Chương 20

Chương 20: Thử thách trái tim (cốt truyện, hiểu lầm trước hóa giải sau, cứ việc đọc đi nha)

Gần đến sinh nhật của Lạc Đông, Khúc Thủy suy nghĩ tính toán muốn tặng hắn một món quà thật ý nghĩa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tổ chức sinh nhật cho hắn, thật không muốn qua loa chút nào.

Cậu cũng đã nhờ đồng nghiệp tư vấn, tặng quà sinh nhật cho "Anh trai" thì nên tặng gì là thích hợp nhất, thầy Lý dạy văn lớp kế bên day day sóng mũi, "Nếu dư dả thì tặng đồng hồ đi, vừa đẳng cấp vừa có ý nghĩa." Khúc Thủy cảm kích gật gật đầu, đại biểu ý kiến này không tồi.

"Theo tôi thấy tặng giày limited edition thì hợp lí hơn, mấy đứa bạn của tôi đều thích sưu tập đủ thể loại giày, hãng XX vừa mới tung ra thị trường đôi giày kia giá cả cũng khá ổn đó, ai mà tặng tôi cái này là tôi sẽ nhớ người đó cả đời không quên luôn á!" Thầy thể dục mới vào phòng vừa nói xong, các giáo viên trong văn phòng đều đồng loạt cười to, tiểu tử này vừa tốt nghiệp tới nhậm chức ở trường học bọn họ, vừa hài hước vừa sáng sủa như ánh mặt trời, học sinh và các thầy cô khác cũng rất thích hắn. Khúc Thủy nghe xong ý kiến này hai con mắt lập tức sáng lên, thấy cái này là tốt nhất luôn! Bình thường Lạc Đông rất thích vận động, tặng giày vừa thực tế vừa hợp ý, thế là lại một lần nữa gật mạnh đầu.

"Ây gu, thầy Lưu ơi, người trẻ mấy người thời buổi này đúng là tặng quà mà không để ý gì hết trơn, tặng giày ý tứ là chia lìa nha, không phải ý nói quan hệ càng ngày càng xa cách sao" Thầy chính trị thở dài, lắc đầu không tán thành. Khúc Thủy vừa nghe lời này xong thì nghĩ thầm trong đầu. Ờ ha! Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn xa Lạc Đông a, cậu còn muốn bên cạnh hắn cả đời, cái này tuyệt đối không thể tặng quà sinh nhật được!

"Vậy thì tặng cái gì đây?" Khúc Thủy lại lâm vào mờ mịt, bàn về tài chính của Lạc Đông thì so với mình là chênh lệch cực lớn, cậu suy nghĩ nát óc mọi thứ có thể nghĩ ra được, cơ mà cuối cùng vẫn mù tịt, tự dưng thấy hơi nản lòng một tẹo.

"Vậy cứ tặng dao cạo râu đi, mỗi ngày đều phải dùng, vừa thực tế vừa đẹp." Cô giáo trẻ mới vừa kết hôn sửa sang lại giáo án đứng dậy nói.

Đúng vậy, dao cạo râu không tệ nha, lại còn có vẻ thân mật, Khúc Thủy lại thấy hợp lí, đầu lại gật cái rụp.

"Mẹ của em hai ngày trước tặng cho ba em một cái thắt lưng, nói một câu mà làm cho người ta phục luôn." Không biết từ lúc nào bé học sinh giỏi toàn khóa nhà mình đứng bên cạnh tiếp lời, vừa nói xong mọi người đều cười đầy ý vị, Khúc Thủy không hiểu mô tê gì hết dáo dác nhìn xung quanh, chưa get được ngôn ngữ của mọi người. Thế là cái đầu nhỏ cúi xuống đặc biệt nghiêm túc nhỏ giọng hỏi: "Là nói cái gì vậy?"

"Là để khóa chặt ba của em a!" Bạn nhỏ vô cùng tự hào về bản thân có thể phổ cập kiến thức cho thầy giáo, ưỡn ngực nói lớn. Khúc Thủy nghe có kiểu nói như vậy âm thầm kích động cắn cắn môi, nhịn xuống khóe miệng đang muốn cong lên, nhưng mà nội tâm thì không ngừng muốn hét lớn đây chính xác là điều cậu muốn nha! Mẹ của cô nhóc đúng là nhìn xa trông rộng, cậu nhất định phải tặng cái này, vậy thì về sau Lạc Đông đi đâu đều sẽ đeo thắt lưng cậu tặng, đến chỗ nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, thế này giống như là tuyên bố chủ quyền a! Khúc Thủy sau đó chỉ mong đến giờ tan làm nhanh một chút để cậu có thể đi đến cửa hàng chọn lựa, sợ mấy mẫu đẹp bị người khác hốt mất.

Tiếng chuông tan học vừa reo lên, Khúc Thủy liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng.

"Ối giời? Tiểu Khúc trông thật sốt ruột nha! Đừng nói là đi mua thắt lưng tặng cho anh trai á? Haha" Thầy lịch sử ngày thường đam mê giảng dạy ngôn từ nho nhã nói với thầy giáo bên cạnh.

"Đừng đùa nha, mua thắt lưng tặng anh trai có gì đâu, anh em ruột thịt cũng có du͙© vọиɠ chiếm hữu như vậy mà." Hai giáo viên trẻ vừa khoác áo vừa nói đùa đi ra ngoài.

"Ha ha ha ha, chú mày vẫn còn non lắm! Vậy anh hỏi chú quần thì đại biểu cho cái gì?" Thầy lịch sử vỗ vai đồng nghiệp, ra vẻ thần thần bí bí hỏi.

Chàng trai tư tưởng đơn thuần không cho là đúng cười trả lời "Thì là cái quần thôi, chứ còn ý gì nữa, đừng hòng gài bẫy tôi."

"Hèn chi cậu mới đi dạy thể dục, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Để anh đây khai sáng cho chú, này nhé, quần ý là chỉ nửa thân dưới của đàn ông, mà tặng thắt lưng, kia ý tứ chẳng phải là muốn buộc chặt phần dưới của nam nhân nhà mình sao!" Nói xong ủn cái mông vô thầy thể dục để dạy dỗ. /ủa wtf??? :D/

"Toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ! Có điều công nhận bậy bạ vậy mà nghe cũng có lý!" Hai người nhìn nhau cười hi hi ha ha ra khỏi cổng trường.

Bên này Khúc Thủy hưng phấn chạy tới cửa hàng, nhìn thấy nhân viên chào hỏi liền gấp chờ không nổi hỏi: "Cho hỏi, mẫu thắt lưng mới nhất ở chỗ nào vậy, còn có, còn có, chính là, có kiểu nào mang ý nghĩa đặc biệt hay không?"

------------------------- Ở đây có Drama -------------------------

Thắt lưng được gói lại trong hộp cẩn thận, nhân viên vô cùng lịch sự đưa cho Khúc Thủy, nhưng Khúc Thủy cũng không có trực tiếp cầm quai túi, mà là nhận lấy bằng hai tay ôm vào trong lòng, mỉm cười ngọt ngào nói một tiếng cám ơn, cảm thấy cực kỳ hài lòng bước ra cửa.

Khúc Thủy sờ tới sờ lui cái túi bóng, coi nó như bảo bối, đây chính là món quà cậu đã dành thời gian kỳ công lựa chọn, so sánh đủ thứ mẫu cuối cùng chọn cái nào đẹp nhất, dù sao muốn trói buộc nam nhân thì cũng phải chọn cái "dây thừng" nào nhìn vừa mắt nhất chứ. Nói như vậy nghe giống như buộc ngựa á, Khúc Thủy nghĩ nghĩ một hồi tự cười ngu một mình. Cậu che miệng cười cùng lúc đầu ngẩng lên nhìn thấy cách đó không xa Lạc Đông đang cùng một người phụ nữ tóc dài quá vai dựa vào hàng rào trước một cửa hàng vui vẻ nói chuyện.

Lạc Đông dựa lưng vào hàng rào, một tay tùy ý tựa lên trên, tay còn lại quơ quơ nói chuyện, xem ra bọn họ nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, người phụ nữ kia cũng cười đến bả vai run rẩy, còn đưa tay đẩy đẩy vai Lạc Đông, Lạc Đông vậy mà không để bụng, có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng thân mật.

Khúc Thủy siết chặt túi quà trong tay đứng sững tại chỗ một lúc lâu, mắt thấy Lạc Đông và người phụ nữ kia sắp rời đi về phía mình thì lập tức xoay người, Khúc Thủy chạy nhanh quẹp vào một ngõ nhỏ. Cái túi bị cậu nắm chặt trong tay, đứng trong thang máy trong lòng cậu chua xót dị thường, vốn khuôn mặt bởi vì thẹn thùng cùng chờ mong có chút ửng hồng thì trong nháy mắt trở nên trắng bệch, như bị tạt một chậu nước lạnh, khó chịu run lẩy bẩy.

Nói cho cùng vẫn là do cậu quá mức tự ti, cứ nhìn thấy Lạc Đông ở gần người nào khác phái cậu cũng đều lo lắng, huống chi người phụ nữ kia thoạt nhìn vô cùng thân thiết với hắn, giống như có lớp màn ngăn chặn bọn họ với mọi thứ xung quanh, cậu còn chưa từng nói chuyện thoải mái như vậy với Lạc Đông bao giờ.

Khúc Thủy sụt sịt hít vào một hơi thât sâu, sau đó lại thở dài. Lạc Đông, anh ấy quả nhiên vẫn là thích phụ nữ, còn mình, hai chúng ta có thể bên nhau được bao lâu đây? Khúc Thủy thầm nghĩ trong lòng.

Khúc Thủy về đến nhà cất đi món quà mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa, vẫn như thường lệ bắt đầu nấu bữa tối, hắn vui vẻ là được rồi, ăn cơm bên ngoài lỡ như không quen vậy thì về nhà vẫn có thức ăn nóng hổi, Khúc Thủy nghĩ như thế.

Thế nhưng, sau khi làm xong một bàn đồ ăn cậu chẳng còn tâm tư nào để thưởng thức cả, cảm xúc bất an từ nãy giờ vẫn canh cánh trong lòng cậu mãi không dứt.

Hết chương 20.

Chời ơi thương thầy Khúc ㅠㅠ

Mọi người đoán xem who's that girl?? =)))))))