Chương 27: Vụ án thứ 7 - Bóng ác quỷ dưới mộ cổ (1)

Giữa đống bùn đất trong quan tài, tôi nhìn thấy một chiếc sọ người đã bị xương hóa, tiếp nối hộp sọ là bộ khung xương người chỉ còn sót lại nửa bên nguyên vẹn màu vàng trà. Quả nhiên trong quan tài này có hai cỗ thi thể với tình trạng phân hủy không giống nhau.

———-

Công tác phá giải chuỗi huyết án ‘Kẻ dọn rác’ không đơn giản như chúng tôi tưởng. Một tuần sau khi “Gã áo đỏ” bị sát hại, ngày nào Đại Bảo cũng gọi điện thoại cho trưởng khoa Hồ hỏi về tình hình tiến triển của chuyên án, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được đáp án khiến người ta thất vọng.

Theo phạm vi điều tra đã được phân công, tổ chuyên án tiến hành điều tra loại trừ với tất cả nữ bác sĩ trong phạm vi toàn thành phố nhưng họ không tìm thấy người nào giống như ảnh phục dựng người phụ nữ mặc áo trắng lảng vảng quanh bãi rác mà công nhân vệ sinh môi trường đã mô tả. Hơn nữa, xét về mặt thời gian gây án, ít nhất một phần ba trong số họ không thể loại trừ. Công việc điều tra loại trừ với đối tượng là nữ bác sĩ pháp y lại đơn giản hơn nhiều, nữ bác sĩ theo đuổi ngành pháp y trong hệ thống công an, viện kiểm sát, tư pháp, tòa án, trường học toàn thành phố ít ỏi đến mức có thể giơ tay ra đếm, nên nhanh chóng loại trừ được toàn diện. Vì công tác điều tra quá phức tạp và vất vả nên tổ chuyên án định điều chỉnh phạm vi điều tra, nhưng do không có bất kỳ manh mối và phương hướng nào, họ đành tiếp tục tiến hành điều tra ngoại vi cảu một phần ba số nữ bác sĩ còn lại.

“Lạ thật! Trực giác của tôi từ trước đến giờ đều rất chuẩn.” Đại Bảo nói, “Tôi cảm thấy lần này có lẽ sẽ phá được chuỗi án này.”

“Tôi lại thấy không đơn giản vậy đâu.” Tôi gửi thư báo cáo tình hình cho thầy qua hệ thống đồng bộ của văn phòng, rồi nói tiếp, “Ngay cả trong phim ảnh, tiểu thuyết thì cũng không bao giờ có chuyện ngon ăn thế, đâu thể cứ xảy ra vụ án nào là phá được vụ án đó ngay đâu. Huống hồ vụ án này lại quá phức tạp.”

Đại Bảo nói: “Không có tên tội phạm nào có thể phạm tội một cách kín kẽ hoàn toàn, kiểu gì cũng có chỗ sơ hở. Chẳng phải lần này nhân chứng đã nhìn thấy manh mối then chốt rồi sao?”

“Ý anh ám chỉ người phụ nữ tóc dài mặc áo trắng đó hả?” Trần Thi Vũ hỏi, “Sao đã phục dựng ảnh nghi phạm rồi mà mãi vẫn chưa tìm thấy nhỉ?”

Tôi lắc đầu giải thích: “Ảnh phục dựng chỉ có tác dụng tham khảo cho công tác điều tra loại trừ. Trăm người trăm mắt, trăm mắt trăm nhận định, một số người thấy ảnh rất giống người, số khác lại thấy không giống. Huống hồ vẽ giống hay không không chỉ do kỹ thuật của bản thân người họa sĩ quyết định mà còn suy xét đến yếu tố trí nhớ của nhân chứng có tốt không và khả năng miêu tả của họ ở mức nào.”

Mọi người đều im lặng không nói.

Tôi nói tiếp: “Tôi luôn có một cảm giác, những gì nhân chứng nhìn thấy lần này không phải điểm then chốt mang tính đột phá. Đại Bảo nói rất đúng, dẫu hồ ly giảo hoạt đến đâu cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của thợ săn. Nhưng đáng tiếc sơ hở của con cáo giảo hoạt đó có lẽ không nằm ở điểm này.”

“Anh bảo liệu có phải vấn đề về phương hướng điều tra loại trừ không?” Lâm Đào nói, “Trọng điểm điều tra hiện tại là các bác sĩ và nữ pháp y trong thành phố. Nhưng tập thể này cũng không hề nhỏ đâu. Vả lại tôi cảm thấy đóng khung nghi phạm trong phạm vi như vậy là hơi hẹp.”

Tôi cau mày gật đầu: “Việc định ra phương hướng điều tra không thể hoàn hảo mười phân vẹn mười được, nếu may mắn thì ngay khi khoanh vùng điều tra rất hẹp nhưng vẫn có thể tóm cổ được hung thủ, còn nếu đen đủi thì khoanh vùng điều tra rộng hơn nữa, hung thủ vẫn lọt lưới. Lâm Đào nói chính xác, nếu hung thủ là những y tá thích mê mẩn những bộ phim điều tra hình sự thì sao? Hoặc nếu là những người thuộc ngành nghề khác nhưng say mê điều tra hình sự và y học thì sao? Những trường hợp đó hoàn toàn có khả năng xảy ra, nhưng chúng ta không thể đi tìm kiếm từng người một trong thành phố với số dân lên đến con số chục triệu được.”

“Hầy! Đúng là mò kim đáy bể!” Đại Bảo thở dài.

“Chắc chắn hung thủ có điểm gì đó sơ sót nhưng chúng ta vẫn chưa phát hiện được.” Tôi nói, “Tôi có niềm tin chắc chắn rằng sau khi cuộc điều tra loại trừ này kết thúc, chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì đó hoặc nảy ra ý nào đó.”

“Thầy tôi nói rất chính xác, không có kẻ phạm tội nào hoàn hảo, cũng không có cuộc điều tra nào hoàn hảo. Những vụ án mạng khiến chúng ta không thể phá giải triệt để sẽ mãi là những vụ án nhức nhối trong lòng ta.” Trần Thi Vũ chống cằm, anh mắt lấp lánh, cô nói tiếp, “Chẳng lẽ tôi phải gặp vụ án vướng mắc trong lòng ngay từ giai đoạn thực tập sao?”

“Đừng bi quan thế!” Lâm Đào dịu giọng an ủi, “Chưa thể phá được vụ án này là vì công tác khám nghiệm, điều tra của chúng ta còn có điểm sơ sót, cũng có thể là vì nhiều nguyên nhân vô tình kết hợp với nhau khiến vụ án vẫn bế tắc. Điều chúng ta có thể làm là tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót, chí ít như vậy sẽ khiến ta không hổ thẹn với…”

Lâm Đào còn chưa nói dứt lời thì điện thoại bàn đã reo vang.

“A lô? Mấy cỗ?” Đại Bảo hỏi, “Một cỗ thôi á? Một cỗ mà cũng cần chúng tôi phải đến sao? Cái gì? Khảo cổ hả? Dưới mộ cổ sao? Có thi thể ư?”

Gác điện thoại, mặt Đại Bảo bừng lên vẻ hưng phấn, cậu ta nói: “Họ nói đoàn khảo cổ phát hiện thấy một cỗ thi thể ở thôn Lương, các nhà khảo cổ nói họ nghi ngờ vài điểm, bác sĩ pháp y địa phương không dám đưa ra kết luận nên mong chúng ta đến giúp đỡ.”

“Mộ cổ ư?” Tôi cười vang rồi nói, “Hay đấy! Mau thu dọn đồ nghề và lên đường thôi!”

Lâm Đào không nhúc nhích, câu nói dang dở khi nãy cũng không buồn nói tiếp với Trần Thi Vũ. Mặt cậu ta trắng bệch, ngồi phịch xuống ghế, dáng ngồi chực ngã.

“Anh sao vậy?” Trần Thi Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Sợ chứ sao!” Đại Bảo cười giễu.

“Đâu… đâu có!” Lâm Đào sực tỉnh chối bay, “Vậy… vậy chúng ta xuất phát thôi!”

Rõ ràng trạng thái của Lâm Đào hơi khác thường, tôi biết cậu ta khá mê tín, hay tin vào những chuyện ma quỷ, nhưng chẳng ngờ cậu ta lại sợ đến độ này. Tôi ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ? Thôi, để tôi gọi cậu Triệu ở tổ hai đi cùng chúng tôi thay cho cậu vậy.”

Lâm Đào liếc nhìn Trần Thi Vũ, nuốt nước bọt đánh ực rồi nói: “Không sao… Tôi ổn mà!”

“Hả? Anh sợ ma à?” Hàn Lượng không biết ý la toáng lên làm Trần Thi Vũ ngồi ở ghế phụ xe cũng giật nảy mình.

“Đáng ghét! Anh làm gì mà hét ầm lên thế?” Trần Thi Vũ trách.

Hàn Lượng mỉm cười đáp: “Sao anh Lâm Đào lại sợ ma nhỉ? Trong ấn tượng của tôi, anh Lâm Đào thể hiện rất tốt trong vụ án ma trèo tường năm ngoái mà?”

“Đó là vì cậu chưa nhìn thấy Lâm Đào run lập cập thế nào khi mới tiến vào hiện trường.” Tôi vừa cười vừa nói.

“Anh Lâm Đào, tôi bảo này, anh tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho ai biết kẻo lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nam thần của anh trong mắt chị em phụ nữ đấy!” Hàn Lượng trêu.

“Tôi mà là nam thần á? Tôi còn chưa yêu ai, đâu giống cậu ngày nào cũng chìm đắm trong biển ái tình, thay người yêu đều đặn hàng ngày như thay áo.” Lâm Đào vừa nói vừa liếc sang Trần Thi Vũ rồi tiếp tục, “Tôi không sợ ma mà chỉ hơi sợ những thứ dưới lòng đất như mộ cổ, hầm đào…”

“Mộ cổ hả?” Tôi nói, “Cậu còn nhớ vụ án năm ngoái có thi thể nữ treo cổ trên bia mộ cổ không? Tôi chưa bao giờ thấy cậu sợ đến mức ấy.”

“Thì tại đó là mộ cổ mà lại, trọng điểm là ở chữ ‘cổ’!” Lâm Đào bao biện, “Không phải nấm đất mà là mộ huyệt giống như hầm ngầm có rãnh chạy.”

“Ô!” Tôi chợt nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của Lâm Đào khi đứng trước hầm phòng không mấy hôm trước.

“Vì sao lại vậy?” Hàn Lượng thắc mắc, “Thực ra tôi đã từng phân tích tất cả các câu chuyện ma, tất cả đều chỉ quy về bốn trường hợp. Thứ nhất là ma đào tường. Một người vào trong mộ, sau đó đi thế nào cũng không ra được, cứ đi lòng vòng trong đó. Thứ hai là bị ma ám, một người bỗng dưng trở nên điên loạn giống như bị trúng tà vậy. Thứ ba là ma đè hay còn gọi là bóng đè. Buổi sáng khi ai đó ngủ dậy bỗng thấy cơ thể mình nặng trĩu giống như có ai đè lên người. Thứ tư là nhìn thấy ma, họ tận mắt nhìn thấy ma hiển hiện trước mặt đó.”

“Đúng vậy!” Tôi gật đầu nói, “Cậu không hổ danh là bách khoa toàn thư, tổng kết hay lắm. Ngay cả những người theo thuyết vô thần, tin rằng trên đời này không có ma quỷ thần thánh nhưng hễ trải qua những chuyện như vậy thì chắc chắn trong lòng cũng thấy sợ hãi. Bởi vậy tôi mới không chế giễu Lâm Đào, mà muốn tìm căn nguyên vấn đề để cứu rỗi cậu ta.”

Hàn Lượng cười to: “Tôi từng đi xem một số văn vật nên đều tự giải thích cho bốn trường hợp vừa rồi. Không đề cập đến chuyện ma đào tường nữa nhé, vì qua vụ án ma đào tường năm ngoái, mọi người đều có thể giải thích sự tồn tại khách quan của hiện tượng này từ bình diện khoa học rồi đúng không?”

“Tôi chưa biết vụ đó, anh kể cho tôi nghe đi.” Trần Thi Vũ nhìn Hàn Lượng nài nỉ.

Hàn Lượng quay sang nhìn Trần Thi Vũ rồi quay đầu lại lái xe: “Cô muốn nghe à? Khi nào cô mời tôi ăn bò bít tết, tôi sẽ kể riêng cho cô nghe.”

“Hừ!” Lâm Đào phì mũi, “Cậu chỉ giỏi lừa phỉnh đàn bà con gái thôi! Lông Vũ, tôi không chỉ mời cô ăn bò bít tết mà còn kể riêng cho cô nghe chuyện vụ án đó đấy!”

Hàn Lượng không đoái hoài gì đến lời chê của Lâm Đào, cậu ta bình thản nói tiếp: “Còn chuyện bóng đè hay ma đè ấy à, anh họ, anh giải thích hiện tượng này từ góc độ y học và pháp y cho mọi người nghe đi.” (Quào, đọc bản dịch này mới biết chú Tần là anh họ của Hàn Lượng ._.)

Tôi nói: “Đó là một loại bệnh gây trở ngại cho giấc ngủ. Người mắc chứng bệnh này thường khôi phục ý thức tỉnh táo ngay trong khi ngủ nhưng trương lực cơ vẫn ở tình trạng rất thấp. Chứng liệt cơ trong khi ngủ có thể khiến người ta muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được, chẳng khác nào bị ai đó đè lên người vậy. Người bình thường xuất hiện tình trạng này đều rất hoảng sợ, từ đó mới có thuyết bóng đè hoặc ma đè.”

Hàn Lượng gật đầu nói: “Còn về việc ma ám thì đa số đều là một số chứng bệnh về tâm thần hoặc một số người cố tình giả thần giả quỷ. Cuối cùng là hiện tượng nhìn thấy ma, đó là hiện tượng có hàm lượng khoa học cao nhất. Tôi từng đọc rất nhiều bài báo nói về các trường hợp gặp ma, nhưng tất cả đều quy về một hai trường hợp, thứ nhất là vật thể mà họ nhìn thấy thay đổi hình dạng dưới tác động quang học hoặc một số nguyên nhân khác, thứ hai là họ bị ảo giác.”

“Đúng vậy!” Tôi nói, “Thực ra không phải chỉ những bệnh nhân tâm thần mới mắc chứng ảo giác. Trong tình trạng quá tin tưởng vào các học thuyết thần quỷ hoặc hoảng sợ quá độ, con người đều có thể xuất hiện chứng ảo giác.”

“Tôi cảm thấy mình rơi vào trường hợp mà anh vừa nói.” Lâm Đào nói, “Ở quê tôi có vài ngôi mộ cổ từ thời nhà Thanh, bọn trộm mộ đến trộm đồ và để lại một hố động sâu hoắm, tối om. Thời chúng ta còn nhỏ không có nhiều thứ để chơi giống như trẻ con bây giờ nên ngày nào chúng tôi cũng lang thang chơi ở khu mộ cổ. Sau đó có mấy đứa bạn cứ nhất quyết lôi tôi vào trong hầm mộ chơi. Hồi nhỏ tôi rất sợ bóng tối, nhưng lại sĩ diện nên vẫn đồng ý xuống dưới thám hiểm. Mới đầu chúng tôi thắp nến sáng trưng nên cũng không có gì đáng sợ, nhưng về sau khi vào hẳn trong hầm mộ, tôi thấy một bệ đá lớn, trên bệ đá đặt một cỗ quan tài. Đột nhiên ở mặt trên của quan tài xuất hiện chiếc bóng trắng không rõ hình dạng cụ thể, có điều tôi chắc chắn đó là hình người. Lũ trẻ con chúng tôi sợ hãi chạy bán sống bán chết ra khỏi hầm mộ. Cũng bắt đầu từ lần đó, cứ nhìn thấy những nơi có hầm hố là tôi sợ, có thể chỉ do ảnh hưởng của tâm lý mà thôi.”

Trần Thi Vũ hưng phấn nói: “Thật không? Có nơi như thế thật sao? Dẫn tôi vào đó xem nào!”

Lâm Đào lắc đầu: “Chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, giờ nơi đó đã phá bỏ xây nhà cao tầng rồi.”

“Nếu tất cả lũ trẻ đều nhìn thấy thì chắc chắn đó không phải ảo giác.” Hàn Lượng phân tích, “Nói không chừng các anh thắp nến trong hầm mộ gây ra tác dụng về quang học hình thành ra bóng âm đó mà thôi. Hoặc cũng có thể có người ở sẵn trong đó cố tình giả ma dọa các anh.”

“Có khả năng là thế!” Lâm Đào nhún vai.

Tôi nói: “Có thể giải thích chuyện chiếc bóng tâm lý từ nhỏ ảnh hưởng đến cậu, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy thám hiểm mộ huyệt dưới lòng đất đúng là rất nguy hiểm. Nếu khí cacbonic trong mộ còn chưa tan hết thì dễ dàng khiến các cậu tử vong vì ngạt thở.”

“Anh đúng là nói qua nói lại vẫn nói về chuyện nghề.” Đại Bảo ngoáy mũi, “Đang kể chuyện ma anh lại đi phổ cập kiến thức về pháp y, anh không thể để mọi người nói chuyện vui vẻ một lát được à?”

Tôi bật cười: “Có lần trực ban, tôi gặp một chuyện rất kỳ lạ. Khi ấy tầm hai rưỡi sáng, tôi chợt tỉnh giấc vì cú điện thoại gọi đến, tôi ngỡ là điện thoại gọi mình tới hiện trường vụ án nào đó, nhưng kết quả lại là một người dân gọi đến báo án, nói rằng tầng trên nhà mình có ma và yêu cầu chúng tôi đi bắt ma. Khi đó tôi rất hiếu kỳ nên hỏi làm sao cô ta biết tầng trên nhà cô ta có ma. Cô ta nói cứ hai rưỡi sáng hàng đêm lại nghe thấy tiếng ma gõ trần nhà cộc cộc. Nghe cô ta kể xong, tôi phì cười, cảm thấy mình cần có trách nhiệm giải thích mọi thắc mắc cho dân nên nói rằng có thể đó là tiếng bước chân của ai đó ở tầng trên đang đi lại mà thôi. Nhưng cô ta nói nhà cô ta ở tầng sáu và tòa nhà này chỉ có sáu tầng. Khi đó tôi cũng mông lung chưa tìm ra được lời giải. Nếu đó đã là tầng thượng thì làm gì còn tầng nào bên trên nữa? Rồi tôi nói chắc chắn là chuột hay sinh vật gì đó bò trên mái nhà. Cô ta lại bảo chắc chắn không thể là chuột, vì làm gì có con chuột nào khóc?”

“Khóc ư?” Trần Thi Vũ quay hẳn người lại, áp ngực vào lưng ghế phụ xe, tò mò hỏi.

Tôi gật đầu kể tiếp: “Cô ta nói con ma đó không chỉ gõ vào trần nhà mà còn khóc ri rỉ cả đêm. Cô ta phân tích rằng chắc chắn có ai đó chết oan ở trên tầng thượng, nhưng chưa được giải oan nên chỉ còn cách tìm đến cô ta. Khi ấy tôi không biết nói gì, cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Sau đó cô ta còn mô phỏng tiếng khóc của con ma hu hu hư hư làm tôi giật cả mình.”

“Anh cũng yếu bóng vía thật đấy!” Trần Thi Vũ cười ngất, “Giữa ban ngày ban mặt nghe chuyện này mà còn sởn tóc gáy, nói gì một mình trực ban giữa đêm khuya thanh vắng như anh.”

Tôi nói tiếp: “Gác điện thoại xuống, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ, không thể có chuyện hồn ma đến đòi giải oan như vậy được. Thế là tôi liền dịch điện thoại ở phòng trực đêm ra chỗ khác, đến ngay tòa nhà mà người nọ vừa báo án. Trèo hết cả hơi tôi mới lên được đến đỉnh tầng sáu.”

“Hả? Vậy ở đó có oan hồn thật không?” Trần Thi Vũ tròn xoe mắt nhìn tôi, mắt cô đã to, giờ nom lại càng to hơn.

Tôi cười đáp: “Ngoài mấy bình năng lượng mặt trời ra thì trên tầng thượng chẳng có gì hết.”

“Hứ!” Trần Thi Vũ quay người đi nói, “Thế mà anh cứ làm ra vẻ thần bí.”

“Hiện thực đâu có ly kỳ và nhiều cao trào giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh.” Tôi cười nói.

“Tôi có nên xin tổng giám đốc Trần trực ca đêm không nhỉ?” Sắc mặt Lâm Đào khi trắng khi đỏ.

“Cậu sắp ba mươi rồi.” Tôi cười, “Chẳng lẽ cậu muốn kết hôn rồi mà vẫn còn sợ bóng tối hay sao? Trước đây tôi từng nói chuyện với một chuyên gia trị liệu tâm lý, ông ấy kể về một nhóm người mắc hội chứng sợ ma. Con người chúng ta ít nhiều đều mắc chứng bệnh này nhưng đa phần không nghiêm trọng lắm, trường hợp như cậu là khá nặng rồi đấy, Lâm Đào ạ! Muốn chữa khỏi chứng bệnh này thì phải gỡ bỏ được các nút thắt tâm lý trong lòng cậu.”

“Gỡ bỏ nút thắt tâm lý sao?” Lâm Đào nói, “Gỡ như thế nào đây?”

Tôi nói: “Ngã chỗ nào thì đứng lên từ chỗ đó. Chẳng phải trước kia cậu từng gặp ‘ma’ trong mộ cổ sao? Giờ chúng ta phải vào mộ cổ lần nữa để chứng minh cho cậu biết rằng trên đời này không có sự tồn tại của ma quỷ.”

“Hiện trường vụ án lần này đúng là để dành riêng cho cậu rồi còn gì.” Đại Bảo nói, “Hơn nữa đây còn là mộ cổ thứ thiệt nhé, nghe nói là từ thời nhà Hán đấy!”

* Thuyết vô thần: Là sự bác bỏ niềm tin rằng thần linh tồn tại. Người vô thần là một người “chỉ tin vào những gì mình thấy” hoặc chỉ tin vào những gì “khoa học chứng minh được” là có thật, là hiện hữu trong thế giới hữu hình.