Chương 32: Vụ án thứ 7 - Những đứa trẻ (4)

Điều tra có lúc giống như sáng tác vậy, cần một chút linh cảm.

Đến 8, 9 giờ tối, tôi chợt có linh cảm đó.

Tôi nhớ lại, lúc đầu khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường, Trần Thi Vũ từng hỏi, có khi nào lũ trẻ nghịch nước rồi chết đuối không? Lúc bấy giờ tôi cảm thấy không thể nào, nhưng vì sao lại thấy không thể, tôi không hề nghĩ đến.

Bây giờ xem ra đã đến lúc phải nghĩ kỹ thật rồi.

Tôi cầm sổ ghi chép kết quả khám nghiệm hiện trường lên, tìm số liệu về độ dài, rộng, sâu của ao nước, đồng thời phác họa lại ao nước dựa theo số liệu đó.

Trên mặt giấy, một ao nước hình lòng chảo hiện ra, tư duy của tôi cũng dần sáng tỏ.

“Đúng rồi! Vấn đề chính là ở cái ao lòng chảo này!” Tôi vỗ lên đầu mình, tự lẩm bẩm nói, “Nhưng, vì sao hắn lại làm vậy? Đây là một tội ác thật ghê gớm.”

Nghĩ một hồi, tôi bất giác mở những tấm hình chụp khi khám nghiệm thi thể vào lúc sáng. Do vết thương trên người bốn nạn nhân đều không rõ ràng, nên hình chụp chỉ là những tấm ảnh thông thường. Nhưng khi nhìn thấy hình chụp quần áo của bốn nạn nhân, tôi chợt dừng động tác lướt chuột lại.

Trên màn hình là chiếc áo chui đầu, cũng là chiếc áo khoác ngoài của bé gái 10 tuổi. Mặt trước của chiếc áo là hình Hello Kitty, nhà may vì muốn làm nổi bật hình ảnh, đã đính những hạt nhựa dẻo trong suốt quanh hình. Loại nhựa này rất cứng, nhô lên, đường kính khoảng 2mm. Nhìn qua, rất giống một ma trận có quy luật.

“Ồ.” Tôi chợt hiểu ra, gật đầu, xoa cằm trầm ngâm suy nghĩ.

*

Sáng hôm sau, theo thường lệ, chúng tôi phải đến cơ quan thụ lý vụ án để báo cáo lại tình hình công việc. Vì trước đó về cơ bản đã xác định tính chất vụ án, nên những đồng chí dự họp đều có chút lơ là.

Để nhanh chóng vào vấn đề chính, thu hút sự chú ý của mọi người, tôi liền nói thẳng, “Vụ án này không phải vụ án gián tiếp cố ý gϊếŧ người như chúng ta đã phán đoán trước đó, mà là một vụ án mạng do cưỡиɠ ɧϊếp.”

Một câu này đủ nặng khiến cho tất cả mọi người im bặt.

“Cái gì? Có căn cứ không?” Đại đội trưởng Chu kinh ngạc hỏi.

Tôi cười cười, nói, “Tất nhiên là có. Hung thủ đã thừa nhận có liên quan đến cái chết của bốn đứa trẻ, nhưng rõ ràng anh ta đã khai man để giảm nhẹ tội, tránh đi vấn đề quan trọng nhất.”

“Anh ta đã nhận tội, sao còn phải che giấu?” Đại đội trưởng Chu hỏi tiếp.

Tôi nói, “Một là vô tình làm cho lũ trẻ ngã xuống nước, anh ta chỉ là không cứu giúp thôi, trách nhiệm của bản thân được giảm đi rất nhiều. Nhưng nếu anh ta cố ý gϊếŧ người, sẽ khó tránh kết cục tử hình. Hai là, tội cưỡиɠ ɧϊếp vốn là tội xã hội lên án, huống hồ là cưỡиɠ ɧϊếp một đứa bé, sẽ khiến cho anh ta mất hết thể diện.”

Đại đội trưởng Chu hỏi, “Nhưng số lượng thông tin chúng ta hiện có rất ít, sao anh có thể võ đoán mà xác định đây là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người như thế được?”

Tôi quả quyết, nói, “Đầu tiên, bắt đầu từ thời gian tử vong. Chúng ta phán đoán thời gian tử vong là khoảng 5 giờ chiều, hung thủ nói 4 giờ hơn đã dùng xe ba bánh chở lũ trẻ đến hiện trường. Cho dù đường gập ghềnh, phải chạy chậm, hai mươi phút cũng đã đến nơi. Nếu là tai nạn, khoảng 4 giờ rưỡi, bốn đứa trẻ đã ngã xuống nước mà chết đuối hết rồi, vì sao còn đợi thêm nửa tiếng nữa?”

“Có thì có lý đấy, nhưng vẫn không đủ chứng thực Lưu Triệu Quốc cố ý gϊếŧ người.” Điều tra viên chính nói.

“Đừng vội, nghe tôi nói đã.” Tôi mở trình chiếu lên, nói, “Hôm qua tôi đã vẽ mô phỏng lại ao nước ở hiện trường. Đây là một ao lòng chảo. Sau khi tính toán, cách bờ ao 2 mét, độ sâu của nước chỉ khoảng 80 đến 90 centimet. Chiều cao của bốn nạn nhân, thấp nhất là 90 centimet, cao nhất cũng hơn 1,3 mét.”

“Ý anh nói, nước không đủ sâu để dìm chết đứa trẻ cao như vậy?” Lâm Đào ngắt lời tôi hỏi. “Nhưng tôi nhớ anh từng nói, cho dù nước chỉ sâu 50 centimet cũng có thể dìm chết một người lớn.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, nói, “Tuy tình huống cực đoan mà Lâm Đào nói có thể xảy ra, nhưng đây dù sao cũng chỉ là bốn đứa trẻ. Bốn đứa trẻ đồng thời chết đuối ở mực nước thấp hơn chiều cao của mình, tất nhiên không thể giải thích được.”

“Anh nói là nơi cách bờ ao 2 mét.” Đại đội trưởng Chu nói, “Giữa ao, nơi sâu nhất cũng 1,56 mét mà!”

“Đây chính là mấu chốt của vấn đề.” Tôi nói, “Nếu giống với những gì Lưu Triệu Quốc nói, chiếc xe bị lật khiến cho bốn đứa trẻ rơi xuống ao, vậy chắc chắn chỉ rơi ở vùng nước cạn, dù lũ trẻ không thể tự cứu mình, anh ta vẫn hoàn toàn có khả năng cứu chúng. Nơi nước sâu nguy hiểm, cách bờ ao ít nhất 3 mét, chiếc xe bị lật, đâu phải là bắn pháo! Sao có thể hất mấy đứa trẻ ra xa như thế?”

“Giờ nghĩ lại, một vấn đề đơn giản như vậy mà chúng ta lại không chú ý đến!” Đại đội trưởng Chu chợt hiểu ra, nói, “Vậy theo ý anh, lũ trẻ ngã xuống nước bằng cách nào?”

“Bị hung thủ ném xuống nước.” Tôi quả quyết nói, “Chỉ khi có vận tốc ban đầu khá lớn thì lũ trẻ mới rơi xa như thế được.”

“Nhưng Lưu Triệu Quốc không có động cơ gϊếŧ người.” Đại đội trưởng Chu nói xong liền nghĩ lại ngay, “À, không đúng, anh đã nói, anh ta vì cưỡиɠ ɧϊếp. Chẳng lẽ, vì anh ta đã ly dị, sống một mình nên có động cơ xâm hại bé gái sao?”

“Động cơ này tôi vẫn chưa nghĩ đến.” Tôi cười tự giễu, nói, “Tôi phán đoán là cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người là dựa vào chứng cứ khách quan.”

“Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không bị thương tổn, màиɠ ŧяiиɧ vẫn còn nguyên, không phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở âʍ đa͙σ.” Lâm Đào nói, “Làm sao có chứng cứ khách quan được?”

“Không phải bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không bị thương tổn thì chắc chắn không phải cưỡиɠ ɧϊếp.” Tôi nói, “Rất nhiều vụ án xâm hại đều không có thực hiện hành vi tính dục, hoặc chưa thực hiện hành vi tính dục theo nghĩa đen thì đã dừng lại.”

“Vậy anh nói cho chúng tôi nghe xem chứng cứ khách quan là gì đi.” Đại đội trưởng Chu bắt đầu có hứng thú.

Tôi mở trình chiếu lên, nói, “Nói về căn cứ bổ trợ trước. Mọi người có thể thấy, đây là hình chụp quần áo của bé gái. Theo như hình chụp này, chiếc quần đùi mà đứa bé mặc là quần cạp thun. Hoặc nói cách khác, ngoài cạp quần ra, ống quần cũng là ống thun, hơn nữa dây thun siết rất chặt, trên đùi có cả vết hằn. Nếu vậy, sau khi đứa bé ngã xuống nước, bùn đất trong ao có thể chui cả vào trong qυầи ɭóŧ được sao?”

Mọi người đều lắc đầu.

Tôi nói tiếp, “Rõ ràng là không thể. Nhưng, chúng tôi kiểm tra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đứa bé, phát hiện ngoài âʍ ɦộ có rất nhiều bùn. Vì bùn ẩm ướt nên khiến cho chúng tôi lầm tưởng rằng bị lọt vào lúc ngã xuống nước.”

“Thật ra không phải.” Lâm Đào nói, “Nếu muốn bùn lọt vào trong qυầи ɭóŧ, phải cởϊ qυầи lót ra, dính bùn đất rồi lại mặc quần vào.”

“Đúng!” Tôi nói, “Đây chính là một trong những căn cứ của tôi, trước khi đứa bé ngã xuống nước, qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra.”

“Có khi nào là do đi vệ sinh, trượt ngã hoặc dây vào không?” Đại đội trưởng Chu hỏi.

Tôi gật đầu, nói, “Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này. Bây giờ tôi sẽ nói căn cứ thứ hai. Sau khi quần áo của lũ trẻ được sấy khô, quần áo của các bé trai đều bình thường, chỉ có lưng áo của bé gái có dấu vết màu xanh lục, dấu vết này nói lên điều gì? Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là nó từng phủ lên chỗ có màu xanh lục, thậm chí là có một lực đè nặng và ma sát nhất định.”

“Có khi nào là lũ trẻ lăn lộn trong lúc đùa giỡn không?”

“Nếu là lăn lộn, phải là bé trai mới đúng.” Tôi nói, “Đâu có chuyện đứa bé gái lăn lộn còn bé trai lại đứng bên cạnh nhìn?”

Đại đội trưởng Chu gật đầu.

Tôi nói tiếp, “Tiếp theo, đây là căn cứ quan trọng nhất, chính là vết hằn trên lưng đứa bé.”

“Anh tìm ra nguyên nhân gây ra dấu vết đó rồi à?” Đại đội trưởng Chu hỏi.

Tôi gật đầu, nói, “Ban đầu tôi chỉ cho rằng trên mặt đất hoặc trên xe có vật gì đó đè lên lưng đứa bé mà tạo thành. Nhưng không ngờ được, vật tạo ra dấu vết đó lại là những hạt nhựa trước ngực bé gái.”

Dứt lời, tôi mở một slide trình chiếu lên.

Slide này là một tấm hình tôi mất hai tiếng đồng hồ dùng trình độ photoshop không mấy thành thạo của mình ghép lại đêm qua. Tôi dựa theo tỷ lệ trong hình, điều chỉnh cho hình chụp quần áo của bé gái và dấu vết trên lưng bé trai cùng một kích cỡ, sau đó lật ngược hình chụp quần áo của bé gái, chỉnh nó thành bán trong suốt, ghép lên hình dấu vết trên lưng bé trai.

Khi so sánh, chính tôi cũng phải giật mình. Hai tấm hình trùng khớp đến không ngờ.

“Nói vậy, vết trên lưng bé trai là do hạt nhựa dán trên ngực áo bé gái tạo thành?” Đại đội trưởng Chu nói, “Điểm này đúng là có thể phán đoán bé trai bị ai đó dùng sức đè lên người bé gái, nhưng sao có thể phán đoán đây là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người vậy?”

Tôi nói, “Không biết Đại đội trưởng Chu có biết không, thật ra trong lúc giải phẫu, không phải phát hiện dấu vết này trên lưng bé trai trước, mà phát hiện nó trên lưng bé gái.”

“Trên lưng bé gái sao có thể có được?” Đại đội trưởng Chu nói, “Chẳng lẽ con bé có thể tự ép lưng lên ngực được à?”

Câu này khiến cả phòng bật cười. Đại đội trưởng Chu trong lúc hoảng loạn, cả vấn đề đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra.

“Là áo ngoài của bé gái bị vén lên, lật ngược về phía sau, nên trên vai mới có dấu vết này.” Tôi cười nói, “Từ điểm này có thể phán đoán, áo của bé gái cũng bị vén lên. Vén áo lên, cởϊ qυầи, còn có thể làm gì đây? Còn việc vì sao cưỡиɠ ɧϊếp không thành, tôi nghĩ là do bị ba bé trai còn lại phát hiện, nên hung thủ bèn gϊếŧ người diệt khẩu.”

“Nhưng,” Đại đội trưởng Chu nhíu mày nói, “vì sao quần áo của bé gái lúc thì mặc đàng hoàng, lúc lại bị cởi ra? Đứa bé trai bị đè lên người bé gái khi nó đang mặc đàng hoàng, vậy khi áo bị vén lên, bé trai đi đâu rồi?”

“Tôi nghĩ chắc là vết thương của bé gái hình thành trước, sau đó bị bé trai phát hiện, hung thủ mới chỉnh lại quần áo cho bé gái, rồi sau đó đè bé trai lên người cô bé.” Tôi nói, “Giải thích như vậy có vẻ hợp lý hơn. Nhưng, quá trình gây án cụ thể, do điều kiện hiện trường có hạn, tôi không thể phân tích sâu hơn được, chỉ có thể để kẻ tình nghi tự khai ra thôi.”

“Hắn sẽ không khai ra đâu.” Đại đội trưởng Chu nói, “Trước đó anh đã nói rồi, hành vi đáng chém như vậy, Lưu Triệu Quốc có chết cũng không khai ra đâu. Một khi khai ra, con trai anh ta sẽ không thể sống nổi trong thôn đó nữa. Tất nhiên, nếu anh có thể tìm được vật chứng, tôi nghĩ anh ta không nhận tội cũng không được.”

“Thật sự rất khó tìm vật chứng.” Tôi nói.

Dứt lời, tôi mở hình chụp quần áo của bé gái lên, phóng lớn hạt nhựa trước ngực áo, nói, “Hy vọng duy nhất chính là những hạt nhựa này. Hiện trường vẫn đang được bảo vệ chứ?”

“Vẫn đang cấm ra vào trong vòng bán kính 1 cây số.” Đại đội trưởng Chu nói.

“Vậy thì tốt, thử xem sao.” Tôi nói.

*

Quay trở lại hiện trường lần nữa, tôi đi vòng quanh đống thân ngô.

“Anh đang tìm gì đấy?” Trần Thi Vũ đứng bên cạnh tôi hỏi.

Tôi đẩy mắt kính, vừa khom lưng nhìn xuống mặt đất vừa nói, “Hạt nhựa trên ngực áo của đứa bé được dán bằng keo, dùng lực quá mạnh sẽ bị rơi ra. Trên thực tế, chỗ hạt kia đã rơi mất một phần tư rồi. Cũng may, tôi tìm thấy ba vết mới bị rơi ra trong số những vết đó. Có nghĩa là hạt nhựa có khả năng bị rơi gần đây, bị rơi trong lúc hung thủ dùng sức cởϊ áσ, nơi rơi xuống cũng không rộng lắm, chắc đâu đó sau những vật cản này thôi.”

Nói xong, tôi chỉ vào đống thân ngô.

Trần Thi Vũ gật đầu, cũng bắt đầu tìm kiếm. Cô nhóc này quả thật rất tinh mắt, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã tìm được hai hạt nhựa bị rơi.

Tôi chưa kịp nhìn rõ vị trí của hạt nhựa, cô ấy đã gắp một sợi lông bên cạnh đó lên.

“Cô… mắt cô tốt thật đấy!” Tôi cảm thán.

“Đây là khả năng quan sát tốt.” Trần Thi Vũ tự hào nói, “Đây là lông gì vậy?”

“Lôиɠ ʍυ.” Lâm Đào nói. “Tóc cứng nhưng thẳng, lông nách mềm nhưng cong, vừa cứng vừa cong, chắc chắn là lôиɠ ʍυ.”

Trần Thi Vũ đỏ bừng mặt.

Tôi nhanh chóng đổi đề tài, “Lông Vũ, cô lợi hại thật, lần này cô lại lập công rồi! Sợi lông này còn có nang lông, có thể tiến hành xét nghiệm ADN. Chứng cứ này cộng thêm phân tích trước đó, hung thủ có muốn cũng không chối cãi được.”

*

Lưu Triệu Quốc ngồi trong phòng thẩm vấn, khi biết được chúng tôi đã tìm ra chứng cứ, gần như không chối cãi được nên khai ra tất cả. Không chỉ vì áp lực từ chứng cứ quá mạnh, mà còn vì bản thân anh ta mấy ngày nay không ngừng bị lương tâm dằn vặt, cuối cùng không thể chịu được nữa. Sau khi khai ra tất cả, anh ta chỉ muốn chết.

Sáng hôm trước, Lưu Triệu Quốc lái xe ra thăm đồng. Khi đến đầu thôn, thấy bốn đứa trẻ đang chơi đùa. Đứa bé gái trông xinh xắn khiến anh ta chú ý. Một thời gian dài không quan hệ tìиɧ ɖu͙© khiến anh ta chợt nảy sinh ý định xấu. Thế là anh ta tiến đến bắt chuyện, định dẫn bé gái đi.

Dù sao bé gái cũng là chị cả trong bốn đứa, vừa nghe chị cả muốn đi chơi với chú Lưu, mấy đứa còn lại cũng đòi đi theo. Lưu Triệu Quốc không còn cách nào, đành dẫn cả bốn đứa đi, lái xe về hướng ruộng nhà mình.

Lúc này vừa qua mùa thu hoạch, trời lại đang chập tối, trong ruộng không còn ai. Lưu Triệu Quốc dừng xe lại, nói dối là dẫn bé gái ra một bên để dặn dò chút chuyện, để mấy bé trai lại trên xe chơi.

Lưu Triệu Quốc dẫn bé gái đến sau đống thân ngô, bảo đứa bé cởϊ qυầи áo ra chơi, nếu chơi vui, sẽ cho nó 10 đồng. Đứa bé chưa hiểu chuyện đời lập tức cởϊ qυầи áo ra. Lưu Triệu Quốc đè đứa bé xuống, định thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ , nhưng đứa bé lớn tiếng kêu đau, anh ta đành phải dừng lại.

Lúc này, đám bé trai nghe thấy tiếng kêu bèn cùng nhau chạy về phía đống thân ngô. Chiếc giày của đứa bé 3 tuổi bị kẹt lại bên hông xe khi trèo xuống, đứa bé 5 tuổi định giúp nó lấy giày ra. Khi đứa 7 tuổi chạy đến nơi xảy ra chuyện, thấy ngực và thân dưới của bé gái bị lộ ra ngoài. Tuy Lưu Triệu Quốc đã vội vàng mặc lại áo cho bé gái, nhưng bé trai nói sẽ mách chuyện này với mẹ, thế là Lưu Triệu Quốc đè nó lên người bé gái, dọa sẽ gϊếŧ nó, bé trai bị uy hϊếp vẫn tỏ ý nhất du9nh5 phải nói lại với mẹ.

Lưu Triệu Quốc lo sợ sự việc bị bại lộ, hai mắt đỏ ngầu, anh ta bèn cặp hai đứa trẻ, một trái một phải, đến bên ao nước, ném chúng xuống ao.

Lúc bấy giờ, hai đứa nhỏ tuổi vẫn đang cố lấy chiếc giày ra. Thấy chú Lưu ném anh và chị xuống nước thì sợ đến ngây người. Lưu Triệu Quốc thấy hai đứa bé đã nhìn thấy hành vi phạm tội của mình, bèn nghĩ đã làm thì làm cho trót, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Cả đứa bé 5 tuổi là cháu của mình, anh ta cũng không nể nang mà ra tay.

Thấy bốn đứa trẻ chìm xuống nước, Lưu Triệu Quốc mới sợ hãi. Anh ta ngồi bên bờ suy nghĩ rất lâu, nhớ ra giày của bé gái vẫn còn ở phía sau đống thân ngô, bèn quay trở lại lấy đôi giày ném xuống nước, sau đó bỏ chạy khỏi hiện trường.

Khi một nhóm cảnh sát tìm đến thôn, Lưu Triệu Quốc trốn trong nhà nghĩ đối sách. Cuối cùng, anh ta nghĩ ra cách khai man để giảm nhẹ tội, khai là lũ trẻ vô ý ngã xuống nước. Suýt chút nữa anh ta đã thành công.

Một vụ gϊếŧ người hiểm ác bị lật tẩy, tôi không hề có cảm giác thành công. Khuôn mặt non nớt của những đứa trẻ cứ hiện lên trong đầu khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào.

Vì chút thể diện mà tăng nặng hành vi phạm tội. Những đứa trẻ không hề có tính cảnh giác và ý thức an toàn, khiến cho một vụ thảm án xảy ra, thật khiến người ta phải thương xót.

“Tên súc sinh này, đem đi xử bắn trăm lần cũng không đủ!” Trên đường trở về, Lâm Đào tức giận nói.