Chương 21

Chương 21: Hóa giải hiểu lầm

Lạc Đông linh cảm được hai ngày nay Khúc Thủy có gì đó là lạ, lúc nói chuyện với hắn thì luôn thất thần không tập trung, thỉnh thoảng còn trộm quan sát hắn, nhưng chỉ cần hắn nhìn lại Khúc Thủy sẽ lập tức hoảng loạn né tránh, làm bộ như chưa có gì xảy ra.

Khúc Thủy đang lúc nấu cơm không cẩn thận bị bỏng, cho tới khi nhìn thấy cậu chuẩn bị lấy nước tương bôi lên vết thương thì Lạc Đông đã hết chịu đựng được rồi.

"Tiểu Thủy, đứng im, không được bôi bậy!" Lạc Đông sải dài bước chân vọt tới trước mặt Khúc Thủy, rút lẹ tuýp thuốc bôi sưng chân đang nằm trong tay Khúc Thủy ném sang một bên, nhanh chóng mở vòi nước, trước tiên dùng nước lạnh sát trùng ngón tay sưng đỏ của cậu, sau đó tìm thấy dầu trị phỏng mới nâng niu ngón tay mảnh khảnh đến trước ngực, nhẹ nhàng đổ thuốc ra phần mép vết thương, sau mới cẩn thận thoa lên, vừa thoa vừa thổi.

Khúc Thủy cắn môi không nói lời nào, đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Đông cẩn thận xử lí vết thương cho mình, nỗi chua xót trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh ấy tốt như thế này không thể mãi mãi thuộc về mình sao? Vì sao đối xử tốt với em như vậy còn muốn cười đùa vui vẻ bên người khác. Cảm xúc ngọt đắng lẫn lộn này dày vò khiến cậu không khống chế được bản thân, cánh mũi chua xót, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước, nước mắt không kìm được tí tách rơi xuống trên mu bàn tay của Lạc Đông, liên tiếp từng giọt chảy xuống không ngừng khiến Lạc Đông sửng sốt không thôi.

"Tiểu Thủy, sao vậy em? Rất đau sao?" Lạc Đông khàn giọng dò hỏi. Hắn nhìn chằm chằm Khúc Thủy, đôi tay nâng lên khuôn mặt nhỏ đang ủy khuất, người yêu mà hắn cưng như trứng hứng như hoa đang nhăn mày cố gắng dằn xuống cảm xúc của bản thân, chỉ tiếc là không như mong muốn, càng muốn kiểm soát thì ngược lại khóc càng nhiều.

Khúc Thủy lắc đầu nguầy nguậy ra sức phủ nhận, cậu thấy bản thân thật vô dụng, làm trò khóc lóc trước mặt Lạc Đông, khiến Lạc Đông khó xử, tự mình lại còn không chịu nói rõ ràng, cậu nhắm tịt mắt lại theo bản năng dùng sức cắn môi thì cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng chen vào giữa hàm răng, còn mang theo chút vị mằn mặn.

"Ui da~ bà xã, đau, đau." Lạc Đông cố ý lớn tiếng la to, rút ra ngón tay vô cùng đáng thương giơ lên trước mặt Khúc Thủy cho cậu coi dấu răng trên đó.

"A? Anh không sao chứ, em không cố ý, thật xin lỗi." Khúc Thủy vội vàng nắm chặt tay Lạc Đông nức nở nói.

"Bà xã, anh không sao, nhưng mà em đừng có khóc nữa. Anh đau lòng. Khụ..." Nói xong câu cuối hắn có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng. Hắn một tên đàn ông thô lỗ rất ít khi chủ động an ủi người khác, trên giường mấy lời sến súa gì cũng dám nói, còn bình thường thì thôi khỏi bàn, chỉ có một mình Khúc Thủy là ngoại lệ.

"Em không nhịn được, hức..."

Khúc Thủy nghẹn ngào muốn kìm nén tiếng nức nở, hít một hơi thật sau ai ngờ lại bị nghẹn nấc thành tiếng.

Đáng yêu như thế này, không đành lòng nặng lời với cậu, nói chuyện lớn tiếng một chút lại sợ làm đối phương kinh hách, Lạc Đông cảm thấy cả người như rơi vào một cái nệm bông, quanh thân mềm mại khó tả, khiến hắn không thể đứng thẳng cũng chẳng muốn nhúc nhích.

Lạc Đông vươn ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khúc Thủy, một đường lướt xuống miệng nhỏ hồng nộn, mân mê qua lại, ngón tay cọ qua xúc cảm mềm mại, lại có chút khô khốc, vuốt ve hết lần này đến lần khác.

"Cục cưng, anh rất thích em." Giọng nói của hắn hơi run, thốt ra câu chữ ngắn gọn, phảng phất như có hàng ngàn lớp sóng vỗ, tình cảm kích động dâng trào lan khắp toàn thân, đầu óc xoay chuyển, linh hồn chấn động. Rốt cuộc Lạc Đông cũng phải chào thua trước du͙© vọиɠ, hai tay gắt gao khóa chặt Khúc Thủy vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn lấy người yêu, triền miên liếʍ lấy vị mặn nơi khóe mắt Khúc Thủy vì cảm động mà rơi nước mắt.

Chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, ồn vô cùng, đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, Lạc Đông không thèm nghe điện thoại, Khúc Thủy cũng vậy chỉ kháng cự mấy cái cho có, liền bị Lạc Đông dùng sức ôm chặt, miệng lưỡi luồn lách kịch liệt giao triền không dứt. Thanh âm nút lưỡi chùn chụt kí©ɧ ŧìиɧ vang lên ở giữa khoảng dừng của tiếng chuông điện thoại. Nhưng mà người ở đầu dây bên kia dường như rất cố chấp, ngừng một lát lại tiếp tục gọi.

Khúc Thủy rên hừ hừ, chật vật dứt ra cái lưỡi mềm bị Lạc Đông mυ"ŧ đến tê cứng, cọ lên chóp mũi Lạc Đông mở miệng "Ca...." Khúc Thủy đỏ tai ngọ nguậy người nhắc nhở Lạc Đông nhanh nghe điện thoại.

"Còn chưa hôn đủ." Lạc Đông gặm nhấm viền môi Khúc Thủy lầm bầm nói.

"Ưʍ.... Hừ a..... Anh nghe điện thoại cái đã, a, rồi chút nữa, chút nữa hôn tiếp." Khúc Thủy bị nụ hôn bá đạo làm cho cả người xụi lơ, dựa vào lòng Lạc Đông nắm lấy ngón tay hắn vuốt ve lên xuống. Lạc Đông nghiêng người ôm lấy cậu một đường hôn đến sô pha, sau khi ngồi xuống tách hai chân cậu ngồi lên đùi mình, ngậm lấy môi mềm của cậu tiếp tục cắn nuốt.

"Alo! Sao giờ mới nghe điện thoại! Làm em sốt ruột muốn chết." Lạc Đông quẹt ngang nút nghe, lập tức đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người phụ nữ.

"A....." Khúc Thủy nghe được giọng nói bên kia lập tức căng thẳng cả lên, theo bản năng tránh thoát gọng kiềm của Lạc Đông, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết lên điện thoại, trực giác nói cho cậu biết đây chính là người phụ nữ ngày hôm đó ở bên cạnh Lạc Đông, bọn họ có chuyện gạt cậu.

"Ngoan, bà xã" Lạc Đông nhìn Khúc Thủy thấp giọng nói, còn ấn lên thái dương cậu một nụ hôn trấn an.

"Đã tới chưa? Anh còn chưa trách em dám quầy rầy chuyện tốt của anh đâu." Rất hiển nhiên những lời này là nói với người ở phía bên kia, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc.

Khúc Thủy giống con thỏ nhỏ cảnh giác với nguy hiểm xung quanh, tai dựng thẳng đứng, cả người căng thẳng dựa vào ngực Lạc Đông nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.

Lạc Đông vừa nghe đầu giây bên kia phàn nàn tai này lọt tai kia, vừa vươn tay xoa nắn vành tai Khúc Thủy, lại còn thất thần nghĩ, chẳng trách nói người có lỗ tai mềm đều thành thật nghe lời, lấy Khúc Thủy làm ví dụ sống sờ sờ, hắn lại một lần nữa phải công nhận hai tay hai chân.

Cuộc nói chuyện ngắn gọn liền kết thúc bằng một câu "5 phút nữa xuống lầu đón em!". Khúc Thủy còn chưa kịp phản ứng lại, Lạc Đông đã ném di động sang một góc sô pha, cả người vây trọn lấy cậu.

"A...... Là ai vậy anh? Ha....... Muốn tới..... tới nhà mình sao?" Khúc Thủy trốn không thoát đợt tấn công của Lạc Đông, cắn lưỡi hắn đứt quãng hỏi thành tiếng.

Bàn tay to không an phận bất tri bất giác đã mò tới cặp mông tròn, không chút do dự điên cuồng xoa nắn hai đồi thịt đầy đặn màu mỡ.

"Ưʍ.... Đừng mà, tí nữa không phải anh còn xuống dưới đón khách sao?"

"Cho anh sờ sờ đi, tiểu huyệy đã chảy nước rồi phải không?"

----------------Người ấy là ai ai ai ái?----------------

Lạc Đông mở cửa thì thấy ngay Khúc Thủy vẻ mặt thấp thỏm đứng chờ bên cạnh, tay nắm tà áo, không tự tin hơi cúi đầu xuống, ánh mắt không dám nhìn thẳng người đứng phía sau hắn, chỉ dáo dác ngó xung quanh.

Người phụ nữ ở phía sau Lạc Đông thấy Khúc Thủy đứng cạnh cửa liền đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu mỉm cười chào hỏi, có chút lúng túng níu lấy ống tay áo Lạc Đông nói:

"Này, anh không giới thiệu một chút à?"

"Đây là bà xã của anh mày." Lạc Đông đứng bên cạnh Khúc Thủy, tay vòng qua ôm lấy bả vai cậu, vênh cằm đắc ý nói.

Người phụ nữ cúi người cởi giày cao gót, nhìn thấy nét mặt của Lạc Đông thì cạn lời, trợn trắng mắt nói với Khúc Thủy:

"Anh phải chịu khổ rồi a, anh trai của em đầu óc không được bình thường cho lắm!" Nói xong còn giơ tay chỉ lên đầu xoay mấy vòng tròn.

Khúc Thủy nhìn qua nhìn lại mới phản ứng lại được, "Hai người là anh em?"

"Yên tâm, khác cha khác mẹ, IQ của nó không so được với anh, còn hên có nhan sắc tạm cứu vớt. Cô nhóc này là Hỗn Thế Ma Vương của nhà cô anh." Lạc Đông nói giỡn, ý đồ giúp Khúc Thủy giảm bớt căng thẳng cùng xấu hổ.

Khúc Thủy nghe Lạc Đông giới thiệu xong lập tức cảm thấy mây mù tan biến chừa chỗ cho ánh mặt trời rực rỡ, trời ơi, thì ra là tự mình hiểu lầm, trách không được nhìn cả hai lại thân thuộc như vậy, xem ra cậu thật sự hiểu lầm Lạc Đông rồi, cũng may cậu chưa nói ra miệng, Lạc Đông cũng không truy xét, thế là cậu quyết định bồi tội bằng cách nấu ăn thật ngon.

Khúc Thủy nấu một bữa ăn thịnh soạn, vốn đang lo lắng không biết có hợp khẩu vị của Lâm Miểu thì thấy cô nàng gấp đũa điên cuồng, miệng hét lớn Lạc Đông nhặt được báu vật, hơn nữa còn "bà tám" mấy chuyện hồi nhỏ của hắn, một bữa cơm thôi mà đã mua luôn được cô nàng, đúc kết chính là "giá rẻ, chất lượng tốt".

Cô nàng trước khi đi còn lưu luyến không rời, tay xách nách mang mấy túi đồ ăn Khúc Thủy đóng gói, sau đó còn hẹn nhất định lần sau sẽ đến nữa.

Khúc Thủy phụ với Lạc Đông đưa cô em họ này lên xe, nhìn vị này vịn vào cửa sổ, miệng vẫn còn đang ầm ĩ không thôi, Lạc Đông hắn đúng thật là chó ngáp phải ruồi (*), hắn buồn cười lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, chờ tới khi xe chạy khuất tầm mắt tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

(*) 走狗屎运 /zǒu gǒu shǐ yùn /: đây là một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn. (nguồn: google). Trong truyện ý nói Lạc Đông tuy ly hôn vợ, làm gà trống nuôi con nhưng may mắn lại tóm được một bé vợ cưng như Thủy Thủy á =))))

"Tiểu Thủy, anh ghen đó, em đền bù cho anh thế nào đây?" Lạc Đông đứng bên đường cái quay người lại ai oán nhìn về phía Khúc Thủy.

Khúc Thủy bị chọc đến mặt đỏ bừng bừng, nhỏ giọng giải thích "Cô ấy là em gái của anh cho nên em muốn đối xử với cô ấy thật tốt". Cậu vừa dứt lời, lại lập tức bổ sung thêm một câu "Là bởi vì anh...." Khúc Thủy không dám đối diện với ánh mắt nồng nhiệt của Lạc Đông, giải thích xong liền cúi xuống nhìn chằm chằm vào giày hắn.

"Bà xã, nói thật cho anh nghe, có phải em hiểu lầm gì đúng không?" Lạc Đông nâng lên cái đầu nhỏ đang cúi gằm, nhìn chăm chú vào ánh mắt né tránh của Khúc Thủy, ra vẻ âm trầm hỏi.

"Không có mà, thật sự không....." Kỹ năng diễn xuất dở tệ của Khúc Thủy đương nhiên là không thể nào qua mắt được Lạc Đông, Lạc Đông đã sớm phát hiện Khúc Thủy mấy ngày nay có gì đó thất thường, hắn tự ngẫm lại chính mình và Khúc thủy cũng không có cãi nhau, mỗi ngày tan làm hắn đều về nhà đúng giờ, chỉ có hôm trước em họ gọi điện thoại muốn nhờ hắn sắp xếp một công việc cho bạn trai của nó thì mới về nhà trễ, có phải hay không là.......

Lạc Đông nghi ngờ bèn bắt đầu thực hiện kế hoạch, hẹn cô em họ đến nhà để xem mọi chuyện tột cùng là như thế nào, vừa nhìn thấy biểu hiện của Khúc Thủy, ra đây chính là nguyên nhân. Khúc Thủy không giỏi biểu đạt, nhưng mỗi khi suy nghĩ hay có chuyện đều thể hiện hết trên mặt, từ lúc nghe hắn gọi điện thoại cho tới khi nhìn thấy em họ của hắn liền vô cùng khẩn trương, nhưng khi biết quan hệ của bọn họ thì lập tức cảm thấy áy náy, tất cả đều chứng thực cho suy đoán của Lạc Đông. Cũng không biết bé ngốc này nhìn thấy bọn họ ở chỗ nào, mấy ngày nay giữ hết trong bụng không dám mở miệng hỏi hắn, người yêu vẫn còn sợ mình như vậy? Lạc Đông đã nghĩ thật kỹ biện pháp trừng phạt Khúc Thủy, khóe miệng cong lên, nắm lấy tay Khúc Thủy dắt cậu đi về một hướng.

"Đi, đi đâu vậy? Ca, đây là hướng ngược lại mà." Khúc Thủy theo sau, vẻ mặt nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Dẫn bà xã đi tản bộ!" Lạc Đông dắt tay cậu đung đưa qua lại bí trả lời.

"Đang ở bên ngoài, tay..... sẽ bị người khác thấy." Khúc Thủy lo lắng nhỏ giọng nói thầm, nhưng trong lòng lại không muốn buông ra bàn tay to lớn ấm áp đang bao bọc lấy bàn tay mình.

"Nắm tay vợ của mình thì đâu có vi phạm pháp luật! Đừng lo, có ca ở đây, không người nào dám quản." Lạc Đông dừng bước, vươn tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu Khúc Thủy. "Tiểu Thủy, sợ sao?"

"Không, không sợ."

Khúc Thủy lắc đầu, giọng nói kiên định, đôi mắt lấp lánh rực rỡ, như vầng hào quang chiếu rọi linh hồn Lạc Đông, từng tia sáng nhảy nhót làm rung động lòng người, Lạc Đông nghĩ thầm hắn thật sự xong đời rồi, lớn già đầu thế này mới gặp được mối tình đầu, cmn cũng quá điên cuồng.

Hắn còn nghĩ bỏ hết công việc, cả ngày chỉ muốn ở cạnh Khúc Thủy, bọn họ tay đan tay, ôm ấp, còn... Thôi dẹp mẹ! Đây có phải là phong cách của hắn đâu, như vậy sao mà chịu nổi! Làm gì có chuyện chỉ ngồi yên một chỗ được! Thằng nào có người yêu ngọt nước như này mà chỉ nhìn thôi thì thật đáng ăn đập! Trừ khi tên đó có bệnh! Có vợ mà không "làm" mấy "chuyện đứng đắn" mới là mất hết nhân tính, nói liền làm liền, hắn sốt ruột nửa ôm nửa đẩy đối phương đi tới một nơi có thể lớn tiếng thổ lộ.

Hết chương 21.