Chương 7: Nghi ngờ

[Sao cậu còn đứng đó không chạy đi?! Nuôi hổ không sợ chết à?!]

[Đúng vậy, một cái miệng của hổ có thể cắn đứt nửa người của streamer đấy, nhìn bộ dạng của nó thì đúng là không nên chọc giận nó.]

[A a a - Nó đang đến gần streamer rồi!!! Chạy đi! Cậu bị choáng váng rồi à?!]

Tô Kiều đang điều chỉnh màu sắc của bình luận, trước đó có nhiều bình luận với màu sắc hoa lá cành khiến cậu không thể đọc rõ nội dung, sau khi điều chỉnh tất cả về màu bình thường, cậu mới nhìn thấy dòng cuối cùng.

Chưa kịp quay lại, hổ đã thân mật cọ cọ vào má cậu, kêu lên một tiếng trầm ấm.

Tiếng kêu vô cùng nhẹ nhàng, sau đó nó liếʍ mũi, như thể nó rất vui vì tìm được đồ ăn ngon.

Tô Kiều bị nó cọ vào người lùi lại mấy bước, hổ không từ bỏ mà tiếp tục bám theo, trước đó nó đã âm thầm vui mừng khi được ra ngoài lấy hành lý với Tô Kiều, bây giờ hơi đắc ý quên mất sự tồn tại của Cục Than Nhỏ.

Cho đến khi——

"Gừ gừ gừ gừ!" Hổ đột nhiên ngẩng đầu gầm lên một tiếng, vẫy đuôi trốn ra sau lưng Tô Kiều.

Với vóc dáng của Tô Kiều căn bản không thể che được con vật to xác này, nhưng hổ lại vùi đầu ra sau lưng cậu, tự tin trốn vào, lén lút kéo đuôi lại, sợ sệt nhìn xuống từ vai Tô Kiều.

Tô Kiều vỗ vỗ chân hổ an ủi, nhìn về vị trí hổ vừa ngồi xổm, Cục Than Nhỏ đang đứng ở đó nhe răng.

Trong màn đêm đen thui, đôi mắt xanh lá và hàm răng trắng trở nên đặc biệt rõ nét.

[Cái thứ gì đen sì vậy?]

[Tôi không quan tâm thứ đen đó là gì, chỉ là con hổ này sao vậy??? Đồ giả à? Hay là kỹ xảo vậy? Cái thứ đen thui đó còn chẳng bằng một móng vuốt của hổ, sao mà dọa nó thành ra thế này?]

[Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng tổng cảm thấy con hổ to xác trông thật tội nghiệp, tôi muốn xoa đầu nó quá... có lẽ tôi bị ảo rồi.]

[Tôi cũng vậy...]

[Nói thật, tôi cũng thế.]

Tô Kiều nắm lấy đuôi hổ xem xét, hình như Cục Than Nhỏ vừa cắn đuôi nó.

Tuy lông trên đuôi không dày bằng trên người, nhưng cũng không phải là hàm răng nhỏ của Cục Than Nhỏ bây giờ có thể cắn đứt được, chắc chắn hổ không đau, có lẽ chỉ bị dọa thôi.

Tô Kiều xoa xoa đầu hổ, hổ khẽ rêи ɾỉ cọ vào tay cậu.

Trước khi Cục Than Nhỏ lại tức giận và đánh nhau với hổ, Tô Kiều đã nhanh chóng ôm Cục Than Nhỏ vào lòng.

Cậu mặc áo sơ mi trắng, trong hang động chỉ có ánh sáng từ đống lửa, phòng live stream không nhìn rõ toàn bộ hình dáng của Cục Than Nhỏ, bây giờ Tô Kiều bế nó lên, trên nền trắng, mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn rõ thứ vừa cắn đuôi hổ là gì.

[Ôi ôi ôi! Cục bông đen nhỏ này dễ thương quá!!! Trái tim thiếu nữ của lão phu đây.]

[Quá đáng yêu! Ngay cả truyện tranh cũng không vẽ ra được sinh vật nhỏ dễ thương như vậy.]

[Tôi ngây người mất, một sinh vật nhỏ như vậy mà khiến hổ chạy lung tung kêu gào?]

[Hổ: Không ngờ phải không, tôi còn là diễn viên nữa đấy.]

[Ha ha ha, các người làm gì vậy, khó chịu quá! Hổ ca của tôi chỉ sợ vô tình dẫm chết nó thôi, chứ không phải bị cắn đau đâu!]

[Hổ này thực sự do streamer nuôi sao? Chắc chắn phải nuôi từ nhỏ đến lớn, nếu không tính khí không thể tốt như vậy.]

[Hàng ngày ở hành tinh Hải Lam thì liên quan gì đến hổ, tôi không hiểu lắm.]

Tô Kiều nói: "Tiêu đề chỉ là tạm đặt thôi, tôi mới đến hành tinh Hải Lam, mọi thứ vẫn còn xa lạ, đợi một thời gian nữa khi đã tìm ra hướng đi cho live stream, tôi sẽ đổi tiêu đề."

Tô Kiều ngồi xếp bằng trên đệm, ôm Cục Than Nhỏ trong lòng. Phía sau cậu là bức tường lạnh lẽo của hang động, nhưng vì sợ lạnh nên cậu không dựa lưng vào đó. Hổ liếc nhìn món ăn rồi lại nhìn Tô Kiều, thấy có vẻ như cậu không có ý định ăn.

Hổ ngậm con linh dương đã chết và giấu nó trong bụi cỏ ở cửa hang, sau đó nó đi đến bên cạnh Tô Kiều và nằm ngang phía sau lưng cậu. Lưng thẳng của Tô Kiều vừa khít áp vào bụng hổ.

Tô Kiều chỉ cảm thấy hơi lạnh và ẩm ướt phía sau lưng đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp và mềm mại. Khi cậu quay đầu lại, hổ đang cố xoay đầu chui vào tay cậu.

[Ngoan quá đi mất!!!]

[Nhìn thấy cảnh này, tôi quay sang nhìn đứa con bất hiếu đang cắn dép của tôi, giơ dép đánh nó luôn!]

[Khoan đã! Chỉ có mình tôi để ý câu nói "mới đến hành tinh Hải Lam" của streamer thôi sao? Vậy trước đó hổ được nuôi ở đâu? Nuôi thú dữ ở lãnh thổ tư nhân là bất hợp pháp đấy.]

[Ừm... Đúng vậy, lời nói của streamer có vấn đề. Hổ thân thiết với streamer như vậy rõ ràng là được nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng không phải ở hành tinh Hải Lam. Nuôi ở bất kỳ nơi đâu cũng là bất hợp pháp, mua bán và nuôi trồng trái phép. Hai từ "mới đến" rất đáng suy ngẫm.]

Tô Kiều thấy bình luận này nhưng không hề hoảng sợ, cậu nói: "Tôi đúng là lần đầu tiên đến đây, hổ không phải do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Trên thực tế, chúng tôi mới gặp nhau hôm nay."

Nói xong, Tô Kiều quay đầu nhìn hổ, nhướng mày cười và hất cằm, "Đúng không, mèo lớn?"

"Grừ!" Như đáp lại lời Tô Kiều, hổ kêu lên một tiếng rất phối hợp.

[???]

[Tôi tin cậu cái quái gì! Không phải nuôi từ nhỏ đến lớn thì giờ streamer đang nằm trong bụng hổ chờ bị tiêu hóa đấy.]

[@Quản trị viên, đề nghị điều tra.]

Tô Kiều không ngại ai đến điều tra, vì cậu đúng là mới gặp hổ gần đây, "Hổ và Cục Than Nhỏ là bạn, hôm nay hổ đến tìm Cục Than Nhỏ nên chúng tôi mới gặp nhau."

Khán giả trong phòng live stream im lặng nhìn Cục Than Nhỏ cố gắng vươn móng vuốt cào hổ, ai nấy đều nói: [Ừ, chúng nó là bạn, chúng tôi tin]

Không có tình yêu, chỉ có sự gϊếŧ chóc thuần túy giữa những người bạn tốt.

[Rõ ràng mối quan hệ giữa Cục Than và hổ không tốt bằng giữa Cục Than và streamer, hổ cũng thích streamer hơn một chút nhỉ?]

[Phải, tôi cũng thấy vậy, lông xù sẽ không nói dối đâu.]

[Hai con mèo nhà tôi cũng thường ghen tị khi con kia thân thiết với tôi quá, chúng đánh nhau để giành cơ hội được ở bên tôi, khiến tôi mỗi ngày đều rất khó xử, yêu thương xong con này lại phải yêu thương con kia.]

[Ha ha ha, chị em ơi, bạn đang mơ à, mèo là động vật lạnh lùng, có khi chúng đánh nhau là để không bị bạn yêu thương đấy.]

Vừa nói chuyện phiếm, cũng không còn ai @ quản trị viên nữa.