Chương 38: Vụ án thứ 9 - Âm thanh lạ trong đêm (2)

Quả nhiên, sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của thầy, hạ lệnh cho tổ điều tra số một chúng tôi đến chung cư Hoa Viên Lục Trúc, điều tra sâu hơn về vụ nổ.

Trước khi đến hiện trường, tôi đề nghị mọi người ghé qua bệnh viện tỉnh trước để tìm hiểu tình hình người bị thương.

Đến bệnh viện, chúng tôi đi thẳng đến phòng bệnh của người bị thương Lưu Thần Bân. Phòng bệnh chỉ có một mình Lưu Thần Bân đang nằm trên giường, giường bên cạnh để trống, hai viên cảnh sát đang ngồi bên mép giường.

“Anh ta bây giờ thế nào?” Tôi hỏi.

“Cái này chúng tôi xem không hiểu.” Viên cảnh sát chỉ máy theo dõi điện tâm đồ và nói, “Bác sĩ nói rất ổn định, không có gì đáng ngại, nhưng hình như vẫn trong trạng thái hôn mê nông, không mở miệng nói chuyện, không thể hỏi được gì.”

Tôi nhìn màn hình, huyết áp 80-20 mmHg, hô hấp 20 lần/phút, nhịp tim 70 nhịp/phút, hàm lượng hemoglobin trong máu 100%, đây là chỉ số sự sống của một người hoàn toàn bình thường.

Tôi tiến lên gọi mấy tiếng Lưu Thần Bân, mí mắt anh ta khẽ động nhưng không đáp lại. Nửa người trên của Lưu Thần Bân quấn đầy băng gạc, tôi biết đối với người bị bỏng cần phải băng bó để phòng ngừa nhiễm trùng, thế nên không thể yêu cầu bác sĩ mở băng gạc ra để kiểm tra vết thương, rủi ro quá lớn. Tôi lật chiếc chăn đang đắp trên người anh ta lên, nhìn những bộ phận khác, không có vết thương khác. Không còn cách nào, tôi đành đi tìm bác sĩ Trần – phụ trách của anh ta.

*

“Chào bác sĩ Trần, làm phiền anh kể lại bệnh tình cụ thể của Lưu Thần Bân cho chúng tôi biết.” Tôi nói.

“Toàn thân bị bỏng diện tích lớn, bỏng cấp độ hai đến cấp độ ba, ừm, vậy thôi.” Bác sĩ Trần nói.

“Vị trí thế nào?” Tôi mở atlas cơ thể người trong sách mô hình chấn thương.

Bác sĩ Trần chỉ vào atlas, chỉ từng vị trí bị thương của Lưu Thần Bân. Tôi ghi chép lại lời kể của bác sĩ Trần vào sổ tay. Có thể thấy, chủ yếu là phần lưng và trên cánh tay trái của Lưu Thần Bân bị bỏng, ngực và bụng đều bình thường.

“Vết thương trên đầu anh ta nghiêm trọng lắm sao?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Trần nhíu mày, lấy một tấm phim chụp CT và một tấm phim chụp cộng hưởng từ ra, gắn chúng lên bảng đèn chiếu và nói, “Theo như phim chụp thì não bộ của anh ta không hề bị chấn thương.”

“Bị nổ mà không bị chấn động não gì đó ư?” Lâm Đào hỏi.

Bác sĩ Trần lắc đầu, nói, “Rõ ràng lực tác động của vụ nổ không lớn, đã chụp CT toàn thân anh ta rồi, không có vết thương nào khác.”

“Nếu vậy vì sao anh ta lại hôn mê?” Tôi có chút nghi ngờ.

“Chuyện này tôi không rõ.” Bác sĩ Trần nói, “Chúng tôi lo anh ta bị ngộ độc carbon, còn tiêm động mạch để kiểm tra nồng độ carboxyhemoglobin trong máu, vẫn trong phạm vi bình thường, không hề có dấu hiệu ngộ độc hoặc thiếu oxy, cho thấy khi lửa cháy không bao lâu thì anh ta đã được cứu ra ngoài, không hít quá nhiều khí carbon monoxide.”

“Nói vậy là anh ta không có cơ sở bệnh lý cho tình trạng hôn mê?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Trần gật đầu.

Tôi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, mang theo tâm trạng lo lắng định rời đi.

Bác sĩ Trần chợt nói, “À, đúng rồi, giờ bệnh nhân đang nợ phí khám chữa đấy, bao giờ thì bên nhà nước các anh giúp thanh toán đây?”

*

Lưu Thần Bân là một cô nhi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tính cách hướng nội, không thích giao tiếp. Sau khi tốt nghiệp trung cấp, vào làm nhân viên kinh doanh cho tiệm thuốc nhỏ phía sau bệnh viện tỉnh, năm năm trước quen với vợ anh ta Chiêm Sỹ Mai, cũng là nhân viên trong tiệm thuốc, sau đó thì kết hôn, họ mua lại căn hộ cũ trong khu chung cư Hoa Viên Lục Trúc phía sau bệnh viện tỉnh. Kinh doanh thuốc có lợi nhuận rất lớn, đãi ngộ dành cho nhân viên kinh doanh cũng không tệ. Vì vậy, đôi vợ chồng son chưa vướng bận con cái nên cuộc sống cũng khá sung túc.

Theo lời đồng nghiệp trong tiệm thuốc, quan hệ của họ bắt đầu rạn nứt từ đầu năm nay. Lúc đầu có người nói, Chiêm Sỹ Mai từng nói với một đồng nghiệp cũng là bạn thân của mình rằng khả năng giường chiếu của Lưu Thần Bân có vấn đề, cô ta muốn ly hôn. Sau đó, các đồng nghiệp đều nhận thấy Lưu Thần Bân thường ở bên ngoài chạy doanh số đột nhiên thường xuyên quay về tiệm để tìm Chương Sỹ Mai. Thậm chí, đôi lúc hai người còn cãi nhau trong tiệm.

Chiêm Sỹ Mai cũng là người vùng khác, không có thân thích ở Long Phiên, quan hệ xã hội của hai người rất hẹp, nhờ vậy đội điều tra chỉ cần một đêm đã điều tra ra được những manh mối này.

Trên đường đi từ bệnh viện đến hiện trường, một điều tra viên nhỏ giọng kể với chúng tôi.

“Đã xác định được danh tính của người chết chưa?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu, nói, “Xét nghiệm suốt đêm qua, đã xác định được người chết chính là Chiêm Sỹ Mai.”

“Nhưng Chiêm Sỹ Mai chỉ có một mình, không con cái, cha mẹ lại không ở bên cạnh, làm sao có thể xác định danh tính của nạn nhân qua ADN được?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi lấy tất cả những vật có thể lưu lại ADN như khăn lông, bàn chải… của Chiêm Sỹ Mai ở hiện trường.” Điều tra viên nói, “Sau khi so sánh, đều của cùng một người. Nhưng để an toàn hơn, chúng tôi cũng cử người đi lấy mẫu máu của cha mẹ Chiêm Sỹ Mai, để giám định quan hệ huyết thống nhằm xác định lần nữa.”

Tôi gật đầu hài lòng, qua nhiều năm đào tạo, kỹ năng lấy mẫu vật của cảnh sát cấp cơ sở đã trở nên điêu luyện rồi. Tôi tiếp tục hỏi, “Sự việc lớn như vậy, cha mẹ Chiêm Sỹ Mai không đến Long Phiên à?”

“Đúng vậy, thói đời bạc bẽo.” Điều tra viên thở dài, “Họ hình như không hề quan tâm đến cô con gái này, đã từ chối đến Long Phiên để làm tang sự cho con.”

Khu chung cư đã yên tĩnh trở lại sau một đêm đàm phán, tuy xung quanh căn hộ được giăng dây cảnh báo nhưng hàng xóm xung quanh đều đã trở về nhà mình.

Chúng tôi mang theo hộp dụng cụ điều tra đi lên tầng, thấy đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật đang tiến hành khám nghiệm hiện trường.

“Anh chắc cửa chính lúc đầu là như thế này chứ?” Một điều tra viên dấu vết đang hỏi anh chàng lính cứu hỏa có giọng Đông Bắc vừa được đội trưởng điều đến hỗ trợ.

“Tất nhiên rồi!” Anh lính cứu hỏa nói, “Cánh cửa này, úi chao ôi, cũng chắc chắn lắm, tôi đạp mấy cái mới mở ra đấy.”

Tôi thấy then cài cửa chính đã biến dạng, giữa cánh cửa sắt chống trộm có một vết lõm, quả thật phục sức mạnh của anh chàng này đến sát đất.

Vẫn là Lâm Đào biết nắm bắt trọng điểm hơn, cậu ta chỉ chốt khóa thò ra ngoài nói, “Loại khóa lưỡi gà này chỉ có chìa khóa thì không làm gì được, nó gần giống với chốt khóa của cửa chống trộm vậy, chỉ khi vặn nút xoay này từ bên trong thì chốt khóa mới bật ra ngoài.”

“Hả? Ý cậu là sao?” Tôi hỏi.

Lâm Đào cùng tôi đi vào trong nhà, xem qua một lượt các cửa sổ trong nhà rồi nói, “Ngoài phòng ngủ chính không có cửa sổ, cửa sổ và khung chống trộm ở các phòng khác đều còn nguyên vẹn.”

“Cửa sổ trong phòng ngủ chính bị lực tác động hất ra.” Tôi nói, “Kính thủy tinh bị vỡ, nhưng khung chống trộm vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị cạy, cũng không hư tổn gì.”

“Nói cách khác, đây là một hiện trường kín.” Lâm Đào đưa ra kết luận.

Mọi người bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đối với điều tra viên hiện trường mà nói, có thể xác định một hiện trường kín là vô cùng quan trọng. Một khi có thể xác định là hiện trường kín, không có lối ra, vậy cho thấy vụ án này chắc chắn có liên quan đến người ở trong nhà. Trong căn nhà này, chỉ có Lưu Thần Bân và người chết Chiêm Sỹ Mai.

“Vậy chúng ta rút lui được rồi?” Trần Thi Vũ lạnh nhạt nói. Tuy đã để cô ấy quay lại “tham chiến”, nhưng hình như cô ấy vẫn chưa nguôi giận.

“Theo tôi thấy, chuyện này là do người trong nhà làm.” Tôi nói, “Nhưng người trong nhà làm bằng cách nào, vẫn có việc cho chúng ta giải quyết.”

“Khỏi phải nói, chắc chắn là tự sát tập thể.” Sáng sớm Đại Bảo đã báo lại tình hình của chị Bảo cho cha mẹ cô ấy, sau đó tham gia cùng với chúng tôi.

“Vụ tự sát tập thể này e là rắc rối đây.” Tôi nói.

“Không rắc rối đâu, chẳng phải anh đã nói, nguyên nhân gây nổ là bình gas hóa lỏng còn gì?” Lâm Đào nói, “Tuy bình gas bị nước giội vào, không còn chứng cứ dấu vết gì, nhưng ai lại mang bình gas trong bếp vào phòng ngủ chứ?”

Tôi thấy Lâm Đào đã nói đến trọng điểm, gật đầu để cậu ấy nói tiếp.

Lâm Đào dẫn chúng tôi vào gian bếp, mở tủ để bình gas ra, nói, “Bình gas được lấy ra từ chỗ này, trước khi bị lấy đi, nó gắn với van, van được nối với ống dẫn và bếp. Thế nên chúng ta chỉ cần lấy vân tay ở cửa tủ và van là có thể tìm ra người đã lấy bình gas đi rồi.”

Tôi lắc đầu nói, “Cậu đừng quên đây là nhà Lưu Thần Bân! Tôi tin, cho dù cậu lấy thế nào cũng sẽ lấy được dấu vân tay của Lưu Thần Bân. Nhưng như vậy thì nói lên được vấn đề gì? Cho thấy Lưu Thần Bân thường xuyên làm việc nhà? Công việc thay bình gas đều do anh ta làm?”

Lâm Đào im lặng gật đầu.

Tôi nói tiếp, “Điểm giống nhau của các vụ tự sát tập thể chính là lấy được chứng cứ dấu vết của kẻ tình nghi ở hiện trường cũng không có ý nghĩa gì, vì người đó vốn dĩ đã có thể để lại chứng cứ dấu vết tại hiện trường hoặc trên người nạn nhân. Ví dụ phát hiện trong móng tay nạn nhân có ADN của chồng cô ta, có thể nói lên điều gì? Vốn dĩ nó nên có mà, rất bình thường.”

“Những vụ gϊếŧ hại người thân đúng là rất khó để lấy được chứng cứ.” Lâm Đào nói.

“Nhưng tôi cảm thấy vụ án lần này không giống gϊếŧ hại người thân.” Đại Bảo nói, “Gϊếŧ hại người thân thường đều có kế hoạch gϊếŧ người và ngụy tạo hiện trường sau khi gây án. Nhưng vụ án lần này, cả hai người đều có mặt ở hiện trường, nếu không phải đội cứu hỏa đến kịp lúc thì Lưu Thần Bân cũng mất mạng rồi. Thế nên, đây chỉ là một vụ tự sát tập thể mà thôi.”

“Cậu chớ xem thường vụ án tự sát tập thể.” Tôi nói, “Chưa chắc dễ dàng thế đâu.”

“Nếu Lưu Thần Bân quyết tâm muốn chết, khi anh ta tỉnh lại chắc chắn sẽ thành thật khai ra hành vi phạm tội.” Đại Bảo nói, “Thế nên chưa chắc khó khăn như anh nghĩ đâu.”

Tôi lắc đầu nói, “Rủ nhau tự sát khiến cho một chết một bị thương rất thường gặp, nhưng người bị thương thành thật khai báo được mấy người? Trong các vụ tự sát tập thể mà tôi từng gặp, có hai vụ rất đặc biệt. Vụ thứ nhất, ở hiện trường một chết một bị thương, người nữ bị đứt động mạch cổ, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong; người nam có một vết thương lớn trên cổ nhưng không bị tổn thương đến mạch máu lớn, không chết. Vụ án xem qua thì giống một đôi trai gái rủ nhau cùng tự sát. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện vết thương trên cổ người nữ rất sâu, nhưng trên tay cô ta lại không có máu, thế nên chúng tôi phán đoán người nam đã cắt cổ người nữ khiến cho cô ta tử vong. Mấu chốt là sau khi chúng tôi phân tích vết máu ở hiện trường, thấy rằng người nam sau khi cắt cổ người nữ đã tự đi đến chỗ chiếc gương trên tủ quần áo, nhìn vào gương để cắt cổ mình. Trên gương có một ít vết máu bắn, trên sàn nhà có lượng lớn máu nhỏ xuống, đều là máu của người nam. Lúc này xuất hiện vấn đề rồi, vì sao người nam này lại soi gương khi cắt cổ mình? Cắt cổ đâu cần phải soi gương? Sau khi phân tích, chúng tôi cho rằng khả năng duy nhất chính là người nam này soi gương để xác định vị trí cắt sao cho không cắt trúng mạch máu chính, chỉ để lại trên cổ một vết thương lớn, để bản thân không mất mạng. Khi thẩm vấn, người nam này đã thú nhận mình đã gϊếŧ vợ, sau đó ngụy tạo thành hiện trường tự sát tập thể với hy vọng có thể lấp liếʍ cho qua. Vụ án này chính là điển hình cho vụ án mượn tự sát tập thể để che giấu hành vi gϊếŧ người thật sự.”

“Trời ạ.” Trần Thi Vũ nói, “Người này tự cắt cổ mình mà còn soi gương, nghĩ thôi cũng thấy dựng tóc gáy.”

“Cô mà cũng có lúc dựng tóc gáy à?” Lâm Đào cười nói.

Tôi nói tiếp, “Vụ án thứ hai, có một vụ như thế này. Trông có vẻ giống như hai người rủ nhau tự sát. Người nam dùng dây thừng siết chết người nữ trước rồi mới treo cổ mình sau, kết quả chưa chết đã được người khác phát hiện ra, cứu anh ta xuống. Sau đó khi anh ta hồi phục lại, cảnh sát đã tìm anh ta để thẩm vấn. Người này rất vô tư thừa nhận chuyện hai người rủ nhau cùng tự sát. Nhưng anh ta kiên quyết phủ nhận mình đã siết chết người nữ, khăng khăng nói rằng người nữ đã tự siết chết mình rồi anh ta mới chọn treo cổ. Nghe qua không hề có sơ hở gì. Sau khi xét nghiệm ADN, xác định trên sợi dây siết chết người nữ chỉ có ADN của người nam thì mới chắc chắn anh ta là hung thủ gϊếŧ người. Vụ án này đại diện cho một loại tự sát tập thể nữa, chính là hai người vốn định sẽ chết cùng nhau, nhưng người bị thương không chết, suy nghĩ sẽ có thay đổi, bắt đầu hối hận, không muốn chết nữa. Nhưng trước khi không muốn chết, anh ta phải thoát khỏi hình phạt của pháp luật, thế là anh ta bèn thay đổi khẩu cung để chối bỏ tội lỗi của bản thân.”

“Tức là, vụ án này, chúng ta cần phải làm rõ xem họ rủ nhau tự sát mang tính chất gì.” Lâm Đào nói một hiểu mười.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu nói, “Trong vụ án này, nếu trong lúc phát nổ, hai người đều còn sống, mà Chiêm Sỹ Mai là người châm lửa, vậy Lưu Thần Bân sẽ không cần chịu trách nhiệm hình sự về tội gϊếŧ người; nhưng nếu do Lưu Thần Bân châm lửa, cho dù là hai người rũ nhau tự sát thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm hình sự về tội tự sát và gϊếŧ người, nhưng có thể giảm nhẹ hình phạt. Nhưng nếu, Lưu Thần Bân gϊếŧ Chiêm Sỹ Mai trước rồi mới châm lửa tự sát, vậy tính chất vụ án sẽ khác hoàn toàn rồi. Cố ý gϊếŧ người, thêm tội tự sát không thành, vậy đấy.”

“Nhưng làm sao anh biết khi Lưu Thần Bân tỉnh lại sẽ không thú tội? Châm lửa đốt gas, mong muốn tìm đến cái chết rất kiên định đấy.” Đại Bảo vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

“Lúc nãy đến bệnh viện, chúng ta cũng đã thấy.” Tôi nói, “Lưu Thần Bân rõ ràng đang giả vờ hôn mê. Vì sao phải giả vờ? Hiển nhiên là đang đắn đo suy nghĩ. Nếu còn đắn đo, cho thấy ý muốn tìm đến cái chết của anh ta không còn kiên định nữa, có thể anh ta đang nghĩ đối sách.”

“Nói vậy, chúng ta phải ưu tiên làm rõ Chiêm Sỹ Mai bị thiêu chết khi còn sống hay bị thiêu xác sau khi chết?” Đại Bảo nói, “Đối với pháp y mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

“Chuyện này không nhỏ đâu.” Tôi nói, “Thứ nhất, mức độ bị thiêu của thi thể cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta thường xem trong khí quản có tro tàn hay không để phán đoán nạn nhân bị thiêu chết khi còn sống hay là thiêu xác sau khi chết, cách này không dùng được vì toàn bộ phần cổ đều bị thiêu rụi rồi. Thứ hai, cho dù là thiêu xác sau khi chết, vẫn phải tìm ra nguyên nhân tử vong của cô ta, nếu Lưu Thần Bân nói cô ta tự sát thì sao?”

“Còn nữa, ai là người châm lửa, điểm này có hy vọng xác định được không?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói, “Có, nhưng rất khó.”

Dứt lời, tôi quay đầu lại nói với viên sĩ quan đội cứu hỏa phụ trách điều tra hỏa hoạn, “Các anh đã tìm ra điểm bén lửa chưa?”

Anh ta lắc đầu, “Căn phòng này cháy rất đồng đều, tất cả những gì có thể cháy đều cháy sạch, không phán đoán được, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Lâm Đào hỏi.

Viên sĩ quan chỉ lớp tro dày hơn một tấc (1) trên sàn, nói, “Sàn nhà vốn là sàn gỗ, nhưng bị đủ loại than tro phủ lên, nếu làm sạch tro bụi, sau đó tẩy sạch, chúng tôi có thể căn cứ theo mức độ cháy của sàn nhà để xác định điểm bén lửa.”

(1) Tấc (寸): đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 tấc ~ 10cm.

Tôi vỗ tay, nói, “Đúng ý tôi lắm! Tôi cũng cần lấy hết đám tro này về.”

“Lấy về làm gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi cười cười nói, “Manh mối nằm hết trong đống tro này. Căn phòng này khá vuông vức, chúng ta dùng dây nhựa đan thành hình lưới, chia nó thành hai mươi lăm phần bằng nhau, sau đó đánh dấu từng ô theo bảng chữ cái tiếng Anh. Lấy tro ở từng ô bỏ vào túi đựng đánh dấu chữ cái tương ứng, như vậy sẽ không bị nhầm lẫn.”

“Ý anh nói, hai mươi lăm túi tro này chúng ta phải lọc từng túi một?” Lâm Đào có kinh nghiệm lấy mẫu tro, thế nên tôi vừa nói cậu ta đã hiểu ý ngay.

“Việc này không dễ dàng đâu.” Tôi nói, “Lâm Đào, Lông Vũ, hai người tập hợp nhân viên, lập tức bắt đầu đi. Bây giờ chúng tôi đến nhà xác để khám nghiệm thi thể.”

“Lại bắt tôi lao động chân tay.” Lâm Đào nhìn bộ quần áo thoải mái trên người mình, “Bộ đồ này lại phải bỏ rồi.”

Khi nhóm Lâm Đào lấy các dụng cụ đến thì chúng tôi đã làm xong bước khám nghiệm hiện trường sơ bộ, lấy vài đĩa thức ăn thừa trong bếp, chuẩn bị xuất phát đến nhà xác.

Đi đến dưới tầng, tôi kéo sĩ quan phòng điều tra hỏa hoạn lại hỏi, “Nổ bình gas loại này, lực tác động không lớn đúng không?”

Viên sĩ quan cười cười, nói, “Bình gas vẫn còn nguyên vẹn, nổ cũng chỉ do khí gas trong không khí mà thôi.”

Nói xong, anh ta dùng tay tạo thành hình phễu, lấy bật lửa ra, ấn giữ chốt, để gas trong bật lửa tràn vào trong tay, sau đó thì châm lửa. Phụt một tiếng, tia lửa phừng lên trong tay anh ta, sau đó vụt tắt.

“Thấy chưa, chính là nguyên lý này đấy.” Anh ta nói, “Khí gas ngập trong một không gian kín, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng sẽ bùng nổ, nhưng không làm nổ tung bình gas, lượng khí gas cũng không nhiều, nên lực tác động không lớn lắm.”

“Nói vậy, lực tác động này không thể khiến người ta hôn mê hoặc chết được, đúng không?” Tôi hỏi.

Viên sĩ quan gật đầu.

“Vậy cháy có lớn không?” Tôi nói, “Ý tôi là, lúc nổ có khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng lên rất cao không?”

“Nhiệt độ không cao lắm.” Sĩ quan nói, “Tôi dám thử trên tay mình. Vụ nổ này chỉ bốc cháy trong một thoáng, nhưng với những vật dễ cháy như giường đệm, rèm cửa, gặp ngọn lửa ngắn ngủi này cũng có khả năng bốc cháy.”

Tôi gật đầu nói, “Tôi đã có suy đoán của mình rồi, cảm ơn!”