Chương 12: Cửa hàng mới

Phố xá tiếng người thật là ầm ỹ, chen lấn, chen chúc hầu như đều là đầu vai đυ.ng nhau. Trầm Tuyệt Tâm nhượng Trầm Từ đi theo Oản nương nhìn mọi người tấp nập, còn nàng thì thảnh thơi bước bộ đi dạo đằng sau.

Nàng ngẩng đầu, nhưng thấy đã đến quan phủ, bảng hiệu thì treo cao đến cổng và sân trêи. Trầm Từ đứng ở trước cửa bên cạnh sư tử bằng đá hơi nghiêng người nhìn nàng lập tức theo sau đó, nói: "Thiếu gia."

"Người đâu? Thế nhưng đã để mất dấu?" Câu hỏi trước, Trầm Tuyệt Tâm trong lòng dĩ nhiên là sáng tỏ bảy phần. Nàng nhìn phủ nha nội viện mà trầm tư, bên tai là lời nói thành thực của Trầm Từ.

"Quay về đi thiếu gia, Trầm Từ một đường theo Oản nương đi đến tận đây, vốn định kéo nàng gần lại, đã thấy nàng chạy vào quan nha. Hai bên quan sai đang ở đó, Trầm Từ không dám tùy tiện xông vào, chỉ có thể ở đây đợi thiếu gia đến đây."

"Đi vào quan nha?" Trầm Tuyệt Tâm khép lại chiết phiến, tuy là đoán được của nàng đi đâu, nhưng mặt lại lộ vẻ nghi hoặc, tự mình lẩm bẩm "Nàng đi quan nha làm chi nhỉ?"

Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy không nên quá phận mà miệt mài theo đuổi Oản nương. Nàng và Oản nương bất quá là cạn giao, thân cận nàng còn không muốn đếm xỉa đến dính dáng quan phủ chuyện, nàng làm sao cố tình gây sự?

Thôi thôi thôi, Trầm Tuyệt Tâm gọi Trầm từ, "Đi thôi, hay là đi cửa hàng nhìn một cái." Nàng xoay người, cũng không biết được trong phủ nha Oản nương đang khóc tê tâm liệt phế thế nào.

"Đại nhân, hôm nay người chết đã được xác định được, người thân cũng đã tới. Trải qua khám nghiệm tử thi, chính là trượt chân rơi xuống nước chết chí mạng. Người chết lúc còn sống là người nghiện rượu, ngày hắn rơi xuống nước sông tăng vọt, bên bờ lại có nhiều lắm tảng đá lớn, nên mới tạo thành thảm sự như vậy."

Trêи đại đường, béo bộ kɧօáϊ như trút được gánh nặng đứng ở dưới bịt kín vải trắng thi thể, nghĩ rốt cục hoàn thành cấp trêи giao phó nhiệm vụ, buổi tối đương nhiên sẽ uống vài chén để ăn mừng.

"Nếu án này cũng không phải là bị gϊếŧ mà chỉ là ngoài ý muốn, bản quan liền kết án." Tô đại nhân ngồi cao trêи đại đường khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị, hắn nhượng béo bộ kɧօáϊ mau lui xuống, đối với Oản nương nói

"Oản nương, người mất đã qua đời, người sống cũng đừng đau buồn quá. Trước đem trượng phu của ngươi an táng, nén lại bi thương . Bãi đường!"

"Cám ơn đại nhân..." Nhìn Tô đại nhân đi vào Oản nương lòng tràn đầy đau khổ chẳng đối với người nào nói. Nàng quỳ trêи mặt đất, nhìn thi thể đã lạnh như băng của trượng phu , nước mắt bất động thanh sắc tích lạc ở vải trắng trêи.

"Tướng công, ngươi đột nhiên đi như vậy, Oản nương phải làm như thế nào cho phải?" Nàng khóc, chậm chạp không chịu mang theo thi thể ly khai khỏi đại đường của phủ nha.

Tướng công của nàng lúc còn sống đã làm cho Oản nương chịu nhiều đau khổ, hôm nay hắn vô ý bỏ mình, Oản nương cũng coi như được giải thoát. Nhưng sự tình cũng không được dễ dàng như vậy.

Tướng công của nàng lúc còn sống suốt ngày rượu chè, cờ bạc liên miên. Không những không thắng được lại còn thua đậm vì thế Oản nương phải bán sạp đậu hũ lấy tiền. Vốn nàng muốn khuyên tướng công từ bỏ rượu, hắn lại không chịu bèn mang khế ước nhà đem bán cho sòng bạc.

Nói là muốn cược một trận, kết quả là thắng hay thua còn chẳng biết hôm nay đã chết. Nàng và Linh nhi chỉ mới một tuổi ngay cả chỗ để ngủ cũng không có chứ nói chi là an táng trượng phu của nàng.

Nhìn Oản nương chậm chạp không chịu đi, một bên nha dịch không khỏi bắt đầu đuổi nàng "Ta nói cái kia đại nhân đã nói qua bãi đường, ngươi nhanh mang theo thi thể chồng ngươi đi thôi! Đừng ở chỗ này mà làm lỡ việc làm của chúng ta!"

"Đại nhân, ta. . ." Oản nương lệ ý tràn đầy nhìn nha dịch, trêи mặt lộ vẻ cầu viện "Tướng công thi thể quá nặng, bằng lực của ta một người, thực sự. . . Xin hãy đại nhân hãy giúp một tay, đem nó. . . ."

Lời còn chưa dứt, liền có nha dịch khác không nhịn được phất tay, nói "Đi đi đi, quan gia môn rất bận rộn, sao có thể rảnh mà giúp ngươi mang thi thể đi?"

Oản nương bất chấp nói tiếp, thực sự không có khả thi "Thế nhưng đại nhân... bằng lực của ta một người, làm sao mang thi thể tướng công về nhà? Trong nhà tiểu nữ còn chút đồ ăn, thỉnh cầu những ngài giúp một tay."

"Đi đi đi, ngươi... phụ nhân này thực sự là không biết tốt xấu ma. Chúng ta đã tha cho ngươi ở đây dừng lại lâu ngày, ngươi trước không oán tình án trong sách báo, cũng nhanh mau dẫn thi thể tướng công của ngươi ly khai!"

"Lại tiếp tục dây dưa, đừng trách chúng ta đem ngươi đuổi ra ngoài!"

Nha dịch trừng mắt nhìn Oản nương, không hề đồng tình. Cũng khó trách, bọn nha dịch vốn muốn Oản nương đưa bạc để cho bọn họ hỗ trợ, hôm nay cũng có thể được một phần tiền thưởng, nào biết phụ nhân này có tư sắc(*) nhưng không thể đυ.ng vào được, cũng không có bạc thực sự chọc cho người ta buồn bực.

(*) sắc đẹp

Bị nha dịch như vậy nghiêm nghị mà chống đỡ, Oản nương không khỏi sợ run cả người. Nàng cúi đầu nhìn thi thể đã có chút bốc mùi, cuối cùng cũng là bất đắc dĩ làm thi thể cử động nhẹ.

Nàng xốc lên trêи mặt thi thể đều được bọc vải trắng, chỉ dùng một thân thể đơn bạc như vậy dậy dù thi thể có bị nước sông ăn mòn nhưng chung quy là cũng quá nặng. Nàng giống như người say rượu vậy ôm dìu thi thể, cũng không nói lời nào, chỉ cắn chặc hàm răng từng bước đi về phía trước.

Thấy nàng đỡ thi thể ly khai, bọn nha dịch không khỏi lên tiếng trò chuyện. Trong đó có nha dịch nói "Nghe nói chồng của nàng lúc còn sống là một dân cờ bạc, trong nhà tiền tài cũng là do hắn làm cho bại quang, cũng không biết nàng cuộc sống sau này làm sao sống? !"

"Haizz...! Đừng nói cuộc sống sau này, ta đoán chừng nàng đến tiền an táng đều không có nữa là!" .

"Các ngươi thực sự là đần độn mà, sao lại không có! Bằng tư sắc của nàng, rất có khả mang là đang mang theo thi thể trêи đường cái rồi "bán mình để táng phu". Chắc chắn sẽ có người giàu là lão gia đem nàng mua".

"Đến lúc đó, nàng là thϊế͙p͙ thất của người giàu, nói không chừng là chuyện tốt mà!" Nha dịch nói hết lời này thì Oản nương còn chưa đi xa, nàng vốn là buồn nghĩ ngày sau làm sao sống, lại nghe nha dịch nói, đột nhiên có chút dự định gì đó.

Nếu trong lúc nhất thời không có nhiều lắm ngân lượng vì vi phu hạ táng, chẳng những đem chính mình bán được cho người giàu có của quý phủ làm ra hạ nhân, như vậy cũng có thể chiếu cố được cho Linh nhi.

Cửa hàng của Trầm gia lão ở thành đông cuối đường, thường ngày tới đây mua ngọc đều là nhà giàu sang thiên kim, cho nên giá cả đương nhiên cao. Trầm Tuyệt Tâm lại tiến đến cửa hàng, đứng ở phía trước nơi đang ở sửa chữa ở ngoài lâu.

Nàng phe phẩy cây quạt nhìn nhưng rốt cuộc đoán không ra nơi đây là tác hà sinh ý. Vừa vặn có thợ mộc mang mộc trụ từ bên trong đi ra, Trầm Tuyệt Tâm liền cùng Trầm Từ nháy mắt, chủ yếu là để hắn tiến lên hỏi. Chỉ chốc lát, Trầm Từ từ người thợ mộc bên kia trở về, đem lời của đối phương thực chất báo cho nàng

"Người thợ mộc cũng không biết đến tột cùng là tác hà sinh ý, chỉ biết chủ nhân là từ kinh thành tới đưa tiền cực kỳ hào phóng vẫn chưa nhìn thấy hình dáng. Những thứ khác, cũng không biết được ."

"Thật không? Xem ra là một nhân vật thần bí...." Trầm Tuyệt Tâm nở nụ cười, nhưng cũng để ở trong lòng. Nàng lên tiếng gọi "Trầm từ", sau đó hai người một trước một sau đi vào cửa hàng nhà mình.