Chương 9: Vụ án thứ 2 - Bệnh nhân ở thị trấn nhỏ (1)

Chúng ta đều mang trên mình vết sẹo, hoặc ở bên trong, hoặc ở bên ngoài, bất luận vì nguyên nhân gì, bị thương ở đâu, bạn cũng không có gì khác biệt so với người khác. Trừ phi bạn không dám đối mặt, giấu vết thương đi, mặc cho nó từng ngày mưng mủ, vậy bạn sẽ trở thành một con bệnh, dù có giả vờ thế nào, bạn vĩnh viễn không thể là người bình thường được.

– Downton Abbey –

———-

Cảm giác lâng lâng khi phá được án từ hơn một tháng trước đến giờ vẫn còn đọng lại.

Đó quả là một vụ án rúng động lòng người. Trong suốt nửa năm, rất nhiều bệnh nhân tâm thần bị hại, các bài báo trên phương tiện truyền thông gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội. Đối thủ của chúng tôi lại là một đồng nghiệp nhưng lại chưa từng vào nghề một cách đúng nghĩa. Ngụy trang tinh vi, ra tay tàn ác để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Sau đó trong lúc sơ sót, hung thủ đã để lộ chân tướng trên một nét chữ đơn giản. Manh mối nhỏ này đã bị chúng tôi phát hiện và trở thành bằng chứng kết án cuối cùng.

Sau khi phá án, chúng tôi không thể không cảm thán, lưới trời l*иg lộng, thưa mà khó thoát.

Một tháng sau đó, khi nghe lại cái tên này, chúng tôi vẫn bất giác giật mình.

“Bộ Binh?” Trần Thi Vũ hỏi, “Lại xuất hiện ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ ở hiện trường hả?”

“Cái này thì không có.” Hàn Lượng làm mặt quỷ.

“Đáng ghét!” Trần Thi Vũ đánh Hàn Lượng một cái.

“Đừng có phá, đang lái xe đấy!” Hàn Lượng nói.

Lâm Đào liếc nhìn hai người đang đùa giỡn trên hàng ghế trước, nuốt nước miếng rồi nói, “Vậy cậu kéo Bộ Binh vào làm gì?”

“Bình thường ai lại đi gϊếŧ bệnh nhân tâm thần chứ?” Hàn Lượng nói, “Tôi thấy hơn nửa là người có nhân cách không bình thường gây ra. Tất nhiên, cũng không dám chắc là không phải Bộ Binh gây án lần nữa.”

“Đừng nói linh tinh.” Lâm Đào nói, “Bộ Binh còn đang bị nhốt trong nhà giam đấy.”

Đại Bảo trừng lớn mắt suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Bộ Binh? Có khi nào Bộ Binh vẫn chưa bị bắt? Có khi nào là do Bộ Binh làm không? Tôi nói vụ của Mộng Hàm ấy!”

Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói, “Không thể nào. Suy luận của cậu không hợp lý. Nếu chúng ta bắt nhầm người, vậy Bộ Binh đâu cần phải trả thù chúng ta; nếu không bắt nhầm, Bộ Binh làm sao gây án khi vẫn trong nhà giam được? Huống hồ, lời khai của Bộ Binh, còn có ADN, danh tính, bút tích của hắn đều đã được tiến hành giám định rồi, không nhầm được đâu. Cậu đừng quên, chúng ta đã từng gặp Bộ Binh rồi, rõ ràng không bắt nhầm người.”

“Phải đấy, đừng lo bóng lo gió nữa!” Lâm Đào nói, “Hàn Lượng có bao giờ nói được một câu nghiêm túc đâu.”

Dứt lời, cậu ta nhìn qua Trần Thi Vũ.

Đại Bảo nói, “Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Dù sao những vụ án khác chúng ta đều đứng đằng sau, sẽ không có ai tìm đến chúng ta trả thù. Nhưng Bộ Binh lại cùng nghề với chúng ta, có khi nào danh tính thật có vấn đề không? Hoặc là, vượt ngục?”

“Cậu nghĩ đang xem phim truyền hình đấy à? Lại còn vượt ngục! Vượt ngục là chuyện lớn đấy, vừa xảy ra là tin tức đã bay đầy các mặt báo rồi!” Tôi vừa nói vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên trại giam.

*

“Tôi hỏi giúp cậu rồi.” Tôi cúp điện thoại rồi nói, “Thứ nhất, chúng ta tuyệt đối không bắt nhầm người, người đang ở trong trại giam kia chính là Bộ Binh, danh tính đã được xác nhận, không có bất cứ vấn đề gì. Thứ hai, hiện tại Bộ Binh đang ngoan ngoãn ngồi trong trại giam. Giờ yên tâm được chưa?”

Đại Bảo khi nãy vì phá được án mà thả lỏng đôi chút, giờ lại cúi đầu buồn bã.

Trần Thi Vũ thấy vẻ mặt buồn khổ của Đại Bảo qua gương chiếu hậu, bèn quay sang đánh Hàn Lượng một cái, nói, “Đáng ghét! Đều tại anh hết!”

“Trước giờ chẳng có câu nào ra hồn, không hiểu sao lại lắm bạn gái thế?” Lâm Đào nhấn mạnh ba chữ “lắm bạn gái”, rồi hỏi tiếp, “Rốt cuộc thầy đã nói gì?”

“Thầy nói có một bệnh nhân tâm thần ở thành phố Thanh Hương đã chết trong nhà mình.” Hàn Lượng nói. “Gia đình ông ta vốn không có ý kiến gì, khai báo theo trình tự chết do bệnh, chuẩn bị đưa đi hỏa táng thì con trai của bệnh nhân này đi làm ăn xa trở về, nói thấy trên miệng cha có vết máu, cảm thấy nghi ngờ nên đã báo án.”

“Cái chết bất thường như vậy, một năm trong tỉnh xảy ra cả vạn vụ, có gì phải xem chứ?” Tôi hỏi.

“Thầy xem qua báo cáo, nói pháp y ở đó khẳng định loại bỏ khả năng bệnh chết.” Hàn Lượng nói, “Do nạn nhân có vết thương ngoài, điểm nghi vấn không thể giải thích. Vừa khéo chúng ta mới giải quyết xong vụ này, đừng để mình nhàn rỗi, nhanh qua đó giúp xem!”

Đại Bảo vốn là người Thanh Hương, khả năng nhớ đường của GPS nhân tạo Hàn Lượng này rất ổn, chúng tôi lại quan hệ khá tốt với các đồng nghiệp ở Thanh Hương. Vì thế, mỗi lần đến đây công tác, chúng tôi đều bỏ qua bước chào hỏi xã giao, tự lái xe đến thẳng hiện trường.

Theo tài liệu thầy gửi đến, nơi xảy ra vụ án là thị trấn Thanh Địch thuộc ngoại ô thành phố Thanh Hương. Hàn Lượng lái xe thẳng một mạch tới nơi.

Xem ra điều kiện kinh tế gần khu hiện trường còn cao hơn cả thành phố Thanh Hương, nhà dân ở đây đều phảng phất hương vị vùng sông nước Giang Nam, mỗi nhà đều có hai tầng, bên ngoài cửa sổ trang trí rất tinh tế, phản ánh cuộc sống sung túc, đủ đầy.

Đi qua thị trấn phồn hoa, chúng tôi đến hiện trường ở phía Tây thị trấn. Đó là một con đường nhựa, do thường xuyên có xe lớn qua lại, làm cho bụi đường bay lên rất lâu mới tan đi, tạo cảm giác bầu không khí xung quanh bị một màn sương mù che phủ. So với trung tâm thị trấn, nơi này yên tĩnh hơn nhiều, ngoài những chiếc xe hơi thi thoảng chạy qua thì gần như không một bóng người.

Hiện trường nằm ngay bên đường, căn nhà hai tầng trông khá khang trang, cách đường khoảng hơn hai mươi mét.

Dây cảnh báo giăng từ hai bên nhà ra chỗ cây ngô đồng cạnh đường. Mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau đậu bên đường, chiếm hết một phần ba mặt đường nhỏ hẹp.

Cứ nghĩ sau khi xuống xe, chúng tôi sẽ phải đi qua dây cảnh báo để vào hiện trường, nhưng khi bước xuống lại thấy vài cảnh sát đang dỡ bỏ dây cảnh báo.

“Không phải có án mạng sao?” Tôi tiến lên, giơ thẻ khám nghiệm hiện trường của mình ra và nói, “Sao không bảo vệ hiện trường nữa? Phá án xong rồi? Hay vụ án đã bị hủy?”

Viên cảnh sát trẻ đang phụ trách dỡ bỏ dây cảnh báo chào tôi rồi nói, “Lúc trước không ai nói đây là án mạng, chỉ có bên pháp y cứ bảo có điểm nghi vấn gì đó thôi.”

Rõ ràng cậu ta không đọc kỹ thẻ của tôi, nếu không đã chẳng tỏ thái độ “khinh thường” pháp y như thế trước mặt tôi rồi.

“Ý cậu là giờ đã chứng minh được đây không phải án mạng?” Tôi hỏi.

“Không phải án mạng.” Viên cảnh sát gật đầu, nói, “Ban chỉ huy ra chỉ thị không cần giữ hiện trường nữa, gia đình nạn nhân cũng đang đòi trở về ở, không thể làm ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của người dân được.”

“Con nạn nhân à? Chẳng phải chính anh ta báo án sao?” Tôi hỏi.

“Đúng thế.” Viên cảnh sát nói, “Giờ anh ta lại nói không kiện nữa.”

Cuộc nói chuyện khiến cho tôi chẳng hiểu gì cả, bèn nói, “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không? Thay mặt cho Tổng đội Cảnh sát hình sự tỉnh.”

Viên cảnh sát trẻ hoang mang, “Tuy vụ này không phải án hình sự, nhưng lãnh đạo, anh cứ nói.”

“Giữ hiện trường lại thêm một ngày nữa.” Tôi nói, “Bây giờ tôi sẽ đến Phòng Cảnh sát thành phố để hỏi thăm tình hình.”

*

“Chuyển cho Đội Cảnh sát giao thông rồi?” Tôi ngồi trong phòng làm việc của chi đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự, ngạc nhiên hỏi.

Chi đội trưởng Lưu Tam Hạ nói, “Đúng vậy, bây giờ vụ này được xem là một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy.”

“Gây tai nạn rồi bỏ chạy, mà theo kinh nghiệm của tôi thì chuyện như vậy người nhà sẽ càng làm căng hơn mới phải.” Tôi nói, “Dù sao phá được án thì họ có thể nhận được một khoảng tiền bồi thường.”

“Đây không phải trường hợp đặc biệt.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Thầy anh chưa nói với anh à? Nạn nhân là một bệnh nhân tâm thần đấy.”

“Có nói.” Tôi gật đầu, “Có vấn đề gì sao?”

Chi đội trưởng Lưu cười cười, “Tình hình thế này, nạn nhân là một người điên hung hăng, anh hiểu người điên hung hăng có nghĩa gì không? Chính là kiểu người điên hay đánh người đấy.”

“À, chứng hưng cảm (1).” Tôi dùng ba chữ để giải thích bệnh tình của nạn nhân.

(1) Hưng cảm hay Mania: một kiểu rối loạn tâm lý có biểu hiện dễ kích động, cảm xúc thái quá, hưng phấn cao, tư duy nhanh, bốc đồng…

“Đúng đúng, chứng hưng cảm.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Ở đây chúng tôi đều gọi là người điên hung hăng. Người điên này tên là Ngưu Kiến Quốc, ông ta là ác mộng của thị trấn Thach Địch. Một thị trấn phồn hoa, yên bình, nhưng ai ai cũng sợ ông ta. Thậm chí không một ai dám đến gần nhà ông ta.”

“Vì ông ta đánh người sao?” Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Lưu gật đầu nói, “Người dân trong thị trấn cố gắng lánh càng xa càng tốt, người nhà của ông ta cũng rất vất vả. Xin lỗi, bồi thường với họ là chuyện như cơm bữa. Người này quả thật là một gánh nặng rất lớn.”

“Nhà ông ta có những ai?” Tôi hỏi.

“Vợ ông ta chung sống với ông ta cũng đã nhiều năm.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Kể ra cũng đau lòng lắm, suốt ngày mang theo vết thương trên người. Có một cô con gái lấy chồng ở thị trấn bên cạnh, một cậu con trai đang làm việc ở Thượng Hải, à, anh ta cũng chính là người báo án.”

“Cho nên, người như vậy chết đi, với người nhà mà nói lại là một sự giải thoát?” Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Lưu gật đầu.

“Nhưng tôi nghe nói ông ta chết trong nhà mình mà.” Tôi hỏi, “Tai nạn giao thông thì sao chết trong nhà được?”

“Chuyện là thế này.” Chi đội trưởng Lưu liếʍ môi, nói, “Tối hôm trước, Tôn Phụng, vợ Ngưu Kiến Quốc, ở ngoài chợ về. À, bà ta bán rau ngoài chợ, lịch trình thường là sáng ra khỏi nhà, chập tối trở về. Sau khi về đến nhà thì phát hiện nạn nhân đang nằm trên giường. Anh cũng biết đấy, người mắc chứng hưng cảm hầu như ngày nào cũng chạy khắp nơi, rất ít khi ngủ. Cho nên bà ta cảm thấy hơi kỳ lạ, thắc mắc sao lại ngủ sớm thế, bèn tới đẩy ông ta một cái. Thấy ông ta không nhúc nhích, liền kéo cánh tay ông ta, phát hiện bàn tay lạnh băng, ngón tay cứng ngắc. Thấy chuyện bất thường liền gọi cấp cứu. Bác sĩ đến nơi, chẩn đoán ngay ông ta đã tử vong. Bà ta gọi người của nhà xác đến mang thi thể đi và không có ý định báo án, dù sao chuyện này cũng giúp bà ta được giải thoát. Bà ta gọi điện cho con trai, bảo anh ta về chuẩn bị tang sự. Đêm qua con trai bà ta mới về, đến nhìn mặt cha lần cuối thì phát hiện khóe miệng ông ta có vết thương nên báo án.”

“Các anh đã đến hiện trường rồi à?” Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Lưu gật đầu, “Chúng tôi đã cử người đến nhà xác kiểm tra thi thể, phát hiện trên đầu, miệng và mũi của nạn nhân đều có vết thương, đúng là không giống chết tự nhiên, nên đã giữ xác lại. Sau đó người bên đội hình sự đến khám nghiệm hiện trường.”

“Kết quả thế nào?”

“Tối hôm đó, chúng tôi đã kiểm tra trong nhà ông ta, không hề có dấu vết giằng co.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Trên giường cũng bình thường, thế nên cảm thấy rất kỳ lạ. Sáng sớm hôm sau trở lại khám nghiệm hiện trường lần nữa thì phát hiện trên con đường phía trước nhà nạn nhân có một vũng máu. Trên mặt đường phía sau vết máu là hai vết phanh xe rất dài.”

“À, thì ra là vậy.” Lâm Đào thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng vì sao nạn nhân lại ở trong nhà?” Tôi vẫn tiếp tục hỏi.

Chi đội trưởng Lưu nói, “Ai biết được? Theo tôi đoán, có thể lúc đó bị tai nạn nhưng nạn nhân vẫn chưa bị thương quá nặng, nên ông ta tự về nhà nằm, sau đó chết ngay trên giường. Dù sao cũng là bệnh nhân tâm thần, tư duy không giống người bình thường nên không biết đòi người gây tai nạn chịu trách nhiệm.”

“Sau đó người gây tai nạn đã bỏ chạy đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Nhưng cũng có khả năng tài xế kia thấy ông ta tự về nhà được thì không bị làm sao, nên hành vi bỏ chạy này không tính là cố ý.”

“Rồi chuyện này theo lý là giao lại cho Đội Cảnh sát giao thông và dỡ bỏ hiện trường?” Tôi hỏi, “Do người nhà không truy cứu nữa sao?”

“Trên đường không có camera giám sát, vốn rất khó điều tra.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Bên Giao thông sẽ tra kiểu gì tôi không biết, nhưng nghe nói gia đình nạn nhân đã tỏ rõ thái độ với Đội Cảnh sát giao thông, điều tra được hay không cũng không sao.”

*

“Các anh đã khám nghiệm thi thể rồi đúng không?” Tôi hỏi.

“Không có nghi vấn gì đặc biệt, gia đình lại kiên quyết phản đối giải phẫu, chúng tôi cũng không làm trái ý họ nữa.” Chi đội trưởng Lưu mỉm cười nói.

“Theo tôi thấy, Đội Cảnh sát giao thông không phá được vụ này đâu.” Lâm Đào nói, “Chuyện gây tai nạn rồi bỏ trốn thế này, quả thật rất khó giải quyết. Gia đình nạn nhân lại không tạo áp lực cho họ.”

“Vậy anh gọi điện cho Tổng giám đốc Trần đi, xin lệnh thu quân?” Trần Thi Vũ nói.

Tôi gật đầu, gọi điện thoại cho thầy, đồng thời báo lại tình hình mà chi đội trưởng Lưu đã kể với chúng tôi.

“Thế nên?” Thầy hỏi.

“Thế nên con muốn xin lệnh thu quân.” Tôi nói.

“Gần đây các cậu có vụ án nào khác cần giải quyết không?”

“Không ạ.”

“Vậy các cậu vội về làm gì?”

“Con…. không phải, nhưng chúng con đâu có việc để làm ở đây.”

“Tai nạn giao thông thì không phải án mạng hả? Không phải vụ án hình sự sao?”

“Nhưng tai nạn giao thông là vụ án hình sự thuộc thẩm quyền của cảnh sát giao thông.”

“Tôi đã nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, tuy chúng ta thuộc đội kỹ thuật hình sự, nhưng cũng phải phục vụ cho tất cả các lực lượng công an.”

“Thầy muốn chúng con ở lại giải quyết vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy này ạ?”

“Không tốt sao? Xem thêm chút tai nạn giao thông cũng coi như tích lũy kinh nghiệm cho mình.”

“Tốt thì tốt, nhưng hình như ở đây không xem trọng vụ này lắm.” Tôi hạ giọng nói.

“Vì sao không xem trọng?”

“Vì gia đình nạn nhân không yêu cầu phá án.”

“Gia đình nạn nhân không yêu cầu thì không cần phá án hả? Cơ quan công an là trâu bò à? Không thúc giục thì không làm việc à?”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì nữa, cậu nghĩ cho kỹ đi, công việc của chúng ta là gì? Nạn nhân có phải phân sang hèn? Sinh mạng con người có cần định giá hay không?”

Lời của thầy khiến tôi không nói được gì.

Tôi ngẩn người hồi lâu mới nhận ra thầy đã cúp máy.

“Tổng giám đốc Trần lại mắng anh hả?” Trần Thi Vũ nói, “Chẳng lẽ ông ấy muốn chúng ta ở lại giải quyết vụ tai nạn giao thông này?”

Tôi gật đầu.

“Trời đất, đúng thật là!” Trần Thi Vũ bĩu môi, “Điều tra liên tục, không sợ chết mệt à?”

Còn chưa dứt lời, di động của Trần Thi Vũ chợt reo lên, thầy nhắn tin đến.

“Đừng cằn nhằn, con không mệt chết được đâu.”

“Trên người các anh có gắn máy giám sát hả?” Trần Thi Vũ nói, “Sao ông ấy nghe được tôi nói thế?”

“Bố cô hiểu cô quá mà.” Hàn Lượng dựa cửa chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên nói, “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Chúng tôi ở Đội Cảnh sát giao thông hơn nửa ngày, cùng họ thảo luận công việc cần làm tiếp theo, rõ ràng họ không hề chào đón sự gia nhập của chúng tôi.

“Tiếp theo cứ đi hỏi thăm một chút, nếu thật sự không có nhân chứng chứng kiến, vụ án này không xong là cái chắc rồi.” Đại Đội trưởng Đội Tai nạn Vương Nhất Phàm nói.

“Tôi nghĩ có thể lần theo băng ghi hình giám sát trên đường lớn gần hiện trường nhất, cả hai đầu đường đều cần.” Trần Thi Vũ nói, “Có thể phân tích lưu lượng xe.”

“Không cần phân tích.” Vương Nhất Phàm nói, “Chúng tôi nắm rất rõ, mỗi ngày đều có hàng nghìn lượt xe qua lại trên con đường này, sao cô biết được trong số hàng nghìn chiếc xe đó, đâu là xe gây tai nạn?”

“Có thể không biết được ai là người gây tai nạn, nhưng phạm vi chắc chắn không đến mấy nghìn chiếc đâu.” Tôi nói, “Nếu chỉ là vài chục, có phải dễ điều tra hơn không?”

“Làm sao thế được?” Vương Nhất Phàm cười khẩy, “Tôi phụ trách tất cả những vụ tai nạn xảy ra trên đoạn đường thuộc phạm vi thành phố chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết lưu lượng xe trên đường thế nào?”

“Nếu chúng tôi có thể cho anh biết khoảng thời gian cụ thể xảy ra tai nạn và hình dáng sơ bộ của chiếc xe thì phải phạm vi sẽ được thu nhỏ hơn nhiều phải không?” Tôi hỏi.

Vương Nhất Phàm nhất thời không nói nên lời.

“Không trách các anh được.” Tôi nói, “Dù sao cảnh sát giao thông ít được tiếp xúc với đội kỹ thuật hình sự chúng tôi. Cứ như vậy đi, hôm nay cũng trễ rồi, mai cho tôi thời gian một ngày, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.”

“Chúng tôi thật sự rất bận.” Vương Nhất Phàm nói, “Mỗi ngày đều có mấy chục vụ tai nạn cần phải xử lý.”

“Anh cứ bận phần anh.” Tôi nói, “Chúng tôi làm việc của mình, nhưng vẫn phải nói một câu ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’. Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng chúng tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ cố gắng hết mình.”

“Tôi tưởng anh chỉ muốn đối phó với thầy thôi chứ.” lâm Đào nói, “Không ngờ anh lại nhập tâm thật.”

“Mấy câu của thầy đã nhắc nhở tôi.” Tôi cười cười nói, “Nhưng giờ tôi sẽ không cho các cậu biết đó là câu gì, vì những câu này phải đợi phá xong án mới trả lời được.”

“Nếu bên Giao thông không phối hợp hết mình với chúng ta, công việc sẽ rất khó khăn.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu, “Không sao, ít ra cũng phải cho Đội Cảnh sát giao thông thấy Đội Kỹ thuật hình sự của chúng ta lợi hại cỡ nào, ha ha.”

“Anh đã có ý tưởng rồi?” Đại Bảo hỏi.

Đại Bảo chịu lên tiếng, tôi cảm thấy rất vui. Đại Bảo vốn là người lạc quan, nói nhiều, đột nhiên biến thành người im lặng ít nói. Tuy không ai nói ra, nhưng tôi biết trong lòng mọi người đều có cảm giác lạ lẫm.

Vụ án của chị Bảo đã đi vào bế tắc, cả tổ điều tra đều cảm thấy thất vọng và bất lực. Đồng thời, người trong tổ cũng thấy kính nể khi Đại Bảo bỏ gánh nặng trong lòng xuống, tiếp tục tham gia công tác điều tra. Trước giờ mọi người vẫn nghĩ cậu ấy chỉ là một chàng trai vô tư, thật ra cậu ấy vẫn còn một mặt khác.