Chương 28: Bữa cơm

"Nếu đã toàn bộ nghe theo ta, trước liền hộ tống ngươi trở về đã." Trêи đường, người đến người đi thực sự ầm ỹ. Trầm Tuyệt Tâm tay vịn vào vòng eo của Oản nương. Bởi vì, trêи người Oản nương đang đeo theo Linh nhi không tiện cho lắm, lại lo lắng người trêи đường có ác ý, lúc này mới muốn hộ tống nàng trở về.

Giẫm chân tại chỗ thật mạnh, thanh âm của Tô Vãn Ngưng lạnh như băng truyền tới "Phu quân, cha mẹ đều còn đang ở trong phủ chờ ngươi trở lại ăn chung. Phu quân, chớ cùng ngoại nhân nói chuyện phiếm lâu như vậy chứ!."

Nàng đem hai chữ "Ngoại nhân" nhấn lại thật mạnh, nếu cha mẹ chồng không ở phòng ngồi chờ, nàng sao lại có thể xuất môn tìm hắn hồi phủ?

Lại càng không phải nói ra hai chữ "Phu quân" như vậy. Tô Vãn Ngưng tất nhiên là biết được người trước mặt chính là Oản nương. Trầm Tuyệt Tâm cũng không phải là quang minh lỗi lạc chính khí quân tử gì...

Mới vừa rồi, trong lúc đi tìm nàng vô tình nghe trộm việc "phụ trách". Cái gì mà chịu trách nhiệm. Ha ha.........

Cũng vì vậy, Tô Vãn Ngưng mắt lạnh đảo qua nhìn Trầm Tuyệt Tâm. Trong lòng cũng một trận mất mát cùng khó chịu. Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một người lang thang phong lưu. Chuyện đó, tất nhiên là không thể tránh khỏi được.

Nghe vậy, Oản nương trước hết đem ánh mắt để trêи người Tô Vãn Ngưng. Như vậy, đẹp đẽ quý giá cùng ôn nhu, xiêm y cùng dáng dấp lại càng lãnh diễm làm động lòng người. Trêи người của nàng toát lên vẻ phong vận, thanh nhã.

Lần đầu tiên nhìn thê tử của Trầm công tử ở một khoảng cách gần như vậy, trong lòng Oản nương cảm thấy hổ thẹn. Phu nhân của Trầm công tử đẹp như thế, nàng chỉ là một phụ nhân vô tri. Nếu như nàng cùng mình nhìn nhau mà đứng, sợ là mình sẽ làm dơ mắt của người bên ngoài.

Trầm công tử quả nhiên là có phúc khí, có thể được lấy được một giai nhân xinh đẹp như thế làm bạn đời của mình....

"Trầm, Trầm công tử." Oản nương đem Linh nhi có chút buồn ngủ ôm vào trong ngực, lui lại mấy bước. Giữ cho mình cùng Trầm Tuyệt Tâm một khoảng cách. Nàng là không thể bị phu nhân của Trầm công tử hiểu lầm, cũng không thể để cho Trầm công tử bởi vì nàng mà cùng phu nhân trở mặt.

"Phu nhân của Trầm công tử đã xuất môn mà tìm ngươi, vậy Oản nương một mình trở về là được. . . Trước Oản nương liền cáo từ."

"Oản nương?" Mắt nhìn thấy Oản nương không muốn phiền đến mình. Trầm Tuyệt Tâm cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ biết đứng tại chỗ nhìn nàng càng đi càng xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nàng nữa.

Trêи đường cái vẫn là người đến người đi, không ít bách tính đều ghé mắt nhìn nha hoàn cùng Tô Vãn Ngưng. Từ trước, chưa từng nhìn thấy dáng dấp thiên kim của Tô tri phủ ra sao. Chỉ được thỉnh thoảng, nghe nói nàng là một tiểu mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, thật sự là bị kinh diễm.

"Phu quân, chớ không phải là muốn ta đứng ở chỗ này bị bách tính tùy ý nhìn lén sao? Cha mẹ còn đang trong phủ chờ chúng ta trở lại, phu quân...?" Trong lòng do dự có hay không quay về, cuối cùng Tô Vãn Ngưng vẫn là quyết định tiến lên khoác tay Trầm Tuyệt Tâm, ở bên tai của nàng mà nhẹ giọng nói. Một loạt hành động như vậy trong mắt người ngoài, liền là khuê trung mật ngữ giữa vợ và chồng.

"Trầm công tử, trời sinh tính đa tình, chuyện ngươi muốn làm ta tất nhiên là không thể can thiệp. Nhưng là, mời Trầm công tử chớ để quên hiến pháp ba điều giữa chúng ta. Nghĩ đến, ngươi cũng không muốn ngày thứ hai thành thân liền rơi vào cảnh phu thê bất hòa chứ!"

"Ha ha, phu thê bất hòa? Nương tử đã chủ động đến đây tìm ta, thì sao có thể nói là phu thê bất hòa? Ta đối với nương tử ngươi, thế nhưng rất là thích ni!"

Tô Vãn Ngưng hội diễn, Trầm Tuyệt Tâm cũng hiểu được làm sao phối hợp. Nếu đã như vậy, Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên là cho người đi trêи đường được xem một tuồng vui. . .

Đột nhiên, nàng vòng tay ôm hông của Tô Vãn Ngưng hông, tay kia cũng không an phận xoa lên búi tóc đối phương. Trực tiếp, hôn lên môi của Tô Vãn Ngưng.

Sau khi tách nhau ra, gò má của Tô Vãn Ngưng liền hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, hai tay của nàng nắm chặt thành quyền, hầu như là hận ý. Bởi vì, Trầm Tuyệt Tâm đối với nàng khinh bạc, hắn thật sự là "Gan lớn".

Hầu như những người đi đường đều dừng bước lại nhìn các nàng, thẳng đến khi cái bóng của hai người đã xa thì tiếng khen ngợi lại vang lên.

"Nương tử, môi của ngươi quả nhiên là hương mềm no đủ, tú sắc khả xan!" Bất quá, chỉ như là chuồn chuồn lướt nước(hời hợt), gặp dịp thì chơi, có gì không thể? Chỉ là, vì sao trong lòng lại có cảm giác lạnh lẽo, Trầm Tuyệt Tâm tự cảm giác thấy hành động vừa rồi có chút không đúng! Ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm, mới vừa rồi còn có ý trêu tức, liền hoàn toàn thối lui.

"Chúng ta hồi phủ đi." Nàng dắt tay của Tô Vãn Ngưng, nhưng tất cả tâm tình hoàn toàn lại không có ở đây.

Bởi vì, thiếu gia đã nhiều ngày chưa từng ở bên trong phủ dùng cơm, nhân hôm nay là ngày thứ hai thành thân, bữa ăn trong phủ phá lệ phong phú.

Người một nhà an tĩnh dùng cơm, chỉ nghe chén đũa va chạm, không có ai muốn mở miệng trước. Trầm Tuyệt Tâm đại khái là chỉ chú ý tới Tô Vãn Ngưng, Tô Vãn ngưng chưa từng dùng đũa để gắp thức ăn. Luôn luôn dùng muỗng vòng qua bát cháo, lại cố ý bỏ đi hành thái rồi mới ăn.

Lại thấy bữa sáng hôm nay cũng có chút thanh đạm, liền nói hạ nhân "Các ngươi bưng một bát cháo khác cho Thiếu nãi nãi, nhớ là đừng có bỏ hành thái. Mặt khác, phân phó phòng bếp tố làm thêm vài món."

Trầm Tuyệt Tâm săn sóc tỉ mỉ Tô Vãn Ngưng, nàng tất nhiên biết là vì sao. Nàng chỉ là không nói, cứ cúi đầu ăn cháo. Nhưng thật ra Trầm lão gia, nhìn thấy tình cảnh này, thực làm cho hắn vui mừng "Ha ha, không nghĩ tới Tâm nhi sau khi thành thân. Chỉ qua một đêm mà lại lớn lên không ít, như vậy cẩn thận tỉ mỉ, ta và nương đã được giải sầu không ít".

"Thấy các ngươi như vậy ta cũng yên tâm, ta thấy cũng nên nhượng Ngưng nhi thay mẹ ngươi chia sẻ công việc trong phủ. Nếu có thể, thì ta muốn sớm được ôm Tôn nhi(*), Trầm gia ta không lo không có hậu nhân rồi!"

(*) cháu ,chắt, chít. Ở đây, chắc là cháu rồi!

Tôn nhi? ! Hài tử? ! Một lời nói như vậy, làm cho Tô Vãn Ngưng không khỏi mặt đỏ, bất quá trong lòng vẫn là một mảnh thê lương...

Hiến pháp ba điều, nàng bất quá là con dâu của Trầm gia nhưng là hữu danh vô thực. Làm sao sẽ cùng Trầm Tuyệt Tâm da thịt gần gũi? Vốn chỉ là lợi ích kết thân, nói gì đến con nối dòng hậu đại chứ?

Không lời đáp trả, Trầm phu nhân đúng lúc đem lời nói của Trầm lão gia dời đi. Nàng kéo cánh tay của Trầm lão gia, xoa cái lưng thô ráp của hắn, rồi nói "Lão gia cũng đừng nên quá mức sốt ruột. Tâm nhi vừa thành gia, chúng nó còn là vợ chồng son, cần có thêm thời gian bên nhau. Còn nữa, cửa hàng lý còn có sinh ý cần chiếu cố, Ngưng nhi nếu là có hứng thú, cũng có thể theo Tâm nhi học một ít kinh nghiệm quản lý sổ sách, ngày sau cũng có thể giúp Tâm nhi xử lý Trầm gia sinh ý."

"Ngưng nhi đã hiểu."

"Cũng chính là phu nhân nói. Hôm nay, Tâm nhi cũng đã lập gia đình, ta đã lão, việc sinh ý sớm muộn gì cũng phải giao cho các ngươi những người tuổi trẻ".

"Chỉ là, trong phủ công việc bận rộn, ta sợ phu nhân ngươi làm quá mức vất vả, có Ngưng nhi hỗ trợ cũng có thể giúp ngươi. Tâm nhi thông minh, sinh ý chỉ cần dạy một chút liền thấu, hai vợ chồng một người bên ngoài, một người bên trong chẳng phải hòa thuận? !"

Nói cho cùng, Trầm lão gia vẫn là không đổi được suy nghĩ trọng nam khinh nữ của mình, không muốn nữ tử tiếp xúc sinh ý. Tất cả, đều phải là nam tử quản lý tài chính. Nữ tử, chỉ có thể trông coi vài việc vặt trong nhà, tuyệt đối không được tiếp xúc với sinh ý.