Chương 14

Chương 14: Cái gọi là định mệnh (không thịt, chỉ là câu chuyện về duyên phận của bọn họ)

Dạo này Lạc Đông bận việc ở công ty suốt, đi sớm về khuya, lúc về đến nhà mang theo một thân đầy mùi rượu lảo đảo bước vào, Khúc Thủy đảm nhiệm trọng trách dìu con ma men đi tắm rửa xong đỡ hắn lên giường, còn phải chịu đựng bị đối phương thả dê, quần nhau trên giường chơi đủ các loại tư thế.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khúc Thủy cũng có thể nói là tương đối ổn định, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng chờ Lạc Đông và bé con Tử Thừa rời giường, ăn xong dọn dẹp một chút rồi cả nhà ba người cùng nhau ra ngoài. Lạc Đông trước lái xe đưa Lạc Tử Thừa đến trường, đợi Khúc Thủy lải nhải dặn dò xong lại chở cậu đến trường Trung học vừa mới nhậm chức, hai người ngồi trong xe khuất sau tấm kính chắn dính chặt lấy nhau, môi lưỡi giao triền, dây dưa không rời, say sưa trao đổi nước miếng đến quên trời đất.

---Đây là đường phân cách không có tên---

Hôm nay là cuối tuần, Khúc Thủy dọn dẹp xong phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo của mình và Lạc Đông được treo xen kẽ nhau, không hề phân loại, nhịn không được vùi đầu vào âu phục của Lạc Đông cọ cọ ngửi ngửi, bả vai run rẩy cười thành tiếng. Không phải do cậu lười sắp xếp lại. Mỗi lần cậu đều phân loại quần áo của Lạc Đông cẩn thận, nhưng mà sẽ không phân riêng quần áo của mình và của Lạc Đông, đây là tâm cơ nho nhỏ của cậu, cũng là tự thưởng mình một chút đãi ngộ đặc biệt.

Cậu sống chung với Lạc Đông, bao gồm cả "ở bên nhau", nghe qua thì có vẻ hơi qua loa thô thiển, không có bất kì suy nghĩ cùng do dự, mà cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, tất cả đều là ông trời đã định, tựa như xuất phát từ bản năng. Có lẽ Khúc Thủy vẫn luôn đợi, đợi một người, một cái quyết định, sau đó người ấy sẽ đến nói với cậu, bọn họ sẽ ở bên nhau, mãi mãi cùng một chỗ.

Khúc Thủy thích những lúc mở tủ ra có thể thấy quần áo của cả hai lẫn lộn cùng một chỗ, hai bàn chải đặt trong cùng một cái ly, chung giường chung chăn, người một nhà không cần phải để riêng giày dép hay bát đũa, mọi người cùng nhau chung sống. Tất cả đều là những điều mà lúc còn nhỏ cậu đã từng ao ước, một gia đình, một chốn về mà cậu vẫn luôn tìm kiếm cả cuộc đời.

Từ khi lên đại học, Khúc Thủy dường như cắt đứt liên lạc với người nhà, bố mẹ vĩnh viễn sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại hỏi han tình hình của cậu, cậu từ lâu cũng đã không còn luyến tiếc gì nữa. Cậu nỗ lực làm việc kiếm tiền đóng học phí, công việc nào cũng đều làm qua. Cho đến khi trở thành thầy giáo cấp hai mới không còn phải chạy việc khắp nơi, thuê được một phòng trọ cũng tương đối ổn định, tàm tạm sống qua ngày.

Về chuyện trở thành gia sư của Lạc Tử Thừa chỉ đơn giản là thấy người gặp nạn ra tay cứu giúp, vốn Tiếu Hoàn là người nhận việc này nhưng hiện tại lại có công chuyện khác, bên này không còn người thích hợp để thay thế, tuy rằng bình thường không tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn chung Khúc Thủy là người rất dễ nói chuyện, đương nhiên liền trở thành đối tượng thích hợp nhất trong lòng Tiếu Hoàn.

"Thầy Khúc, lúc này thật sự không tìm được người thích hợp, đây là chuyện riêng nhà sếp của bạn tôi! Lúc ấy chưa có việc gì nên không hề suy nghĩ gật đầu đồng ý, kết quả là... Cậu xem, tôi thật sự là không sắp xếp được thời gian." Tiểu Hoàn sờ sờ cái mũi, vì quá nôn nóng nên chóp mũi chảy một tầng mồ hôi mỏng, y đoán chừng Khúc Thủy hẳn sẽ không từ chối ha.

"Nhưng mà tôi chưa bao giờ làm gia sư, sợ bạn của cậu..." Khúc Thủy có hơi tự ti nhỏ giọng nói. Chuyện này thật sự làm khó cậu, cậu cũng không biết cách từ chối yêu cầu của người khác, đặc biệt là người quen, sợ từ chối người ta sau này không biết nhìn nhau sao luôn, song làm chuyện mình không quen thuộc cũng khiến cậu bất an, trong lòng không ngừng cân nhắc tới cân nhắc lui, rối loạn một nùi, ngón tay không tự giác xoắn hết vào nhau.

"Yên tâm yên tâm, thầy Khúc, tôi tin cậu nhất định có thể làm vô cùng tốt! Sếp của bạn tôi là người rất tốt, trong nhà chỉ có hắn cùng con trai, chẳng những không nhiều chuyện mà còn vô cùng rộng rãi, cậu tuyệt đối ở chung với hắn sẽ rất hòa hợp! Nếu không phải vì đồng ý giúp đỡ họ hàng bên vợ, công việc này tôi sẽ đích thân đi." Tiếu Hoàn có chút tiếc nuối nói.

"Đúng rồi, bạn tôi lúc trước có gửi hình boss của cô ấy cho tôi, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của toàn thể nhân viên nữ trong công ty, tấm này là cô ấy chụp lén gửi tôi, để chứng minh cô ấy vẫn luôn độc thân vì đã có người để crush, haha. Cậu xem người này vừa nhìn đã thấy dễ ở chung, tuy rằng cùng là đàn ông, nhưng vẫn không nhịn được muốn khen hắn, tướng tá ngon lành, một thân cơ bắp nam tính, rất có hương vị đàn ông nha! Thầy Khúc mau lại đây nhìn một cái!" Tiếu Hoàn hiếm khi có dịp 'bà tám' một lần, y cho rằng mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông (*), nếu người này thật sự có thể hòa thuận ở cùng một chỗ, thêm Khúc Thủy đồng ý, y cũng coi như thuận buồm xuôi gió hoàn thành lời hứa, không thì quá mất chữ tín với cô bạn.

(*) Nguyên văn: Vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong (万事俱备,只欠东风) - Mọi sự chuẩn bị sẵn sàng nhưng chỉ thiếu gió đông. Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ. (nguồn: google)

Khúc Thủy lúc đầu vốn có chút xấu hổ khi thưởng thức một cái ảnh chụp lén đàn ông, nhưng vì Tiếu Hoàn lại kêu một lần nữa, cậu đành phải thò đầu sang nhìn một chút. Khúc Thủy rốt cuộc cũng hiểu được, cái gọi là một lần liếc mắt, cả đời không quên, toàn thân cao trào, từ nay về sau chân khép không được, mất ăn mất ngủ...

Mãi cho đến khi Tiếu Hoàn rút điện thoại về, cậu vẫn còn chìm đắm trong cái nhan sắc thần thánh đó, mặt đỏ bừng miệng há to, trong đầu không ngừng lặp lại những thước phim mơ hồ.

"Vậy thì, Tiếu Hoàn, cậu có thể đưa tôi tấm hình đó không... để ngày mai đến đó còn có cái để xác nhận." Linh hồn Khúc Thủy bây giờ đã bay lên tận mấy tầng mây nhưng vẫn phải gồng mình giả vờ bình tĩnh, hết cách rồi, cậu cuối cùng cũng tìm được chân mệnh thiên tử của đời mình, có chảy máu mũi cũng muốn chạy tới liếʍ ngực nam thần!

"Thầy Khúc cứ lấy đi! Bên kia cũng không gấp, cậu cứ chuẩn bị tốt, cuối tuần qua đó cũng được." Tiểu hoàn cực kỳ cảm động, quả nhiên vẫn là có thể dựa vào thầy Khúc, người như vậy sự nghiệp rất mau sẽ thăng tiến, thực sự rất kính nghiệp, nhân phẩm thật tốt!

"Tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi! Ngày mai sẽ đến đó! Càng sớm càng tốt, không nên kéo dài... Cậu gửi tôi cách thức liên hệ, còn nữa, ừm, có thêm hình thì càng tốt." Khúc Thủy hao tâm tổn trí, tốn hết dũng khí cả đời mới dám nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn nhanh một chút nhìn thấy nam thần.

"OK vậy cũng tốt, thầy Khúc, cám ơn cậu nhiều nha! Chuyện này tìm cậu là quyết định đúng đắn nhất! Địa chỉ nhà và cách thức liên lạc tôi đã nhắn cho cậu rồi đó, buổi tối nhớ chuẩn bị một chút, có vấn đề gì cứ việc hỏi tôi, còn về chuyện tiền lương, cậu trực tiếp cùng người ta nói một lời là được, không cần phải qua tôi, người kia rất hào phóng, đừng sợ, nếu ngại thì để tôi nói giúp cậu cũng được!" Tiếu Hoàn đã giải quyết xong đại nạn, trong nháy mắt thấy cuộc đời sao mà tươi đẹp thế.

"Không, không cần! Tôi tự mình nói là được rồi." Khúc Thủy vội vàng từ chối ý tốt của Tiếu Hoàn, kể cả nam thần không trả tiền lương cậu cũng nguyện ý làm không công, thế nên đến cuối cùng Khúc Thủy cũng chưa từng chủ động bàn về chuyện tiền lương với Lạc Đông... /má liêm sỉ gì tầm này :

Cho nên khi nhìn thấy Lạc Đông người đầy mồ hôi đang giúp người khác bưng đồ ở trong tiểu khu, cậu vội vàng chạy tới, khẩn trương hỏi một câu: "Có phải Lạc tiên sinh không ạ?" Sau đó, Lạc Đông quay người lại, mỉm cười nói với cậu: "Là tôi, tiểu lão sư!"

Cả người Khúc Thủy ngây dại, ngay từ khoảnh khắc đó, cậu biết, người đàn ông này chính là ánh dương của cuộc đời cậu. /kiểu như "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ" á =)))))/

Hết chương 14.

Xong chương này liền phải đăng tin tìm lại liêm sỉ của Tiểu Thủy đánh rơi =)))))))

Huhu chương ngắn mừng rớt nước mắt ㅠㅠ