Chương 46: MỘT ĐÊM TRIỀN MIÊN (2)

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi, thấy mặt nàng ngày càng đỏ, đến hai tai cũng đỏ như máu, từ cổ đến xương quai xanh cũng lộ ra một mảng đỏ, bộ dạng đó dù không nói lời nào cũng thật dụ người, làm người ta rất muốn cắn một cái.

Bách Lý Thần Hi rũ mắt che đi đôi mắt tím rực rỡ, lông mi của nàng dư hai hàng cọ, cọ vào lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ, mềm mại nhẹ nhàng, vừa thoải mái lại hơi ngứa ngáy, có thứ gì đó muốn phá kén chui ra; run rẩy như đôi cánh bướm xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ như một cô gái nhỏ, khỏi phải nói có bao nhiêu chọc, người, động, lòng.

Ni mã, muốn hay không như vậy câu, nhân nha? Đột nhiên Nạp Lan Ngôn Kỳ nuốt nước miếng, yết hầu trượt trượt, bụng dưới căng thẳng, một luồng hơi nóng chạy thẳng xuống nơi nào đó, căng đến mức muốn vỡ ra.

Muốn nàng, rất muốn nàng, vô cùng muốn nàng! Những suy nghĩ đó chồng lên nhau, điên cuồng sinh trưởng không thể khống chế.

Đột nhiên Bách Lý Thần Hi nâng mắt, cười xán lạn: “Vậy Hoàng Thượng muốn thϊếp hầu hạ thế nào đây?”

Vào thời khắc đó, thanh tú vô song, sáng ngời như sao, đích thật là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh; Lục cung phấn đại vô nhan sắc!”

Nạp Lan Ngôn Kỳ sững sờ giây lát, quên hết mọi thứ, trong con ngươi vàng in hình ảnh Bách Lý Thần Hi cười tươi như hoa.

Nạp Lan Ngôn Kỳ biết Bách Lý Thần Hi rất đẹp, nhưng nàng rất ít cười, lúc này lại cười đến xán lạn như vậy càng xinh đẹp hơn, bất quá, phục hồi tinh thần lại lúc sau, thấy thế nào liền như vậy sấm người ni?

“Hoàng Thượng, thϊếp đã cho người cơ hội, là tại người không biết quý trọng, vậy thϊếp sẽ không hầu.” Giỡn sao, đêm qua bị làm tới ngất vài lần đã đủ mất mặt rồi, cả người còn đau đây, nàng không muốn bị nghiền ép nữa đâu.

Bách Lý Thần Hi nói xong liền quay người định đi, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ cho nàng cơ hội đó sao? Còn chưa đi được một bước, hắn đã giữ lấy cánh tay nàng, thuận thế kéo cả người nàng ngã vào lòng mình, hắn kề sát vào nàng, cắn khẽ một ngụm lên môi nàng, nói: “Muốn đi? Hẹn ước của chúng ta chỉ mới bắt đầu, hãy nhớ lấy, người của nàng, lòng của nàng, ta nắm chắc rồi.”

“Muốn lòng, ngươi phải tự lấy ra đổi.” Bách Lý Thần Hi cười vỗ vào vi trí trái tim của Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói: “Cái mà Bách Lý Thần Hi ta cần là duy nhất.”

“Nàng thật tham lam đó.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cười cười, muốn hắn đem lòng ra đổi lấy tấm lòng của nàng sao? Duy nhất? Trên đời cũng chỉ có nàng mới dám nói ra yêu cầu như vậy.

“Ta cũng rất rộng lượng.” Bách Lý Thần Hi nói: “Hiện tại chúng ta chỉ là giao hẹn, không phải yêu, ngươi có thể tới nơi này của ta, cũng có thể tới nơi khác.”

“Nàng muốn đuổi ta đi nhanh vậy sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ tỏ vẻ uất ức nhìn Bách Lý Thần Hi, nhưng con ngươi lại lộ ra ý cười.

“Nếu ta nói phải thì ngươi sẽ đi ngay à?” Bách Lý Thần Hi nhíu mày hỏi lại.

“Nàng biết rõ là không thể.”

“Vậy không phải lời đó rất vô nghĩa sao?”

“Nàng không đáng yêu gì hết.”

“Đáng yêu chính là đáng thương không ai yêu.”

“Ai nói vậy?”

“Ta nói đó…Ưm… ” Khốn nạn, ai cho ngươi đánh lén ta?

Bách Lý Thần Hi còn chưa nói hết câu, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã hôn nàng, tay cũng bắt đầu sờ soạng khắp người nàng.

Nếu như đêm qua có phản kháng, thì hôm nay nàng không có kháng cự, với gia tộc Bách Lý cũng không thể kháng cự, vả lại trình độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không tệ, nàng không bị thiệt hại gì, thật tính, phúc.

Nghĩ vậy, Bách Lý Thần Hi cũng không làm kiêu nữa, hai tay ôm lấy cổ Bách Lý Thần Hi bắt đầu đáp lại.