Chương 47: RẮC RỐI LIÊN TỤC (1)

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rọi lên giường, ánh lên khuôn mặt của Bách Lý Thần Hi làm nó càng theo sáng rực.

Lông mi run khẽ hai cái, như con bướm đang vỗ cánh, chiếu một cái bóng nhỏ xuống mặt, đáng yêu miễn bàn.

Đông Phương Thanh Thanh đứng trước giường, lẳng lặng nhìn Bách Lý Thần Hi, trong lòng khen ngợi không dứt: khuôn mặt đó, lông mi đó, đôi mắt đó, thần thái đó… chỗ nào cũng làm người ta động lòng.

Nếu không thì tại sao lại được sủng ái? Đông Phương Thanh Thanh tự nhận mình cũng là một mỹ nhân, mỗi người trong cung của nương nương đều là mỹ nhân, nhưng nào có ai sánh bằng Bách Lý Thần Hi? Cho dù nàng đang ngủ, cũng có thể làm người nhìn thấy bị hút hồn, một nữ nhân như nàng ấu còn phải thán phục, huống hồ là nam nhân?

Ngự Thanh sau khi về tới Tê Phượng Cung liền chạy mất, sau khi Nạp Lan Ngôn Kỳ đi được một lúc lại chạy về bên cạnh Bách Lý Thần Hi, nó ghé đầu vào giường nhìn Bách Lý Thần Hi, trong lòng không ngừng ca ngợi: quả nhiên là do người đó chuyển thế, dù là lúc ngủ cũng không ai dám động vào.

Ngự Thanh dựa vào gối đầu của Bách Lý Thần Hi, nằm cạnh mặt của nàng, nằm một hồi lại quên mất, đến lúc Bách Lý Thần Hi mở mắt đã thấy Ngự Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt mở to, hai mắt còn hơi ướt.

Bách Lý Thần Hi còn chưa tỉnh ngủ, tưởng là có rắn trên giường, theo bản năng của lính đánh thuê, thân thể nhanh hơn não, cầm Ngự Thanh ném ra ngoài.

Toàn bộ động tác liền mạch dứa khoát, nhanh đến mức Đông Phương Thanh Thanh cũng không nhìn rõ.

“Á…” Ngự Thanh vừa thấy sai sai liền định chạy, còn chưa kịp động đậy đã bị Bách Lý Thần Hi ném không thương tiếc, cả người rơi trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Phàm nhân kia, ngươi muốn làm bản thần thú té chết sao?” Ngự Thanh tức giận nói.

Cơn tức giận này làm Bách Lý Thần Hi tỉnh ngủ, nàng mở mắt nhìn xuống đất, thấy Ngự Thanh nhỏ bé đang nằm dài trên đất.

“Ta nói này tiểu Ngự Thanh, ngươi đừng có xuất hiện theo kiểu kinh dị như vậy được không?” Bách Lý Thần Hi hơi xấu hổ, đứng dậy nhặt Ngự Thanh lên.

“Thả bản thần thú xuống.” Ngự Thanh đỏ mặt giãy dụa. Nữ nhân này không biết nàng ta còn chưa mặc đồ sao? Nàng không biết nó cũng là nam nhân, là nam nhân đó!

Suy nghĩ của Bách Lý Thần Hi đều tập trung vào Ngự Thanh, quả thật không biết mình chưa mặc đồ, không chỉ có mình Ngự Thanh nhìn thấy Đông Phương Thanh Thanh cũng thấy, nàng ấy thấy rõ những dấu hôn đậm trên người nàng, trông rất mờ ám.

“Ngươi giãy cái gì? Lúc tìm không thấy đâu, lại còn xuất hiện kinh dị như vậy, muốn gì hả?” Bách Lý Thần Hi vặn thân thể nhỏ xíu của Ngự Thanh, hỏi nó.

Đông Phương Thanh Thanh nhìn Ngự Thanh lắc lắc cái đầu trông thật đáng yêu, quay lại nhìn bộ dạng của Bách Lý Thần Hi lại thấy nghẹn họng, nàng ta ho nhẹ một cái, nói: “Thần Hi, mặc quần áo vào trước rồi nói sau.”

“Hở? Ơ…” Bách Lý Thần Hi nghe vậy hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn mình, nhớ lại phản ứng của Ngự Thanh lúc nàng tắm, không khỏi cười thành tiếng: “Tiểu Ngự Thanh, ngươi mắc cỡ hả?”

“Ai mắc cỡ?” Đánh chết nó cũng không nhận.

“Haha…” Bách Lý Thần Hi cười lớn, đôi con ngươi xinh đẹp chất đầy sự sủng ái, Đông Phương Thanh Thanh nhìn thấy, không khỏi nghĩ thầm: quả nhiên là người đẹp tuyệt trần.

Cảm thán một hồi, nhớ lại mục đích mình vào phòng, nói: “Thần Hi, người mặc quần áo vào trước đi, chắc người cũng biết, vì người mà bầu trời ngoài kia sắp xoay chuyển rồi.