Chương 35: Vụ án thứ 8 - Vách núi ăn thịt người (3)

Trở lại nơi đỗ xe, tôi nói với Hàn Lượng, “Kiểm tra kỹ bánh xe, đây là đường núi, sợ nhất là nổ lốp.”

Hàn Lượng phì cười, hiển nhiên biết dụng ý của tôi khi nói như vậy, cũng nhớ đến chút chuyện cũ.

Đó là chuyện một năm trước, chúng tôi cùng đến hiện trường một vụ án mạng tại thành phố Miên Sơn (1), cũng đi đường núi. Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, trên đường quay về tỉnh, lốp xe sau đột nhiên bị nổ, nếu không phải lúc đó lái xe có kỹ thuật xuất sắc, e rằng chúng tôi phải chôn xác nơi rừng núi rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

(1) Vụ án ở thành phố Miên Sơn, xem lại Vụ thảm sát trong núi sâu của cuốn Kẻ dọn rác.

Không chỉ thế, vì nổ lốp xe, họ lại cười nhạo cân nặng của tôi. Sau khi thay bánh xe dự phòng, để tỏ ý kháng nghị, tôi là người đầu tiên nhảy lên xe, kết quả bánh xe dự phòng cũng xịt luôn. Lái xe đành lái trên bánh xe vẫn chưa mềm hẳn, thấp thỏm lo sợ, từ từ chạy về đến tỉnh, chuyện này khiến họ cười nhạo tôi suốt một năm trời.

Tôi trở về với thực tại, gõ đầu Hàn Lượng một cái, nói, “Cười gì mà cười, nghiêm chỉnh chút đi, kiểm tra bánh sau.”

Suốt một đêm, không chỉ thức thâu đêm, mà còn tiêu hao rất nhiều thể lực. Mặc cho xe lắc lư, đường gập ghềnh, chúng tôi vừa lên xe liền ngủ thϊếp đi, lúc mơ màng nghe Hàn Lượng kêu lên, “Này, đừng có ngủ chứ, các anh ngủ rồi tôi phải làm sao? Này, nói chuyện với tôi đi, tôi cũng buồn ngủ quá!”

May mà Hàn Lượng chưa bị cơn buồn ngủ quật ngã, đã đưa chúng tôi thoát khỏi vòng vây của núi rừng một cách an toàn.

“Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.” Đại đội trưởng Dương xuống xe, gõ lên kính cửa xe chúng tôi, “Nếu các anh đến đây rồi, tuy nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, nhưng cứ giúp chúng tôi giải quyết cho xong vụ án này đi.”

Tôi biết Đại đội trưởng Dương nói “giải quyết cho xong vụ này” là có ý gì, chính là giúp họ hoàn thành công việc khám nghiệm bên ngoài năm thi thể kia. Tôi biết Đại đội trưởng Dương không phải không có lòng tin với năng lực kỹ thuật của bản thân, mà do họ đã quá mệt. Lúc này có thêm hai “lao động khỏe mạnh” là tôi và Đại Bảo, có thể giảm không ít việc.

“Ồ.” Tôi vừa thức dậy, cổ họng vẫn còn hơi khàn, tôi ưỡn lưng, nhìn đồng hồ rồi nói, “Cần phải làm thế. Một, tôi là người kiên quyết muốn khám nghiệm thi thể theo đúng quy trình trước mặt trưởng thôn. Tôi không có mặt ở nơi khám nghiệm thì làm sao giải thích cho người dân được? Hai, chúng tôi xem như ngủ được ba tiếng rồi, Hàn Lượng thì vẫn luôn tự đấu tranh với bản thân, cậu ấy cũng rất mệt mỏi, không thể tiếp tục lái xe về tỉnh được. Thời gian cậu ấy nghỉ ngơi, vừa khéo chính là thời gian chúng ta khám nghiệm thi thể.”

Hàn Lượng gật đầu, nói, “Giờ cho tôi kẹp tăm vào mí mắt thì tăm cũng bị kẹp gãy đấy.”

“Vậy chúng tôi tìm một phòng để Hàn Lượng nghỉ ngơi, các anh cứ ngồi xe tôi đến nhà xác đi.” Đại đội trưởng Dương nói, “Khám nghiệm thi thể xong rồi hãy về.”

Xe chuyển thi thể đến nhà xác chạy khá chậm, chúng tôi ở trên xe Đại đội trưởng Dương lại ngủ được thêm một giấc nữa, đến 10 giờ trưa, toàn bộ năm thi thể đã được đưa đến.

Theo yêu cầu của những vụ tử vong tập thể, chúng tôi mất mười phút để hoàn thành công việc làm dấu nhận diện cho thi thể. Cái gọi là làm dấu nhận diện cho thi thể chính là khi chụp ảnh dán một mảnh giấy lên thước đo, trên giấy ghi rõ họ tên của từng nạn nhân và thời gian xảy ra vụ án.

Trong lúc chụp ảnh hình sự, không chỉ chụp toàn thân thi thể, mà còn phải chụp cận cảnh các bộ phận riêng lẻ. Lúc chụp cận cảnh sẽ chụp các bộ phận và chi tiết trên cơ thể người. Nếu chỉ có một nạn nhân thì chụp thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu có nhiều nạn nhân, chỉ có một tấm hình bộ phận hoặc chi tiết nào đó trên thi thể rất khó để phân biệt nó thuộc về nạn nhân nào. Một khi những tấm ảnh bị trộn lẫn vào nhau, tất cả chứng cứ cũng bị lẫn lộn. Vì thế trong các vụ án tử vong tập thể, cần phải làm rõ từng tấm ảnh chi tiết thuộc về nạn nhân nào. Khi chụp ảnh cần phải dán mảnh giấy ghi rõ tên họ nạn nhân trên thước đo, đây là cách tốt nhất.

“Theo thứ tự ngã xuống vách núi, chúng ta sẽ khám nghiệm theo thứ tự và đặt số hiệu thi thể lần lượt là: thi thể số một Phòng Huyền Môn, thi thể số hai Phòng Tháp Bắc, thi thể số ba Phòng Tháp Nam, thi thể số bốn Phòng Tam Môn, thi thể số năm – nguyên nhân của toàn bộ sự việc lần này – Phòng Tháp Tiên.” Tôi nói một mạch.

Lâm Đào làm theo lời tôi nói, ghi lại số hiệu trên sổ ghi chép của năm thi thể, còn Đại Bảo đặt thước đo có dán tên là từng thi thể theo lời xác nhận của trưởng thôn – nhân chứng quan sát buổi khám nghiệm.

“Chúng ta chia tổ tiến hành, tôi và Đại Bảo một tổ, bác sĩ pháp y Lâm Hải dẫn một tổ.” Tôi vừa mặc áo giải phẫu lên vừa nói, “Khám nghiệm bên ngoài thi thể khá đơn giản, chủ yếu là chụp ảnh, kiểm tra quần áo của từng nạn nhân, sau đó kiểm tra xem những bộ phận quan trọng trên thi thể có vết thương hay không, cuối cùng là quan sát dấu hiệu ngạt khí.”

“Nguyên nhân chính là ngộ độc khí carbon dioxide, hay tê liệt trung khu thần kinh hô hấp dẫn đến ngạt khí tử vong.” Đại Bảo nói, “Vì thế thi thể sẽ có dấu hiệu máu tim không đông, môi tím bầm, móng tím tái, vết hoen tử thi đậm.”

“Máu tim phải dùng kim tiêm để hút ra nhỉ?” Lâm Hải hỏi.

Tôi gật đầu, nói, “Cách làm giống như khi lấy máu tim để xét nghiệm độc tố thường lệ, đâm kim vào giữa xương sườn thứ tư và thứ năm, nếu có thể dễ dàng hút ra, chứng tỏ có dấu hiệu máu tim không đông. Nếu có máu đông, mũi kim sẽ bị cản lại ngay.”

“Còn phải cởϊ qυầи áo? Còn phải đâm kim nữa à?” Trưởng thôn có chút bất mãn.

“Vì tôn nghiêm của nạn nhân, cũng vì không bỏ sót khả năng nào.” Tôi nhìn trưởng thôn đăm đăm.

Trưởng thôn gật đầu đồng ý.

Thi thể được khám nghiệm theo từng bước một. Vì chỉ kiểm tra đơn giản ở bên ngoài, công việc tiến hành rất nhanh. Khoảng 11 giờ trưa, mỗi tổ chúng tôi đã lần lượt khám nghiệm xong hai thi thể.

Bốn thi thể này ngoài mặt và tay có vài vết trầy nhỏ ra thì không có vết thương nào khác. Những vết trầy này rất dễ hiểu, là do khi ngã xuống vách núi bị cây cối cào xước. Lúc này đã vào mùa đông, thời tiết lạnh dần, lại thêm vùng núi nhiệt độ thấp hơn nên người dân đã phải mặc áo bông, có một lớp áo dày bảo vệ, chỉ có những nơi da thịt lộ ra ngoài như tay, mặt… mới bị trầy xước. Tình trạng co cứng tử thi của bốn thi thể đã hình thành và đạt mức tối đa, thời gian tử vong phù hợp với lời kể của người dân. Ngoài ra, bốn nạn nhân đều có dấu hiệu ngạt khí rõ ràng. Dấu hiệu trên bốn thi thể này hoàn toàn phù hợp với quá trình tử vong mà dân làng kể lại, không có gì đáng nghi.

Đây đều nằm trong dự đoán của chúng tôi, chỉ là hoàn thành công việc theo đúng trình tự thôi.

Lúc này, Đại đội trưởng Dương thấy được sự mệt mỏi của tôi và Đại Bảo, bảo chúng tôi cởϊ áσ giải phẫu ra, qua phòng thay đồ bên cạnh nghỉ ngơi. Thi thể cuối cùng của Phòng Tháp Tiên cứ giao lại cho tổ Lâm Hải tiếp tục khám nghiệm.

Chúng tôi chưa kịp ngồi xuống phòng thay đồ đã nghe tiếng kêu thất thanh bên phòng giải phẫu. Tôi và Đại Bảo vội vàng chạy qua xem.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

“Kỳ lạ quá! Trong áo trong của nạn nhân có máu!” Lâm Hải nói.

Tôi nhìn lên, quả nhiên thấy có vết màu đỏ như máu trên chiếc sơ mi màu trắng của nạn nhân.

Tôi và Đại Bảo vội vàng mặc áo giải phẫu vào, giúp thu dọn quần áo của nạn nhân.

“Dưới mạng sườn bên phải của nạn nhân có một lỗ nhỏ hình tròn!” Lâm Hải nói.

“A! Sau vai trái của nạn nhân cũng có một lỗ nhỏ hình tròn!” Trợ lý của Lâm Hải cũng phát hiện.

“Vết đạn!” Đại Bảo ngạc nhiên kêu lên, “Chẳng là còn một vụ án khác bị che giấu trong này?”

Trưởng thôn đứng bên cạnh chen vào, “Sao có thể thế được! Săn bắn cũng có thể làm mình bị thương mà!”

Tôi tự gõ lên đầu mình một cái, nói, “Tôi ngốc thật, vấn đề quan trọng thế mà lại bỏ sót!”

“Vấn đề gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói, “Có thể do buồn ngủ quá. Cậu có nhớ không, khi chúng ta đến hiện trường, Đại đội trưởng Dương có tóm tắt lại tình tiết vụ án. Vì sao người dân biết Phòng Tháp Tiên bị rơi xuống vách núi?”

“Đầu tiên là thấy súng ống của ông ta trên đỉnh núi, sau đó thấy chân ông ta bên dưới vách núi.” Đại Bảo nói.

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Một thợ săn sao có thể rời khỏi súng của mình? Rồi sau đó không mang theo súng, tự trèo xuống vách núi? Không thể nào.”

“Phải đấy, anh nói có lý lắm.” Lâm Đào nói, “Trước khi nhìn thấy thi thể, chúng ta nên nghĩ đến mới phải, Phòng Tháp Tiên vì sao lại rơi xuống vách núi, lại còn không mang theo súng. Lý do ông ta rơi xuống núi không giống bốn người kia.”

“Đúng vậy, chúng ta đã bỏ sót điểm này.” Đại Bảo nói, “Phòng Tháp Tiên sau khi trúng đạn rồi mới rơi xuống núi.”

“Nhưng vì sao ở hiện trường lại không có máu?” Lâm Đào nói.

“Vì quần áo mùa đông quá nhiều, cộng thêm lực sát thương của súng không lớn, nòng súng cũng không lớn.” Tôi nói, “Lỗ đạn trên quần áo và da đã nhanh chóng bị lớp quần áo bên ngoài và tế bào dưới da che lại, vì vậy không bị chảy máu.”

“Nhưng thi thể rõ ràng có dấu hiệu ngạt khí mà.” Đại Bảo cầm mười ngón tay của nạn nhân lên, nói, “Theo lý mà nói, nội tạng bị thương, mất máu mà chết sẽ không có vết hoen tử thi và dấu hiệu ngạt khí rõ rệt như thế.”

“Đó là vì sau khi ông ta bị thương, ngã lăn xuống vách núi, trước khi mất máu chết đã tử vong vì ngạt khí rồi.” Tôi mỉm cười nói.

“Phân tích có lý lắm.” Trưởng thôn vuốt vuốt bộ râu dài của mình, nói, “Cứ như vậy đi, làm phiền đến Chính phủ rồi.”

“Không được!” Tôi nói, “Chúng tôi phải giải phẫu thi thể.”

“Tôi đã nói đây không thể nào là án mạng!” Trưởng thôn nhảy dựng lên, “Anh ta đi săn tự làm mình bị thương, ngã xuống vách núi, còn liên lụy bao nhiêu thanh niên trai tráng trong thôn phải chết! Chuyện này đã đủ lớn rồi! Các anh không thể giải phẫu thi thể được! Ai dám giải phẫu tôi sẽ kiện người đó!”

“Muốn kiện cũng phải có lý do đấy cụ ạ.” Đại đội trưởng Dương can ngăn, “Luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã quy định, khi nguyên nhân tử vong không rõ ràng, cơ quan cảnh sát có quyền quyết định giải phẫu.”

Trưởng thôn vẫn giậm chân trong phòng giải phẫu, kiên quyết phản đối việc giải phẫu. Đại đội trưởng Dương nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho hai viên cảnh sát hình sự đang đứng bên cạnh. Hai người họ liền kéo trưởng thôn lên xe.

“Làm thủ tục trước đi.” Tôi nói, “Thông báo cho gia đình nạn nhân đến đây, nếu gia đình không đồng ý đến, ghi rõ vào biên bản, sau đó chúng ta sẽ giải phẫu theo thường lệ.”

“Nhưng trưởng thôn nói không sai, vụ án này xem ra không có gì đáng nghi cả.” Lâm Đào nói.

Tôi nói, “Cho dù có điểm nghi vấn hay không, xuất hiện vết thương có khả năng lấy mạng nạn nhân, chúng ta đều phải làm rõ nguyên nhân. Vết thương trên người nạn nhân có phải vết đạn không, hai cái lỗ kia đâu là lỗ vào, đâu là lỗ ra, nạn nhân chết trong tư thế nào, đầu đạn bắn vào ra sao, những vấn đề này đều phải được giải quyết.”

“Là thợ săn, vết thương hình tròn, chắc chắn là vết đạn rồi.” Đại Bảo nói.

“Đừng có chủ quan.” Tôi nói, “Nhớ vụ án lần trước của chúng ta không? Nếu dễ dàng tin tưởng vào kết quả điều tra, cho rằng đây là vết đạn bắn, rất có thể điều tra sai hướng.”

“Nhưng nói ra cũng lạ thật, thường lỗ ra và vào của vết đạn bắn đều có khác biệt. Còn trên thi thể này lại là hai lỗ tròn giống hệt nhau, nói không chừng là vết thương do vật không có góc cạnh tạo thành đấy.” Đại Bảo nói.

“Tôi không tán đồng.” Tôi nói, “Vật không góc cạnh thường rất khó đâm xuyên qua cơ thể người. Cái tôi thấy lạ là thợ săn không phải đều dùng súng săn à?”

Súng chia thành hai loại, súng săn và súng ống. Súng săn có phạm vi bắn rộng, nhưng cự ly gần, thường dùng để săn bắt. Súng ống chính là loại súng tiêu chuẩn mà chúng ta biết, cự ly xa, độ nhạy cao.

“‘Hàng Hồ Đông’ ở chỗ chúng tôi quả thật không chỉ có súng săn.” Đại đội trưởng Dương nói, “Khi chúng tôi bắt giữ súng đạn, có rất nhiều súng ống. Do chế tạo thủ công nên không tốt như loại quân đội sản xuất. Súng ống ‘hàng Hồ Đông’ sức sát thương không lớn, nhưng dù gì cũng là súng ống.”

“Loại mà nạn nhân mang là súng gì?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương nói, “Ông ta mang theo khẩu súng ống dài 40cm.”

“Ừm, vậy thì dễ giải thích rồi.” Tôi nói.

Trong lúc nói chuyện, một viên cảnh sát phóng xe như bay đến trước cửa phòng giải phẫu, nếu không phanh lại kịp, tôi nghĩ anh ta sẽ lái đến tận bàn giải phẫu mất.

“Thủ tục làm xong rồi.” Viên cảnh sát nói, “Người nhà Đỗ Quyên đồng ý giải phẫu.”

Kết quả có chút bất ngờ, chúng tôi thầm cảm kích lòng trượng nghĩa của Đỗ Quyên.

Công việc giải phẫu lập tức được tiến hành. Do đã hoàn thành công việc khám nghiệm bên ngoài, chúng tôi liền đi thẳng vào vấn đề chính. Sau khi mổ khoang ngực của nạn nhân ra, chúng tôi giải phẫu men theo đường nối giữa hai lỗ tròn. Xem ra, viên đạn đi vào từ sau vai, làm vỡ đầu trên của xương bả vai, sau đó phá vỡ màng tim, sượt qua tim, xuyên qua cơ hoành, làm vỡ gan, theo mạng sườn bên phải ra khỏi cơ thể.

“Sức lớn như vậy, chắc chắn là do súng tạo thành rồi.” Đại Bảo đưa ra kết luận.

“Không chỉ có vậy.” Tôi nói, “Trên vết thương có phản ứng sống rât rõ. Vết thương không chỉ là đường đạn, các mô xung quanh cũng bị bầm giập, đây là hiệu ứng sau khi đạn đi qua, có thể chứng thực đây đúng là vết đạn bắn.”

“Bên trong cơ thể xuất huyết không nhiều, tuy gan vỡ nhưng không gây mất mạng ngay, tim không bị vỡ, cho thấy sau khi bị thương nặng, ngã xuống núi, sau đó giống những người khác, ngộ độc carbon dioxide mà tử vong.”

“Nguyên nhân tử vong đã rõ, thời gian tử vong thì sao?” Đại Bảo vừa nói vừa mổ dạ dày nạn nhân ra. Cháo và dưa chua trong dạ dày vẫn còn nguyên hình dạng, Đại Bảo nói, “Tiêu hóa bước đầu, thức ăn vẫn chưa xuống đến tá tràng, kết hợp với hình dạng của thức ăn trong dạ dày, phù hợp với bữa sáng của ông ta, chắc là tử vong trước 9 giờ sáng.”

Tôi gật đầu, nói, “Đây là cái gì?”

Nhìn theo chiếc kẹp cầm máu của tôi, l*иg ngực phía sau mạng sườn trái của nạn nhân có một vùng xuất huyết.

“Đây là mạng sườn trái, viên đạn ra từ mạng sườn phải, đây không phải do viên đạn tạo thành.” Đại Bảo nói xong, dùng dao phẫu thuật tách vị trí xuất huyết ra.

Sau khi tách xong, tôi dùng tay dò qua vùng bụng của nạn nhân, nói, “Đây là xương sườn số mười hai bị gãy.”

“Ồ, vậy có thể lý giải được rồi, hình thành trong lúc lăn xuống vách núi.” Đại Bảo nói.

Tôi nhíu mày, không lên tiếng.

“Bây giờ lại có vấn đề rồi.” Đại Bảo nói, “Hai vết thương này, đâu là vết bắn vào, đâu là vết bắn ra?”

“Phải đấy, đây đúng là một vấn đề.” Tôi nói, “Không thấy vết thuốc nổ trên quần áo, hình dạng cũng giống hệt nhau.”

Có rất nhiều căn cứ để phân biệt lối ra vào của đầu đạn. Chẳng hạn như khi viên đạn bắn vào có tốc độ xoáy cao, dễ gây rách da ở miệng vết thương, gây bỏng da. Vết bắn ra thường là vết thương hình sao, da không bị rách và bỏng.

Nhưng hai miệng vết thương trên thi thể đang ở trước mắt này có hình dạng gần như giống hệt nhau.

“Theo kinh nghiệm của chúng tôi, súng ống tự chế ở đây có sức sát thương không lớn, đầu đạn xoáy không mạnh, nên thường gây ra vết thương nhìn giống vết thương do vật không góc cạnh tạo thành.” Đại đội trưởng Dương chen vào nói, “Hầu như không thể phán đoán được đâu là vết vào đâu là vết ra từ miệng vết thương được.”

“Nếu không thể nhìn ra được từ thi thể, vậy xem đường đi của đầu đạn mà phán đoán thôi.” Lâm Đào lên tiếng, “Khám nghiệm dấu vết chúng tôi thường nghiên cứu năm loại dấu vết tay, chân, cơ khí, súng đạn, đặc biệt, súng đạn cũng là một trong số đó.”

“Vậy cậu phân tích một chút cho tôi xem thử nào.” Đại Bảo nói.

Lâm Đào nói, “Nếu vết trên vai là lối vào, vậy tự mình nạn nhân không thể gây ra được. Một khẩu súng dài như thế, sao có thể quay ngược nòng súng, bắn thẳng vào vai mình được? Chắc chắn không thể.”

“Nếu là người khác gây ra thì sao?” Đại Bảo hỏi.

Lâm Đào nói, “Nếu là người khác gây ra, làm sao có sự chênh lệch chiều cao lớn thế? Có thể hình thành vết thương gần như vuông góc với mặt đất từ trên xuống dưới? Nếu vết thương ở eo phải là lối vào, vậy thì dễ hiểu rồi. Tay phải nạn nhân cầm súng, họng súng hướng lên trên, đột nhiên cướp cò, đạn từ eo phải xuyên vào, từ vai trái bắn ra.”

“Lâm Đào nói có lý quá!” Đại Bảo vẫn đeo bao tay, vỗ tay chỉ phát ra tiếng bốp bốp thật nhỏ.

“Xem ra, Lâm Đào nói cũng có lý.” Tôi nói, “Nhưng lối bắn vào, lối bắn ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc dựng lại hiện trường, ảnh hưởng đến việc xác định tính chất vụ án, không thể mang ra đùa. Chúng ta lấy ít mô mềm xung quanh hai miệng vết thương này, đưa ngay đến tỉnh, để Trưởng khoa Phương Tuấn Kiệt của phòng thí nghiệm mô bệnh học tiến hành xét nghiệm đi, xem xem dưới ống kính hiển vi có thể giúp chúng ta đưa ra phán đoán không.”