Chương 27: Phụ trách(*)

Trầm Tuyệt Tâm nói dối...

Cửa hàng còn đóng cửa, thì làm sao có việc gì phát sinh?...

Bỏ lại nương tử vừa mới qua cửa, Trầm Tuyệt Tâm ra khỏi cửa phủ, trực tiếp hướng về phía đang có rất đông người tụ tập đi tới. Vốn là, trêи đường sẽ không xuất hiện nhiều người như vậy....

Chung quy, trêи đường đông người như vậy bởi vì sạp đậu hũ hoa của Oản nương đã mở lại. Xung quanh, mỗi người đều đang cố gắng bon chen để mua. Tình cảnh hỗn độn không thể tả nổi, ai cũng muốn mua làm cho Oản nương một mình xoay sở không kịp.

Oản nương lưng đeo hài tử đứng ở chỗ quầy hàng bận rộn. Tóc mai rơi lả tả được nàng một lần nữa vén ra sau tai, trêи trán lấm tấm mồ hôi. Nàng chỉ là đơn giản lau đi rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Cứ một chén rồi lại một chén đậu hũ hoa, sạp của Oản nương ngày càng đón thêm khách qua đường đưa tới tiền đồng, cứ như vậy nhiều lần. Bận rộn đến nỗi, nàng cũng không còn thời gian xem xem có người nào cố ý ăn bớt.

Trầm Tuyệt Tâm bước tới ôm Oản nương. Đôi mi thanh tú của Oản nương khẽ nhíu, nàng lùi người né tránh... trái lại làm cho người kia càng dễ dàng ôm nàng.

Trêи lưng, Linh nhi bị tiếng tranh cãi ầm ĩ của đoàn người mà ngủ không được an bình. Nàng tò mò nhìn đoàn người, trong miệng phát sinh tiếng "Bì bõm" từ trong lời nói... Vòng eo Oản nương bị người nhẹ nhàng ôm lấy, Oản nương xấu hổ, nghiêm mặt không dám ngẩng đầu, nàng tất nhiên là rõ ràng người nào đang ôm ấp mình.

Nghe tiếng bát rơi, hai tay của nàng hốt hoảng. Nàng quơ tay, lau tạp dề ở thắt lưng, đầu vẫn như trước cúi thấp "Trầm công tử, đậu hũ hoa đổ. . . Cẩn thận."

"Từ khi nào lại bắt đầu bày sạp vậy?" Trầm Tuyệt Tâm mặt lạnh, nhìn Hồ viên ngoại ăn bớt của Oản nương, phân phó Trầm Từ ngay tức khắc ra quầy hàng thu thập. Ngay cả bách tính xung quanh trong lòng cũng bất mãn hắn. Bất quá, cũng chưa từng có người nào dám mở miệng mà chửi bới Hồ viên ngoại.

Mọi người, ai cũng cảm thấy Trầm Tuyết Tâm có hơi thân mật quá đối với Oản nương, nhưng cũng không có dám nói nửa lời. Từ trước, Trầm Tuyệt Tâm đã là người bất khả trêu chọc. Hắn là một phú gia công tử, hôm nay lại thêm một chức danh "Con rể của Tri phủ" đứng đầu Tô Châu... Bởi vậy, không ai dám đυ.ng vào hay gây sự với Trầm Tuyệt Tâm.

"Công việc bày sạp bận rộn, nên chưa kịp chúc mừng công tử tân hôn, là sơ sẩy của Oản nương." Oản nương thành thực đáp. Thừa dịp đoàn người tán đi, nàng thận trọng đẩy tay của Trầm Tuyệt Tâm ra, cùng hắn thoáng giữ một khoảng cách. Tuy trong lòng có chút vui, nhưng cũng không thể nói nên lời.

Oản nương đã có ý định giữ một khoảng cách như vậy, Trầm Tuyệt Tâm cũng không bắt buộc. Nàng để Trầm Từ đi ra đầu xe đẩy trở về trúc phòng, đối Oản nương nói "Oản nương, chớ không phải là đã quên lời của ta sao? Ngươi ở trúc viện có ăn có uống, đồ cũng không thiếu. Cớ chi, lại xuất đầu lộ diện bày sạp rao hàng như vậy? Huống hồ, dáng người của Oản nương như vậy, luôn luôn làm cho nhiều người nảy sinh ý xấu. Nếu bị ủy khuất, Oản nương chẳng phải oan uổng sao? !"

"Trầm công tử, ta... Ta vẫn chưa quên lời Trầm công tử nói. Chỉ là. . ." Oản nương giương mắt đảo qua mặt của Trầm Tuyệt Tâm, sau đó đỏ mặt, lần thứ hai cúi đầu, nhẹ giọng nói "Công tử đã là người có vợ người, ta không thể dựa vào công tử. Oản nương nợ công tử nhiều lắm, Oản nương sẽ từ từ hoàn trả."

Ngón tay tương hỗ khuấy nhiễu không ngừng, Oản nương cắn môi dưới không muốn thể hiện biểu tình cũng như tâm tư của mình.

Trong lòng nàng có oán giận, cũng như mất mát, nhưng nàng biết chung quy mình không nên như vậy. Nàng nhớ kỹ Trầm Tuyệt Tâm lúc đầu nói sẽ "Phụ trách" sẽ chịu trách nhiệm. Bất quá, thoáng một cái liền kết hôn thành người có vợ. . . . . . .

Ngược lại cũng đúng, đối phương suy cho cùng cũng là thiên kim của tri phủ, vừa là một nữ tử xinh đẹp lại trong sáng cùng thuần khiết...

Hai người họ là một đôi "Kim Đồng Ngọc Nữ", tự nhiên là xứng đôi. Mà nàng, nàng là cái gì đâu? Mang theo hài tử quả phụ, không có gia tài, lại không có quyền thế để dựa vào. Có thể được Trầm công tử hảo tâm thu nhận, đã chuyện may mắn, sao có thể vọng tưởng, Trầm công tử sẽ nhớ ngày đó nói lời chịu phụ trách? !

Vài câu phiến diện như vậy, Trầm Tuyệt Tâm đã hiểu rõ. Nàng tiến lên nghịch khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh nhi. Nhìn thấy nàng, Linh nhi đã phát sinh tiếng cười "Khanh khách", lộ ra ý cười.

"Oản nương, thế nhưng đối với ta có điều oán giận?" Sợ là lúc đầu, lời nói bị "Tiểu nương tử" để ở trong lòng, hôm nay biết được nàng cùng thiên kim tri phủ kết thân, trong lòng chắc là khó chịu? !

Hay là. . . Oản nương tự ti, nàng cảm thấy mình cùng Tô Vãn Ngưng là khác biệt? Nếu như nàng không phải có một bí mật không thể nói ra, thì chuyện này có là gì.....

Suy nghĩ một hồi, Trầm Tuyệt Tâm thở dài một tiếng, trong bụng khổ sở không thể nào kể ra. Nàng nâng cằm Oản nương ,nói: "Đã không có quên lời nói của ta, liền không nên nhắc lại việc có trả nợ hay không nữa?"

"Trầm Tuyệt Tâm ta từ trước đến giờ nói luôn giữ lời, cho dù lúc đó không phải là cố ý, nhưng ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì chắc chắn sẽ hội phụ trách. Chỉ cần, Oản nương ngươi nói một tiếng, Trầm Tuyệt Tâm ta chắc chắn cho ngươi một danh phận."

"Không!" Tựa hồ, phản ứng của Oản nương có chút kϊƈɦ động. Nàng lắc đầu thoáng lui về phía sau, trêи mặt đỏ ửng chưa hoàn toàn hết, trong lòng cũng dâng lên một chút cảm động.

Trầm công tử là người tốt, nàng không thể liên lụy Trầm công tử! Nàng chỉ là quả phụ, làm sao xứng với Trầm công tử như vậy cao quý?

"Oản nương cũng không cần Trầm công tử phụ trách, cũng không cần danh phận gì. Oản nương, lo nghĩ, thủy chung đều là ta làm tướng công vô tội mà chết oan! Hôm nay lại được Trầm công tử giúp đỡ".

"Người chết không thể sống lại, Oản nương chỉ muốn rất nuôi nấng Linh nhi lớn lên." Thanh âm của Oản nương run run, không che giấu được đây chính là lần đầu nàng khẩn trương. Nàng chưa từng nói dối, lúc này chính là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên.

Cỡ nào buồn cười, cả ngày nhớ thương một người suốt ngày say rượu hảo đổ, lại đối với thê tử ngày ngày đánh chửi? Trầm Tuyệt Tâm không tin, lại cũng không khỏi không khó chịu.

Oản nương thủy chung đều cố chấp như vậy, luôn vâng theo "tam tòng tứ đức". Nếu là lời nói này tự bên trong miệng người ngoài nói ra, nàng tự nhiên không tin, thế nhưng Oản nương. . . Haizzzzzz!

Trầm Tuyệt Tâm chẳng biết tâm tình lúc này của mình thế nào. Nàng câu dẫn Linh nhi, cầm bàn tay nhỏ bé ấy miễn cưỡng cười, nói "Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần là Oản nương muốn, cần gì liền thông báo một tiếng, Trầm Tuyệt Tâm ta chắc chắn toàn lực thỏa mãn. Lòng dạ người ngoài rất khó có thể đoán được, ngươi là cẩn thận cho thỏa đáng. Đi thôi, ta nhàn hạ vô sự, ta sẽ hộ tống ngươi quay về."

"Không, không nhọc Trầm công tử." Oản nương cự tuyệt, "Trầm công tử vừa thành thân, tất nhiên phải về bồi tân nương tử. Đây là. . ." Oản nương bưng tới một chén đậu hũ hoa, bỏ thêm nước tương đặc chế vào bát, nói "Đây là cấp cho Trầm công tử."

Trầm Tuyệt Tâm nếm thử một miếng, vị trong đó thực sự ngon vô cùng. Nghĩ được Oản nương không muốn hưởng thụ an nhàn, trong đầu của nàng nhất thời có nảy ra chủ ý, "Oản nương, đậu hũ hoa này thực sự là tuyệt nhất ở Tô Châu. Bày sạp ở bên ngoài rốt cuộc cũng là không tốt, không bằng chúng ta bàn bạc mở một cửa hàng, để an tâm kinh doanh cũng được?"

"Ta? Ta sẽ không!" Từ trước, nàng đã nhận quá nhiều thứ từ Trầm Tuyệt Tâm, cho nên lần này nếu nhận nữa nàng cảm thấy thật áy náy. Huống hồ, nàng chỉ là một người ngoài. Sao có thể vô cớ mà nhận tiền của Trầm công tử để mở cửa hàng nữa.

"Ha ha, việc này cũng không nhọc đến Oản nương lo lắng. Ta biết Oản nương không hiểu sinh ý, không bằng ta làm chủ, Oản nương chỉ cần làm những công việc mà mình biết là được. Ta sẽ nghĩ biện pháp để mở cửa hàng, Oản nương thay ta kinh doanh. Tiền lãi hàng tháng coi như là tiền lương cũng được chứ có làm sao?"

Dù sao cũng là làm quầy hàng buôn bán, Trầm Tuyệt Tâm tin tưởng, dựa vào tay nghề của Oản nương và dân chúng miệng miệng tương truyền, nhất định có thể đem sinh ý này phát triển.

"Ta. . . Ta toàn bộ đều nghe theo Trầm công tử." Đối với Oản nương mà nói, có thể được Trầm Tuyệt Tâm giúp đỡ đã vạn hạnh(*). Bởi vì, nếu không có Trầm công tử nàng chắc chắn sẽ không có được cuộc sống như ngày hôm nay. Trầm công tử đối với nàng như vậy, chính là ân nhân, cũng chính vì như vậy. . . làm cho nàng thực sự mâu thuẫn.

(*) vô cùng may mắn