiên rồi!” Hàn Lượng rất tự tin. “Tôi đã từng làm thí nghiệm, bịt mắt con chó con để nó chạy trên sân vận động, kiểu gì nó cũng sẽ chạy thành vòng tròn. Có thể không phải là một vòng tròn vành vạnh, nhưng tuyệt đối không phải là đường thẳng.”

Mọi người lại im lặng.

“Không tin à?” Hàn Lượng nói. “Không tin thì các anh cứ thử mà xem. Tất nhiên, hiện tượng ma xây tường cũng có tính ngẫu nhiên, không phải là tuyệt đối.”

Một điều tra viên đã nhanh tay tra trên điện thoại di động, nói: “Đúng thật, trên mạng cũng nói y như vậy.”

“Một vụ việc vẫn chưa rõ tính chất, giờ lại giải thích theo thuyết ma xây tường, liệu có khiên cưỡng quá không? Có đủ sức thuyết phục hay không?” Tôi lên tiếng.

Bởi vì tôi đã tìm được chứng cứ.

Tôi nói: “Ngày mai, tôi sẽ giải phẫu tử thi!”

“Chắc không được đâu.” Giám đốc Triệu nói. “Người nhà nạn nhân kiên quyết phản đối giải phẫu tử thi, chúng ta không thể nhất quyết làm theo ý mình được.”

“Vậy nếu tôi đã nắm được chứng cứ đáng tin cậy để khẳng định đây là một vụ án mạng thì liệu có nên nhất quyết thực hiện hay không?” Tôi hỏi.

Ánh mắt giám đốc Triệu vô cùng kiên định: “Nếu như anh thuyết phục được tôi.”

*

“Tôi có mấy chứng cứ như sau.” Tôi nói. “Thứ nhất, trên cẳng tay của nạn nhân có một vài vết móng tay, đây là tổn thương mới, hình thành khi còn sống, rất có khả năng liên quan đến vụ án này. Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng tự mình khó có thể gây ra vết bẩn như thế được.”

Giám đốc Triệu ghi nhoay nhoáy vào trong sổ.

Tôi nói: “Thứ hai, nếu nạn nhân bị va đập tại hiện trường gây ra tổn thương ở đầu, vậy thì có lẽ phải phát hiện ra vết máu tại hiện trường. Còn nếu nói vật thể dính máu vừa hay bị rơi xuống nước, xác suất này là rất nhỏ.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một điều tra viên nói: “Nhưng các anh đã nói đó là vết thương dội đối lực cơ mà? Do trượt ngã gây ra? Nếu là trượt ngã thì việc gì phải di chuyển nạn nhân đến đó? Anh Tần, anh đừng quên, khi chúng tôi phát hiện ra nạn nhân, ông ta vẫn còn sống.”

“Những lời anh vừa nói rất có lý, trước mắt, tôi vẫn chưa thể giải đáp được những câu hỏi này, mà phải chờ đến sau khi khám nghiệm tử thi mới biết được.” Tôi nói. “Tôi sẽ trình bày tiếp điều thứ ba. Tôi vừa xem ảnh hiện trường ban đầu khi cảnh sát khu vực mới phát hiện ra nạn nhân, thấy vạt áo trước của nạn nhân không bị dính bùn. Nếu như nạn nhân ngã sấp tại hiện trường dẫn đến trán đập xuống đất, vậy thì vạt áo trước phải dính bùn chứ?”

Khi nạn nhân được phát hiện ra, đầu và phần lớn thân thể đều nhô lên trên mặt nước, vạt áo trước ngực cũng nhô lên khỏi mặt nước, chắc chắn không bị nước bẩn dây vào. Vì thế, điều tôi đã phát hiện ra trong bức ảnh có vẻ như đã thuyết phục được tất cả mọi người.

Nhưng những phát hiện của tôi không chỉ có thế, tôi nói tiếp: “Thứ tư, tôi đã xem hình ảnh trong thiết bị giám sát cá nhân mà cảnh sát khu vực mang theo bên mình.”

Tôi vừa nói, vừa thao tác máy tính, dùng máy chiếu đưa hình ảnh lên màn hình rộng. Trên màn hình liền hiện lên cảnh tượng hiện trường lúc đó, vô cùng hỗn loạn. Mấy cảnh sát hối hả xúm vào kéo người bị thương lên bờ, sau đó sờ vào động mạch cổ.

Viên cảnh sát lập tức ngẩng đầu gọi ầm lên: “Mau cấp cứu, gọi 120 mau lên, mạch vẫn đập!”

Anh ta vừa nói xong, mọi người lại nháo nhào lên, trong máy tính phát ra những âm thanh ồn ào hỗn loạn. Mấy cảnh sát khiêng người bị thương lên, cảnh sát mang thiết bị giám sát bước lại sát bên cạnh nạn nhân nên trong màn hình hiện lên hình ảnh cận cảnh của người bị thương.

Tôi ấn nút tạm dừng.

“Hình ảnh này cho thấy điều gì?” Tôi hỏi.

Mọi người đều nhìn lên màn hình, không ai nói gì.

Tôi nói tiếp: “Xin mọi người hãy lưu ý đến vết máu ở vết thương trên trán nạn nhân.”

“Trên mặt có rất nhiều vết máu, trên trán cũng có.” Đại Bảo nói. “Anh biết em muốn nói gì rồi!”

Tôi chìa tay ra hiệu cho Đại Bảo nói tiếp. Đại Bảo nói: “Trên trán nạn nhân có vết máu chảy rất rõ rệt, vết máu chắc chắn là chảy từ trán đến chân tóc. Trông có vẻ như đã khô.”

Tôi nói tiếp: “Chính xác, đúng là vết máu này. Nếu nạn nhân trượt chân ngã, vậy thì phải ở trong tư thế nằm sấp, vết máu sẽ phải chảy từ vết thương xuống đất. Nếu sau khi trượt chân lại đứng lên hay ngồi dậy, vết máu sẽ chảy xuống sống mũi. Nếu sau khi bị ngã lại đứng dậy rồi tiếp tục ngã ngửa xuống đất, ở trong tư thế giống như khi bị phát hiện thì máu sẽ phải chảy sang hai bên.”

“Đúng vậy! Máu chảy ngược lên chân tóc, chẳng lẽ sau khi bị ngã ông ấy còn trồng cây chuối được một lúc nữa?” Đại Bảo nói.

Mọi người đều như bừng tỉnh.

“Vậy theo trưởng phòng Tần,” giám đốc Triệu hỏi. “Vết máu như vậy đã hình thành bằng cách nào?”

Tôi lắc đầu, nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nên còn nhiều vấn đề vẫn chưa giải thích được.”

“Vấn đề của tôi cũng chưa thể giải thích được.” Lâm Đào nói. “Tại sao hiện trường lại chỉ có dấu chân của một mình nạn nhân?”

“Đúng vậy.” Tôi nói. “Tại sao chỉ có dấu chân của một người? Tại sao lại có vết thương dội đối lực? Tại sao kẻ gϊếŧ người lại bỏ đi khi nạn nhân chưa chết hẳn? Những nghi vấn này, tôi vẫn chưa thể giải thích được.”

“Nhưng tôi cảm thấy rất đáng ngờ.” Tôi nói tiếp. “Nếu đã xuất hiện luận điểm đáng ngờ, tôi cho rằng cơ quan công an chúng ta có quyền quyết định giải phẫu.”

“Nhưng con trai nạn nhân bất chấp lý lẽ, dứt khoát phản đối khám nghiệm tử thi.” Điều tra viên nhăn nhó.

“Không nói nữa!” Sắc mặt giám đốc Triệu vô cùng nghiêm túc. “Tôi quyết định rồi, ngay sáng mai sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi Tạ Cần Công. Thông báo cho Tạ Hào đến hiện trường. Nếu anh ta từ chối có mặt thì ghi chú lại.”