Chương 34: Vụ án thứ 8 - Vách núi ăn thịt người (2)

“Nói vậy, bây giờ vẫn chưa ai có thể xuống dưới thăm dò tình hình?” Tôi hỏi.

“Cảnh sát ở đồn chúng tôi sau khi đến hiện trường đã thử rồi.” Đồn trưởng Bào nói, “Lúc bấy giờ một cảnh sát trẻ, cũng lớn lên trong núi, vội vàng định xuống dưới xem tình hình thế nào. May mà Phó đồn trưởng đi cùng khá có kinh nghiệm, đợi đội cứu hộ đến rồi mới để cậu ta và một nhân viên cứu hộ buộc dây thừng quanh eo rồi lần lượt leo xuống. Anh chàng cảnh sát đi trước, leo được một nửa thì đột nhiên trượt xuống. Nhân viên cứu hộ còn ở phía trên rất giỏi, nhanh chóng nắm dây thừng kéo cậu ta lên.”

Tôi xoa cằm suy ngẫm.

“Sau khi được kéo lên, anh chàng kia đã trợn trắng mắt, nhân viên cứu hộ giúp cậu ta ép tim, không bao lâu cậu ta đã tỉnh lại.” Đồn trưởng Bào nói tiếp, “Chúng tôi hỏi có chuyện gì, cậu ta hoàn toàn không nhớ vì sao mình lại trượt xuống, vì sao đột nhiên bất tỉnh.”

“Vách núi này… biết ăn thịt người thật à?” Lâm Đào run rẩy hỏi. Cậu ta nghe xong câu chuyện đáng sợ này liền tin sái cổ vào vách núi ăn thịt người.

“Đừng có mê tín thế.” Tôi cười nói, “Làm gì có cái gọi là vách núi ăn thịt người. Theo tôi thấy, có khả năng dưới vách núi tích tụ khí độc có khối lượng riêng lớn hơn không khí nên bị lắng xuống bên dưới. Các anh đã hỏi bác sĩ hoặc người xung quanh xem có thể là khí độc gì chưa?”

“Đã hỏi, nhưng không ai biết.” Đại đội trưởng Dương nói, “Chúng tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhân viên cứu hộ đang chuyển bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc đến.”

“Không sao.” Tôi vừa nói vừa ngồi xổm xuống mở hộp dụng cụ khám nghiệm, lấy ra một vật trông giống cái mõm heo, nói, “Đây là mặt nạ phòng độc chúng tôi mới mua gần đây, có thể che kín mũi và miệng, không khí ra vào theo lỗ thông khí ở bên dưới, trên lỗ thông khí có vật liệu có khả năng hấp phụ đa phần khí độc, đeo cái này sẽ an toàn. Bây giờ, ai đi xuống đây?”

“Dù sao anh cũng không xuống được.” Đại Bảo nói, “Một, anh là tổ trưởng tổ điều tra của chúng ta, không thể mạo hiểm. Hai, với thể trọng của anh, hờ hờ, lần trước anh xuống núi, chúng tôi kéo không nổi luôn đấy.”

“Cậu đấy!” Tôi cốc đầu Đại Bảo một cái, quay sang nhìn Lâm Đào.

“Tôi không đi.” Lâm Đào ôm cánh tay, không chần chừ nói ngay.

“Tôi đi vậy.” Đại Bảo lấy mặt nạ phòng độc trong tay tôi đeo vào, thử một chút rồi giơ hai ngón tay lên.

Nhân viên cứu hộ cột sợi dây thừng quanh eo Đại Bảo, từ từ thả cậu ấy xuống vách núi.

Tất cả nhân viên cảnh sát đều cầm đèn soi giúp cho Đại Bảo. Mười mấy ngọn đèn soi sáng rực đường Đại Bảo trèo xuống.

Ngay lúc tôi cảm thấy có dự cảm không lành, sợi dây thừng trong tay chúng tôi chợt giật mạnh, Đại Bảo gần như bị treo lơ lửng giữa không trung.

“Nhanh! Kéo lên!” Tôi vừa điên cuồng kéo sợi dây thừng vừa không ngừng hét lớn.

Dáng vẻ bình thường của Đại Bảo, chị Bảo nằm trên giường bệnh, từng chút một hiện lên trong đầu tôi. Tôi biết rõ, chúng tôi không thể không có Đại Bảo, tổ điều tra không thể không có Đại Bảo, chị Bảo không thể không có Đại Bảo, Đại Bảo không thể xảy ra chuyện được.”

Đại Bảo nhanh chóng được kéo lêи đỉиɦ núi. Tôi tức tốc tháo mặt nạ cậu ấy ra, thấy cậu ấy đang nghiến chặt răng, dường như không còn thở nữa. Tôi run rẩy áp xuống ngực cậu ấy nghe thử, tim vẫn đập như cũ.

Tôi vội vàng giúp cậu ấy ép tim, hét lên, “Tôi sai rồi! Tôi không nên hấp tấp để cậu xuống đó! Cậu mau tỉnh lại đi!”

Còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã tỉnh lại, “Chuyện gì thế này? Đột nhiên choáng váng, giống say rượu vậy.”

Tôi ngồi phịch xuống, toàn thân không chút sức lực.

Lâm Đào lau mồ hôi trên trán, nói, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Đại Bảo ngồi dậy, cầm mặt nạ phòng độc đang đặt bên cạnh, nói, “Quỷ dị thật đấy! Nếu không phải do khí độc tác quái, vậy là cái gì?”

“Là vách núi ăn thịt người thật sao?” Lâm Đào nhắc lại lần nữa.

Tôi sợ hãi quá độ, chẳng còn sức đứng lên, cũng không thể phản bác Lâm Đào. Hơn nữa, bây giờ tôi không có bất kỳ lý do và căn cứ nào để phản bác. Tôi gần như bắt đầu tin vào truyền thuyết này rồi.

“Có kính viễn vọng không?” Hàn Lượng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“À, có, còn là loại kính hồng ngoại nữa.” Một nhân viên cứu hộ lấy một chiếc kính viễn vọng rất đẹp từ trong ba lô ra.

Hàn Lượng nhận kính, nhìn bốn phía.

Một lúc sau, Hàn Lượng nói, “Tôi biết chuyện gì rồi.”

“Chuyện gì?” Cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng đứng lên được.

“Ở đây, chắc là hồ carbon dioxide (CO2).” Hàn Lượng chậm rãi nói.

“Hồ carbon dioxide?” Lâm Đào nghe không hiểu lắm.

“Đúng vậy, là khí carbon dioxide tích tụ trong một không gian kín và hấp, hình thành một hồ khí không nhìn thấy được.” Hàn Lượng nói, “Khí carbon dioxide nặng hơn không khí, thường đều chìm xuống bên dưới. Nhưng do không khí lưu thông, sẽ không tập trung tại một chỗ. Môi trường ở đây, tôi vừa dùng kính viễn vọng quan sát rồi, bốn mặt là núi, còn là những ngọn núi nhỏ. Địa hình như vậy, lại thêm nắng nóng lâu ngày, không khí không được lưu thông, sẽ hình thành hồ carbon dioxide nồng độ cao ở giữa các dãy núi này, giống hồ nước vậy, chẳng qua nhìn không thấy thôi.”

“Quả không hổ là Baidu sống.” Tôi cảm thán, “Mỗi lần có người xuống đến vị trí đó thì lập tức mất ý thức, giống như ngã xuống nước vậy, đó chính là vị trí của hồ carbon dioxide.”

“Carbon dioxide có thể lấy mạng người à?” Lâm Đào hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Tôi nói, “Carbon dioxide bị đọng lại chính là nguyên nhân gây ngạt khí.”

Tuy tôi chưa từng nghe nói đến hồ carbon dioxide, nhưng tôi biết khí carbon dioxide nồng độ cao rất nguy hiểm.

“Nhưng… nhưng,” Lâm Đào cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, “nếu chúng ta nín thở, cũng trụ được hai phút! Vì sao ai vào đến cái hồ carbon dioxide gì đó đều lập tức bất tỉnh chứ?”

Tôi nói, “Cái cậu nói là thiếu oxy tạm thời, khí carbon dioxide trong cơ thể không tăng lên. Khí carbon dioxide cũng không phải khí độc, nhưng quả thật có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, có một khái niệm gọi là trúng độc carbon dioxide. Trong điều kiện bình thường, hàm lượng khí carbon dioxide con người thở ra chỉ có 4,2% áp suất riêng của khí carbon dioxide trong máu cao hơn trong các phế nang, do đó, khí carbon dioxide trong máu có thể tràn vào trong phế nang. Nhưng khi nồng độ carbon dioxide tăng cao, nồng độ carbon dioxide trong phế nang cũng tăng, độ pH thay đổi, kí©h thí©ɧ trung khu thần kinh hô hấp, khiến cho trung khu thần kinh hô hấp bị tê liệt, cơ thể sẽ thiếu oxy mà ngạt khí. Carbon dioxide nồng độ thấp có tác dụng kí©h thí©ɧ trung khu thần kinh hô hấp, carbon dioxide nồng độ cao có tác dụng gây tê liệt hệ thống trung khu thần kinh, kèm theo đó là hàm lượng oxy trong không khí giảm dẫn đến thiếu oxy máu, đồng thời gây ức chế hô hấp, dẫn đến một loạt các triệu chứng thần kinh trung khu.”

“Khí carbon dioxide nguy hiểm đến thế sao?” Lâm Đào vẫn nghi ngờ.

“Khí carbon dioxide nồng độ cao mới nguy hiểm.” Tôi nói, “Đột nhiên hít phải khí carbon dioxide nồng độ cao, trung khu thần kinh hô hấp bị tê liệt có thể khiến cho đại đa số người bị ngã xuống thì đột tử ngay trong vòng vài giây. Một số có thể cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, nhanh chóng xuất hiện tình trạng mê sảng (1), co giật, hôn mê. Nếu không rời khỏi hiện trường và cứu chữa kịp thời, rất dễ gặp nguy hiểm; nếu nhanh chóng rời khỏi, bệnh nhân có thể tỉnh táo lại ngay lập tức. Nếu kéo dài một khoảng thời gian, bệnh tình sẽ trở nặng, có thể xuất hiện tình trạng hôn mê, xanh tím, nôn mửa, ho ra đờm trắng hoặc dính máu, đại tiểu tiện sẽ mất kiểm soát, co giật, tứ chi co cứng. Khi kiểm tra sẽ phát hiện mất phản xạ giác mạc, phản xạ mi và một vài dấu hiệu bệnh lý khác. Sách giáo trình đã viết như vậy.”

(1) Mê sảng do sốt cao, trúng độc và các nguyên nhân khác dẫn đến các triệu chứng như giảm khả năng nhận thức, rối loạn thần kinh trong thời gian ngắn.

“Nói vậy, tôi và anh cảnh sát kia không tử vong trong vài giây là nhờ may mắn?” Đại Bảo cười tự giễu.

“Không hẳn là vậy, các cậu vừa rơi xuống là chúng tôi lập tức kéo ra khỏi môi trường carbon dioxide nồng độ cao luôn, thường sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tôi nói, “Nhưng khi nãy để cậu rơi vào nguy hiểm đều là lỗi của tôi. Tôi không hề nghĩ đến hồ carbon dioxide này, cứ nghĩ cậu đeo mặt nạ phòng độc rồi sẽ không sao. Thật ra mặt nạ phòng độc này không thể hấp phụ khí carbon dioxide và tạo ra oxy được.”

“Không trách anh được, nếu không phải Đại Bảo rơi vào nguy hiểm, nếu không nhờ anh trước đó nghi ngờ là do khí độc, tôi cũng không nghĩ đến hồ carbon dioxide này.” Hàn Lượng an ủi tôi, “Hồ carbon dioxide là hiện tượng vô cùng hiếm thấy, chỉ hình thành ở môi trường đặc trưng. Chỉ khi các yếu tố: không khí lưu thông kém, thung lũng kín, không gió không mưa… cùng xuất hiện thì mới hình thành hồ carbon dioxide ‘ăn thịt người’ như thế này.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nói, “Ở đây không đủ ánh sáng, thực vật tiêu thụ oxy, sản sinh carbon dioxide, bốn bề đều là vách núi, không khí không lưu thông được, khí carbon dioxide dần dần tích tụ dưới vách núi. Thật ra việc ngộ độc carbon dioxide tôi đã từng gặp trong lúc điều tra hiện trường rồi. Lúc tôi còn thực tập, từng gặp hai sự cố nguy hiểm nhất. Lần đầu tiên, lúc thầy hướng dẫn của tôi đang khám nghiệm hiện trường phát hiện một bộ tóc giả trên máy giặt ở hiện trường, cho rằng hung thủ trọc đầu, đã làm rơi bộ tóc giả ở hiện trường, định đến nhặt nó lên. Không ngờ đến gần mới phát hiện, đó không phải tóc giả, mà là hung thủ đang trốn ở khe hở giữa máy giặt và vách tường. Hung thủ cầm dao đứng lên, thấy chúng tôi mặc cảnh phục, liền nói ‘tôi đầu hàng, tôi đầu hàng’. Đến giờ nhớ lại tôi vẫn thấy sợ, nếu hung thủ liều mạng, nhân viên khám nghiệm hiện trường tay không tấc sắt đều sẽ gặp nguy hiểm. Lần thứ hai, chính là sự việc ngộ độc khí carbon dioxide. Khi thầy hướng dẫn của tôi khám nghiệm hiện trường bên dưới ống cống, đang đi dọc theo ống thoát nước thì đột nhiên bất tỉnh, may mà xung quanh có rất nhiều người, mọi người liền nín thở kéo thầy lên, cấp cứu một hồi thầy mới tỉnh lại.”

“Trước đây anh cũng từng gặp trường hợp ngộ độc khí carbon dioxide?” Hàn Lượng hỏi.

Tôi gật đầu nói, “Tôi có ấn tượng rất sâu sắc về lần đó. Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có những nơi kín, không thông gió như ống cống mới có thể tích tụ khí carbon dioxide nồng độ cao, không ngờ nơi hoang dã rộng lớn thế này cũng xuất hiện hồ carbon dioxide.”

“Bây giờ phải làm sao?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói, “Cách duy nhất là đợi nhân viên cứu hộ mang mặt nạ dưỡng khí đến.”

“Vậy là năm người dưới kia không cứu được nữa rồi phải không?” Một người dân nghẹn ngào hỏi.

Tôi thở dài, nói, “Thật đáng buồn. Họ ở trong môi trường carbon dioxide nồng độ cao thế kia, không thể chịu nổi một phút.”

Trong lúc nói chuyện, ba, bốn nhân viên cứu hộ đã mang theo mấy bình dưỡng khí nặng trịch trèo đến đỉnh núi.

Trung úy dẫn đầu nói, “Xe cứu hộ không chạy lên đây được, chỉ có thể dùng sức người nên hơi chậm.”

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Các anh vất vả rồi, bây giờ chúng ta cử vài người xuống dưới thôi.”

“Để tôi xuống.” Đại Bảo nói.

“Đừng!” Tôi lập tức cản cậu ấy lại, nói, “Cậu vẫn còn yếu, để tôi xuống cho.”

“Đừng tranh nữa.” Trung úy chỉ các nhân viên cứu hộ sau lưng mình, nói, “Loại chuyện này chúng tôi có kinh nghiệm hơn các anh, mấy người chúng tôi xuống là được rồi.”

Dứt lời, họ đã bắt đầu đeo bình dưỡng khí lên.

Tôi cảm kích gật đầu. Đội cứu hộ là đội ngũ vĩ đại, hỏa hoạn, cháy nổ, động đất, sạt lở… cho dù nguy hiểm đến chừng nào, họ đều tiến về phía trước. Là đội ngũ hy sinh nhiều nhất trong thời đại hòa bình này, họ dùng máu của chính mình để bảo vệ người dân.

Các nhân viên cứu hộ trang bị xong, tôi đề nghị họ kiểm tra lại mặt nạ và bình dưỡng khí. Sau khi xác nhận không có vấn đề, bốn nhân viên cứu hộ thắt dây an toàn quanh eo, đeo bình dưỡng khí, bắt đầu đi xuống vách núi “ăn thịt người” kia.

Chúng tôi và những người khác ra sức soi sáng cho họ.

Trong tâm trạng thấp thỏm, cuối cùng cũng thấy họ an toàn đến được vị trí mà Đại Bảo trượt xuống, không có vấn đề gì.

“Xem ra suy đoán của Hàn Lượng là hoàn toàn chính xác.” Tôi vui vẻ nói, trong lòng tính toán xem làm sao để lấy được và bảo quản chứng cứ.

“Các đồng chí bên dưới, các anh có thể tìm ra vị trí của hồ carbon dioxide không?” Tôi vừa hét lớn vừa bảo Lâm Đào giơ máy ảnh lên chuẩn bị chụp lại.

Trung úy rất thông minh, sau khi nghĩ ngợi liền gật đầu vài cái, sau đó trèo lên phía trên.

Trèo đến chỗ Đại Bảo trượt chân, trung úy một tay nắm sợi dây thừng, một tay lấy bật lửa trong túi áo ra, bật nó lên.

Trung úy cầm bật lửa trèo xuống, chẳng bao lâu sau, bật lửa đã tắt. Trung úy lại trèo lên một chút, thắp bật lửa lên, rồi cúi người giơ bật lửa xuống dưới, ngọn lửa liền tắt rất nhanh.

Trung úy ghim một tấm gương phản chiếu lên chỗ bật lửa tắt, dưới ánh sáng của rất nhiều ngọn đèn, tấm gương phản chiếu phát sáng lấp lánh. Trung úy chỉ tấm gương, ra dấu tay.

Tôi biết trung úy đã tìm ra vị trí của mặt hồ carbon dioxide, Lâm Đào cũng đã chụp ảnh xong. Đã xong chứng cứ!

Nhìn thấy mặt hồ rồi, trung úy tiếp tục trèo xuống, nhanh chóng đến vị trí của các thi thể. Nói về lòng can đảm, không thể không kể đến nhân viên cứu hộ. Nhân viên cứu hộ thường phát hiện thi thể đồng thời phải mang thi thể ra khỏi hiện trường tai nạn. Vì thế, sau pháp y và cảnh sát hình sự, cứu hộ cũng là một ngành nghề không sợ tử thi.

Các nhân viên cứu hộ đã mang bình dưỡng khí trên người, lúc này còn phải mang theo thi thể nặng nề trèo lên sườn núi dốc như thế, thật sự là một việc vô cùng khó khăn.

Trung úy yêu cầu các nhân viên cứu hộ buộc sợi dây thừng lên thi thể trước, sau đó dùng một tấm cáng đơn giản, hợp sức với người trên đỉnh núi kéo thi thể lên.

Khi thi thể được kéo lên cao hơn vị trí của tấm gương, các nhân viên cứu hộ trên đỉnh núi sẽ trèo xuống tiếp ứng ngay phía trên mặt hồ carbon dioxide. Thấy vậy, chúng tôi cũng không thể nhàn rỗi, đeo bao tay vào, giúp họ kéo từng thi thể lên.

Công việc vận chuyển năm thi thể mất trọn ba tiếng đồng hồ, đến khi ánh bình minh ló rạng mới hoàn thành.

Trung úy và các nhân viên tháo mặt nạ ra, chúng tôi thấy họ đều đã ướt nhẹp mồ hôi.

“Ở đây giao lại cho các anh vậy, năm nạn nhân đều đã tử vong hết rồi.” Trung úy tiếc nuối nói.

Tôi gật đầu.

Khi kéo thi thể lên, tôi đã cảm thấy năm nạn nhân đều đã co cứng tử thi hoàn toàn, theo đó phán đoán họ đã tử vong trong khoảng mười hai tiếng.

Nhân viên nhà xác đã đợi sẵn trên đỉnh núi, bắt đầu khiêng thi thể xuống nơi đỗ xe dưới chân núi.

“Các anh còn phải khám nghiệm tử thi hả?” Một người dân ấp úng hỏi. Ông ta là trưởng thôn, thay mặt dân làng để nói chuyện với chúng tôi.

“Đã là tử vong bất thường thì đều phải tiến hành khám nghiệm.” Tôi nói.

“Nhưng mấy người này, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy họ rơi xuống.” Trưởng thôn nói, “Hay đừng khám nghiệm nữa, tôi sợ gia đình họ chịu không nổi.”

Người vùng núi vẫn còn khá bảo thủ, chuyện giải phẫu thi thể, có nghĩ họ cũng không dám nghĩ đến.”

“Không thể được.” Tôi kiên quyết nói, “Chúng tôi phải làm theo đúng quy trình. Thế này đi, nếu tình tiết vụ án đã khá rõ ràng, chúng tôi chỉ kiểm tra bên ngoài thi thể, xem có dấu hiệu ngạt khí hay không. Cùng lắm thì, à, tôi nói cùng lắm lấy ít máu tim.”

Trưởng thôn suy nghĩ một lát rồi nói, “Vậy cũng được, làm phiền các anh.”