Chương 13: Lần đầu đến cửa hàng

Lương thúc bá quản lý của cửa hàng cũng chỉ có thể quản lý sổ sách, nhìn thấy Trầm Tuyệt Tâm đến, khẽ vuốt cằm. Thái độ của hắn không kiêu ngạo cũng không có điểm nịnh bợ, không hề phân cấp chủ tớ, cái gọi là lễ nghi chủ tớ.

"Thiếu gia tới" Hắn quét tước lau dọn bụi trong hộc tủ, ánh mắt lơ đãng nhìn Trầm Tuyệt Tâm đang đi đến.

Quả nhiên đúng như dự đoán vậy, hai tròng mắt của Trầm Tuyệt Tâm hơi nheo lại, nàng nhượng Trầm Từ ở cửa sau, trải qua một phen nhìn xem chung quanh, động tác giống như lơ đãng tiến vào quầy hàng, dò hỏi "Lương bá, gần đây trong cửa hàng việc làm ăn có tốt không?"

"Thiếu gia, kỳ thực trong cửa hàng việc làm ăn so với lúc trước có sự sai lệch rất nhiều"

Lương bá cẩn thận lau chùi ngọc trong hộc tủ, đối với chuyện Trầm Tuyệt Tâm tới quầy hàng trong lòng có chút không muốn, nhưng cũng hiểu ý tứ của nàng, nhân tiện nói "Thiếu gia tới đây phải chăng là lão gia có việc phân phó?"

"Cha vẫn chưa có bất cứ phân phó nào cho ta, chỉ là trong lúc rãnh rỗi quá ta tới nhìn một cái mà thôi."

Trầm Tuyệt Tâm cười cười, lại nói tiếp "Chẳng lẽ cha không có nói cho ngươi biết sao? Bây giờ cửa hàng này cha đã giao cho ta quản lý, ta đến đây thứ nhất là vì nhìn một cái xem trong cửa hàng việc làm ăn như thế nào, thứ hai cũng phải cần phải xem lại sổ sách ."

Nghe vậy, Lương bá trong lòng không khỏi "Lộp bộp" nhảy dựng. Hắn tuy chỉ gặp Trầm Tuyệt Tâm vài lần, nhưng mấy năm nay bên ngoài tin đồn đầy rẫy như thế đủ để cho hắn đối diện trước vị "Trầm gia công tử" tăng thêm phần không vừa lòng cùng lo lắng.

Bởi vậy, mặc dù Trầm lão gia đã báo cho biết hắn "Ngày sau cửa hàng này do thiếu gia toàn quyền xử lý", hắn như cũ không cho là thành hiện thực được, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.

Mọi người bên ngoài đều truyền tai nhau "Thiếu gia của Trầm gia trời sinh tính tình phong lưu lại ham ăn biếng làm" Vì vậy hắn nghĩ chắc chắn thiếu gia sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện làm ăn của Trầm gia. Cũng vì thế lão gia nhiều lần ở trước mặt hắn than ngắn thở dài, không biết nên làm sao để "Thiếu gia" hiểu chuyện sau này còn tiếp nhận chuyện làm ăn của Trầm gia...

Đừng nói là thiếu gia đã có kinh nghiệm làm việc mà nếu có kinh nghiệm thì cũng sẽ không phát hiện được điều gì bất thường trong sổ sách. Cũng có thể thiếu gia là làm bộ làm tịch ở trước mặt lão gia, nhưng đã là làm bộ làm tịch thì đây cũng là lần đầu tiên nàng hỏi đến việc làm ăn của cửa hàng.

Thế nên sẽ đối với chuyện sổ sách này không hiểu rõ ràng lắm mặc dù cho nó có lỗi sai, nhưng chỉ bằng kinh nghiệm nhiều năm đảm nhiệm sổ sách của hắn, hắn coi thiếu gia chỉ giống như một tiểu nhi, sao có thể phát hiện được điều bất thường? Lương bá trong lòng suy đoán, mới vừa rồi cực kỳ cảnh giác nhưng hiện tại đã thoáng ra thư giãn.

Suy nghĩ đến đây Lương bá lấy các sổ sách từ nội thất ra, giao cho Trầm Tuyệt Tâm, nói "Thiếu gia, trong cửa toàn bộ sổ sách đều ở chỗ này. Cái này đã nhiều năm rồi, cũng sẽ có nhiều sai xót mong rằng thiếu gia không để ở trong lòng. Quyển sổ này nếu là có chỗ không hiểu, thiếu gia cứ đến đây hỏi, ta nhất định sẽ giải đáp."

"Có lời này của Lương bá ta đã an tâm rồi" Trầm Tuyệt Tâm hướng hắn cười cũng là để cho hắn không thể đoán được suy nghĩ của mình.

Không đợi hắn suy nghĩ cân nhắc về mình nữa, Trầm Tuyệt Tâm liền cầm sổ sách đi ra khỏi cửa hàng. Trầm Từ cũng ở phía sau của nàng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thương lâu đang sửa chữa kia, lòng có nghi hoặc.

"Thiếu gia, người nào mà lại muốn từ xa xôi ở kinh thành đến đây làm việc buôn bán nhỉ? Chúng ta ở thành Tô Châu lúc nào lại tốt như vậy? Có người bên ngoài tới đây mở lâu buôn bán để kiếm tiền."

"Thành Tô Châu của chúng ta không tốt sao? Mọi người đều nói Tô hàng giống như là "nhân gian tiên cảnh" vậy. Bởi vì chúng ta sinh ở chỗ này lâu rồi nên có thể không có cảm giác được nó tốt như thế nào".

"Đến đây du ngoạn lữ nhân so với chúng ta cảm thụ được nhiều hơn, họ đích thực hiểu rõ. Người trong kinh thành có khi là tới đây kinh doanh buôn bán, chỉ là Trầm Từ ngươi không hiểu được mà thôi".

Trầm Tuyệt Tâm nói tiếp ý muốn trêu chọc Trầm Từ "Ngươi nha, ngày thường ta gọi ngươi đọc sách, viết chữ còn khó hơn lên trời, lúc này lại hứng thú đối với chuyện người ngoại lai tới đây làm ăn buôn bán. Ta cũng không phải không biết, ngươi bao giờ cũng là lại nói xạo, dăm vài ba câu để ta thay đổi cách nhìn về ngươi?"

"Thiếu gia cũng đừng nói giỡn Trầm Từ nữa! Trầm Từ tự biết cân nhắc mà, sao lại có thể có nói vài câu ba xạo liền để thiếu gia thay đổi cách nhìn về mình chứ."

Trầm Từ ủy khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn làm như không muốn ý bị thiếu gia trêu chọc nói đùa. Hắn nhìn Trầm Tuyệt Tâm, một đôi mắt thanh linh trong sạch thật sự là Trầm Từ rất trong sáng.

Trầm Từ nói tiếp "Chỉ là thiếu gia Trầm Từ đối với việc đọc sách viết chữ thực sự là không có hứng thú, thiếu gia cũng đừng làm khó Trầm Từ nữa được không?"

"Ha ha ha! Trầm từ ngươi nhưng thật ra lại rất là thành thật! Thôi thôi thôi, hôm nay liền không ép ngươi học chữ nữa, ngươi cứ làm tùy tùng của ta thôi như vậy cũng không phải là không tốt."

Trầm Tuyệt Tâm cười thoải mái, nhìn sổ sách trong tay liền mất đi ý cười "Trầm từ ngươi đoán xem giá sổ sách này đến tột cùng có bao nhiêu sổ sách là vô ích đây?"

"Thiếu gia, Trầm Từ nhìn sổ sách nhưng không hiểu."

"Phải rồi?" Trầm Tuyệt Tâm ngước mắt nhìn trời, bên trái khóe môi hơi cong lên cười, nói "Ngươi không hiểu sổ sách, ta cũng hiểu vì sao lại như thế. Chắc chắn là Lương bá đã coi ta và ngươi giống nhau đối với sổ sách xem đều không hiểu".

"Thế nên hắn mới yên tâm đưa sổ sách giao cho ta. Phần lớn thời gian đều mang ngân lượng về nhà để sau này hắn dưỡng lão. Đi thôi, chúng ta hồi phủ rất để xem thử sổ sách "Nghiên cứu" một phen..."Nghiên cứu một chút" ha ha ha. . ."