Chương 23: XUẤT THỦY DỤC ĐỒ (2)

Nước tắm được chuẩn bị xong rất nhanh, Bách Lý Thần Hi không hề nói gì cả, chỉ đi theo cung tỳ vào trong.

Tấm bình phong được kéo ra, phía sau đó là một bể tắm vừa phải, trong ao nước đang tản ra sương mù mờ nhạt. Bách Lý Thần Hi bảo cung tỳ lui xuống, đặt Thanh Long ở bên cạnh bể tắm rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo. Nàng mặc quần áo rất đơn giản nên cởi rất nhanh.

Sau khi Bách Lý Thần Hi vào bể tắm, nàng thoải mái rêи ɾỉ một tiếng rồi sau đó bơi hai vòng trong bồn tắm nhỏ. Lỗ chân lông trên người đều nở ra nàng mới bơi tới bên cạnh, cơ thể dựa vào cạnh ao hơi nheo mắt lại hưởng thụ, giơ tay bắt Thanh Long qua nhưng Thanh Long lại quay đầu đi, không hề nhìn nàng một chút nào.

“Ngự Thanh, tới đây.” Bách Lý Thần Hi trực tiếp gọi.

“Ngươi tắm phần ngươi đi, ta ở đây được rồi.” Thanh Long không hề nhúc nhích một chút nào.

Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi quay đầu đi làm gì?”

“Không có gì.” Thanh Long nhả ra ba chữ.

Bách Lý Thần Hi nhíu mày, hai tay khoác lên cạnh ao, cơ thể lười biếng dựa vào rồi nhìn Thanh Long bằng ánh mắt thú vị, nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Đừng nói với ta là ngươi đang xấu hổ nhé?”

“Ai, ai xấu hổ?” Thanh Long cảm giác mặt mình cũng sắp bốc cháy. Nữ nhân chết tiệt này, da mặt của nàng có thể dày hơn nữa không? Nó là nam nhân đó, sao có thể nhìn nàng tắm rửa được chứ? Nếu việc này bị Phượng Hoàng đại nhân biết thì chẳng phải ngài ấy sẽ lột da nó sao?”

“Ta nói này Ngự Thanh, ngươi là đực à?” Bách Lý Thần Hi cảm thấy rõ ràng là Thanh Long đang thẹn thùng nhưng lại cắn chết nó cũng nói không có. Nó quay đầu đi là vì không dám quay lại nhìn nàng, bộ dạng này thật sự vô cùng đáng yêu khiến nàng không nhìn được muốn trêu chọc nó.

“Ngươi mới là đực, cả nhà ngươi đều là đực!” Thanh Long xù lông.

“Không phải đực vậy chẳng lẽ là cái?” Bách Lý Thần Hi nghiền ngẫm dò hỏi.

“Ngươi mới là cái, cả nhà ngươi đều là cái!” thanh long gầm thét, tiếng nói của nó còn chưa dứt thì đã bị Bách Lý Thần Hi giành nói trước.

“Không phải đực cũng không phải cái, vậy chẳng lẽ ngươi là nhân yêu?”

Mẹ kiếp! Thanh Long cảm thấy nó sắp bị chọc điên lên rồi, vì thế giận dữ thét lên: “Lão tử là nam nhân.”

“Phụt…” Bách Lý Thần Hi bật cười thành tiếng, trêu chọc nói: “Nam nhân? Ngự Thanh, ngươi thật sự rất đáng yêu.”

“Đừng có dùng hai chữ đáng yêu này trên người lão tử.” Thanh Long quay đầu tức giận liếc Bách Lý Thần Hi nhưng nó vừa mới quay đầu qua đã quay trở về, gương mặt đỏ cực kỳ.

Mẹ kiếp, sao nó lại quay đầu qua làm gì chứ? Tuy chỉ thấy hai cánh tay ngọc của nàng và phần da thịt từ cổ trở lên nhưng nó vẫn đã nhìn thấy rồi.

Sao trái tim lại đập nhanh thế chứ?

“Ha ha…” Bách Lý Thần Hi bị phản ứng của Thanh Long chọc cười, nàng cười nói: “Ngự Thanh, sao ngươi lại đáng yêu như vậy chứ?”

“Kệ ngươi, ngươi cứ từ từ ngâm nước đi.” Thanh Long bỏ lại một câu như thế rồi rời đi. Đầu tiên là nó không hiểu được tâm tư của mình, hai là nó nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Thanh Long vừa mới rời đi thì Nạp Lan Ngôn Kỳ đã nối bước đi vào, thời gian giống như lật một tấm thẻ, lúc đó Bách Lý Thần Hi vừa mới nhắm mắt lại.

Lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ đi vào cũng không hề phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng được hạ thấp xuống, trái lại hắn không ngờ vừa mới bước vào sẽ thấy một màn như vậy.

Toàn bộ thân thể của Bách Lý Thần Hi đều ngâm mình trong nước nóng, dưới màn sương mù mờ nhạt, thân thể của nàng lười biếng dựa vào phía sau tạo ra một loại mỹ cảm không quá chân thật. Hai tay nàng tùy ý khoát lên cạnh ao, đầu hơi ngẩng lên, hai mắt nheo lại, vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ. Gương mặt nhỏ xinh đẹp bị hơi nước huân đến mức hơi ửng hồng, đôi môi cũng hồng nhuận giống như cánh hoa anh đào chờ mọi người ngắt lấy, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Hô hấp của Nạp Lan Ngôn Kỳ lập tức trở nên gấp gáp, hắn đi lên theo bản năng nhưng không ngờ Bách Lý Thần Hi lại mở mắt vào ngay lúc này.