Chương 6: Phát sóng trực tiếp

Một hang núi...? Nói là hang cũng không quá chính xác, bởi vì cái hang này có cửa trước và cửa sau thông nhau.

Tô Kiều mơ hồ nhớ rõ trên bản đồ, chỗ này hẳn phải là một bãi đất trống mới đúng.

Quả nhiên người tinh tế vẫn hiểu biết quá ít về hành tinh này, đến cả địa hình chủ yếu cũng không tìm hiểu kỹ.

Trong hang rất sạch sẽ, gió lùa thổi cũng khá thoải mái.

Cục Than Nhỏ nhảy xuống từ lòng ngực Tô Kiều, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, rũ rũ lông trên mình, đi đến một góc, men theo vách đá giao nhau trái phải, nhanh nhẹn như ngựa quen đường cũ mà nhảy lên trên phiến đá, nằm sấp xuống, đuôi dày đằng sau vẫy vẫy.

"Gừ gừ ô~" Cục Than Nhỏ kêu hai tiếng hướng về phía Tô Kiều, nhìn dáng vẻ như là mời cậu lại đây cùng nhau nằm.

Tô Kiều nhướng mày, xem bộ dáng này, Cục Than Nhỏ dường như không phải lần đầu tiên tới, quen cửa quen nẻo giống như thường xuyên nhảy tới nhảy lui như vậy.

Nếu vậy...

"Đây là nhà của cậu sao?" Lúc này nhìn lại con hổ, Tô Kiều mơ hồ hiểu ra lý do mà con hổ tìm mình.

Hóa ra là vì Cục Than Nhỏ.

Cậu dựng lều ở chỗ không có mãnh thú lớn qua lại nên cho rằng bé con bị bỏ rơi, hiện tại ngẫm lại người bị bỏ rơi chỉ có bản thân cậu thôi, còn Cục Than Nhỏ là chạy ra ngoài chơi, hiện tại được người nhà đến đón.

Mà hổ thì là gì của cục bông nhỉ...

Đang nghĩ ngợi, con hổ tiến đến bên người Cục Than Nhỏ như muốn giúp nó liếʍ lông, Cục Than Nhỏ không nói hai lời vung một vuốt, nhìn dáng vẻ con hổ tựa hồ bị đánh vào mông trong nháy mắt.

Tô Kiều: "..."

Chắc không phải phụ huynh đâu ha.

Trong thế giới động vật không có khái niệm kính già yêu trẻ, chỉ cần khác loài có khả năng trực tiếp cắn chết rồi ăn luôn.

Hơn nữa, Cục Than Nhỏ và con hổ vừa nhìn đã biết không phải một nhà, vậy mà không làm hại Cục Than Nhỏ, hổ này cũng hiền quá đi.

Tuy rằng không phải phụ huynh, nhưng cậu thấy được cả hai đã sống với nhau một khoảng thời gian rồi.

Nuôi được một đứa hiếu động như vậy, chắc con hổ cũng đau đầu lắm đây, lâu như vậy không thấy cục bông chắc là tìm cực khổ lắm.

Ban đầu đã nghĩ là cùng chung cảnh ngộ, nếu đã có phụ huynh tìm đến thì cậu cũng chẳng ở lại làm gì.

Cục Than Nhỏ vẫn nên giao cho phụ huynh dạy dỗ, rốt cuộc thì kỹ năng sinh tồn của dã thú cậu không dạy nổi.

Vẫn là không nên kéo chân cục bông.

Nhưng mà, chưa kịp để Tô Kiều bước ra hai bước, Cục Than Nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này thấy vậy liền lập tức đứng lên, "Gừ gừ, Gừ gừ!"

Âm thanh nghe rất sốt ruột.

Con hổ cũng xoay đầu, thấy thế đi qua cắn vạt áo Tô Kiều, kéo người hướng về phía Cục Than Nhỏ.

"Anh phải về..." Tô Kiều thuận theo sức kéo của con hổ mà đi qua, chủ yếu vẫn là sợ kéo rách quần áo, cậu đành thử thương lượng với hai con lông xù, "Anh ngày mai lại đến tìm bọn em chơi được không?"

"Gừ gừ ô." Cục Than Nhỏ nhân lúc Tô Kiều tới gần liền nhảy lên, treo lên trước người Tô Kiều.

Tô Kiều vội vàng duỗi tay đón lấy nó, cục bông thuận thế nằm sấp xuống, cố sống cố chết ăn vạ trong lòng cậu, một tấc cũng không rời.

Nhìn có vẻ như nhóc con không muốn tách ra khỏi cậu.

Tô Kiều xoa xoa đầu nhóc, cậu tới bên này trời xa đất lạ, thứ đầu tiên gặp được là Cục Than Nhỏ, vừa ngoan ngoãn lại còn bắt thỏ cho cậu ăn.

Cậu cũng có chút không nỡ xa cục bông dễ thương này.

Nghĩ một lát, cậu xoay người đi ra ngoài.

Lúc mới tới chưa quan sát kỹ, giờ nhìn lại thì cái hang này dùng để làm nơi trú ẩn hoàn toàn phù hợp.

Ở bên ngoài dựng lều quả thật không an toàn nhưng đem lều vào trong hang thì lại khác, chắn gió giữ ấm lại còn an toàn.

Đi ra ngoài xem, quả nhiên, ở bên cạnh không xa còn có một cái hang khác.

Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn an toàn của cậu, hơn nữa nơi này rất lớn, ngoài chỗ dựng lều ra thì phần còn lại có thể để rất nhiều thứ khác.

Tô Kiều sờ sờ Cục Than Nhỏ, buông nhóc xuống, "Anh trở về lấy đồ, em ở lại đây chờ một lát được không?"

Cục Than Nhỏ ngửa đầu nhìn Tô Kiều, đôi mắt liên tục chớp chớp như đang suy xét lời Tô Kiều nói.

Thấy nhóc không quấn lấy đòi ôm, Tô Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu mang theo không nhiều không ít đồ đạc, ít nhất cũng không thể chuyển xong trong một lúc. Nếu cậu tự đi một chuyến thì không sao, nhưng nếu phải ôm Cục Than Nhỏ qua lại có lẽ sẽ phải đi nhiều lần.

Tô Kiều đi ra khỏi sơn động, Cục Than Nhỏ nghe lời ở lại, còn con hổ thì không rời nửa bước, đi theo sát phía sau Tô Kiều.

Tô Kiều hơi bực bội, chẳng phải mục tiêu của con hổ là Cục Than Nhỏ sao? Sao lại để cục bông ở một mình?

Tô Kiều dừng bước, xoa xoa đầu con hổ, hỏi: "Sao không quay lại trông nom con của mình?"

"Gừ gừ ——!" Con hổ rống lên một tiếng, muốn dùng hai chân trước ôm lấy người Tô Kiều, cọ cọ ôm ôm.

Không biết có phải do cậu nghĩ nhiều không, nhưng sao cảm thấy hai cục bông này đều đang bám lấy cậu nhỉ.

Lúc nãy cậu còn nghĩ nếu không có cục bông ở bên thì con hổ đã chẳng thèm để ý đến cậu rồi, vậy mà giờ quần áo của cậu sắp bị cọ nhăn hết cả.

"Nếu không có chuyện gì thì đi cùng anh lấy hành lý." Tô Kiều để con hổ theo sau, với bờ lưng to lớn rộng dày như vậy, chắc chắn có thể giúp cậu khiêng được khá nhiều đồ.

"Gừ!"

Đồ đạc Tô Kiều mang theo đều có thể gấp gọn lại bỏ vào túi, kể cả lều trại bên trong.

Dây thừng dùng để cố định lều trại thì hơi phức tạp một chút, cọc gỗ bị đóng xuống đất, bắt cậu dùng tay không nhổ lên thì hơi làm khó cậu.

Đang lúc đau đầu nghĩ cách thì con hổ tiến lại gần, há miệng nhổ cọc gỗ lên dễ như ăn kẹo.

"Gừ gừ..." Con hổ ngậm cọc gỗ, âm thanh không được rõ ràng lắm. Nó vừa thấy Tô Kiều mất công rút nửa ngày nên đã giúp cậu nhổ lên.

Con hổ ngậm cọc gỗ đưa cho Tô Kiều, ý là cậu cần cái này à?

Tô Kiều không có dụng cụ tiện tay, còn tưởng rằng có lẽ sẽ phải từ bỏ mấy cái cọc gỗ này, tìm cách khác để cố định lều. Không ngờ con hổ lại giúp cậu nhổ hết cọc gỗ lên. Nhìn cục lông xù trước mặt đang làm nũng, Tô Kiều vội vàng xoa xoa đầu nó, khen: "Giỏi lắm."

Con hổ vui mừng vẫy đuôi, "Gừ gừ."

Cọc gỗ rơi xuống đất, Tô Kiều liền thu dây thừng trên đó lại. Trong lúc cậu đang thu dọn dây thừng, con hổ đã lần lượt nhổ nốt các cọc gỗ còn lại lên, xếp thành hàng, rồi chạy đến trước mặt Tô Kiều xoay vòng vòng muốn cậu đến xem.

Tô Kiều nhìn con hổ đang trưng bày cọc gỗ làm nũng đòi khen thưởng, hơi sốc. Hình như cục lông lớn này giống một con mèo nhà hơn là chúa tể sơn lâm.

Còn ưa làm nũng hơn cả mèo con nữa.

Tô Kiều ngồi xổm xuống bên cạnh con hổ, gãi gãi cằm nó, vuốt ve bộ lông trên cổ, làm con hổ thoải mái nhắm mắt lại, tiếng ngáy càng lớn hơn.

Chơi một hồi, tay Tô Kiều dính đầy lông hổ, cậu cố tình nghịch ngợm thổi lông về phía con hổ.

Lông bay vào mũi hơi ngứa, con hổ gừ gừ một tiếng, dùng móng che mũi lại.

Tô Kiều không nhịn được bật cười, xoa xoa tai con mèo lớn, nói: "Được rồi mèo lớn, Cục Than Nhỏ còn đang chờ chúng ta trong hang, về trước thôi."

"Gừ!"

Không đợi Tô Kiều đề nghị, con hổ đã chủ động ngậm lấy hành lý, dùng đuôi quấn lấy cổ tay cậu, kéo đi, "Ô!"

"Tốt rồi, đi thôi!" Tuy không hiểu con hổ đang nói gì, nhưng Tô Kiều vẫn có thể đoán được ý của nó.

Khi trở về và đến gần cửa hang, Cục Than Nhỏ chạy ra đón. Nó nhìn con hổ và Tô Kiều, rồi yên lặng chạy đến giữa hai người, ngăn cách họ ra một khoảng.

Con hổ muốn đến gần Tô Kiều thì bị Cục Than Nhỏ cản lại.

Con hổ dừng lại một chút, rồi vòng sang bên Tô Kiều, lén lút dùng đuôi câu lấy người cậu mà không bị Cục Than Nhỏ phát hiện.

Tô Kiều bị hai con vật vây quanh ở giữa, hiển nhiên không ý thức được chúng có điều gì khác thường. Khi trở về hang, cậu liền vội vàng thu dọn hành lý.

Con hổ đến cọ cọ mặt cậu, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ và ôn nhu. Sau đó, Cục Than Nhỏ duỗi móng vuốt phía trước và nhanh chóng xoay người chạy lại, nhe răng cảnh cáo con hổ ở phía sau.

Tô Kiều nhìn Cục Than Nhỏ mà tưởng như một con nhím đen đang xù lông, cảm thấy buồn cười nên duỗi tay ra vuốt lông nó và nói: "Ngoan nào."

"Meo eo!" Cục Than Nhỏ ôm lấy tay cậu liếʍ liếʍ.

Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, con hổ vẫn chưa trở về.

Tô Kiều chờ một lúc thấy hơi chán, liền nhớ ra việc mở phát trực tiếp.

Cậu ôm thiết bị livestream đến trên đệm mềm. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với loại đồ này, may mà có hướng dẫn cho người mới. Làm theo từng bước, cuối cùng cũng mở được thiết bị lên.

Tài khoản của cậu do bác Trần hỗ trợ đăng ký. Khi mở lên, giao diện đăng nhập hiện ra.

Phòng phát sóng trực tiếp có tên rất đơn giản: [Cuộc sống hàng ngày trên hành tinh Hải Lam.]

Hơn nửa đêm chắc không có nhiều người xem, Tô Kiều định điều chỉnh mọi thứ để sáng mai tiện phát sóng trực tiếp.

Nhưng khi vừa mở livestream lên, cậu đã nhận được thông báo từ chính phủ:

[Chúc mừng tiên sinh, ba ngày trước đứng đầu trang đề cử x1, banner đề cử x1... đã có hiệu lực. Chúc ngài phát sóng trực tiếp vui vẻ.]

Tô Kiều nghĩ: "Đây là gì vậy?"

Thiết bị phát sóng trực tiếp đều để bác Trần giữ, chắc bác ấy cũng đã mua hộ cậu rồi. Mấy phương diện này Tô Kiều không rành lắm, bác Trần hẳn đã xử lý ổn thỏa.

Hàng chục cái đề cử ập xuống, khiến cho phòng livestream của một người mới không có tí danh tiếng nào cũng bắt đầu có người vào xem.

[Người mới à? Phát trực tiếp từ hành tinh Hải Lam sao? Đừng có ở hành tinh khác giả mạo nhé, trước đây có kẻ làm vậy bị "xử lý" đấy.]

[Sao không bật đèn vậy? Chỉ dựa vào ánh lửa mờ ảo khó nhìn quá.]

[Đây là livestream về cái gì vậy? Cuộc sống hàng ngày là sao?]

Tô Kiều liếc nhìn Cục Than Nhỏ trong lòng bàn tay, cười nói: "Cuộc sống hàng ngày chủ yếu là... nuôi thú cưng."

[Nhàm chán quá.]

[Không hay ho gì cả, phát sóng trực tiếp kiểu này thì ở lại làm gì, bye.]

Lượng người xem trong phòng livestream của Tô Kiều tức khắc giảm mạnh, nhưng cậu không để ý lắm.

Tô Kiều vừa vuốt ve Cục Than Nhỏ trên tay, vừa thong thả trò chuyện với khán giả.

Nghe thấy tiếng động phía sau, cậu nghiêng đầu nhìn rồi nói: "Mèo lớn của tôi đã về rồi."

[Chủ phòng thật nhàn hạ thoải mái, hành tinh Hải Lam nguy hiểm như vậy mà còn mang theo cả mèo.]

[Mèo á? Coi chừng nó trở thành mồi cho dã thú đấy.]

Ngay sau đó, khuôn mặt con hổ dính đầy máu xuất hiện trên màn hình, toát ra sát khí dữ tợn của thú hoang, chẳng liên quan gì đến vẻ hờn dỗi của loài mèo. Con hổ vọt đến sau lưng Tô Kiều, há miệng gầm lên một tiếng lớn: "Grừ——!"

Phần bình luận ngay lập tức ngập tràn dấu chấm hỏi [???]

Đậu đen rau muống, cậu gọi đây là mèo á á á???