Chương 27: Đàm phán hỗn loạn

"Quý cô Chương Trác Nghiên đây tham quan đủ rồi phải không? Rốt cuộc cô trở về đây làm gì hả?" Lạc Đông khoanh tay bất đắc dĩ dựa vào cạnh cửa nói vợ cũ đang đi tới đi lui trong phòng. Khúc Thủy ngồi trên sô pha, cả người không yên hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đề phòng lỡ như cô ta đặt thuốc nổ hoặc chuốc độc bla bla, còn Lạc Tử Thừa thì giờ đã đại khái nhận ra bà cô này chính là người mẹ trong truyền thuyết của mình.

"Anh vẫn không chuyển nhà ha sếp lớn? Trong nhà thế mà còn rất sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết không phải do anh dọn dẹp, sao hả, lừa được một bé giúp việc chịu thương chịu khó?" Người phụ nữ dạo quanh một vòng buông lời chế nhạo.

"Chuyện đó không cần vị đây nhọc lòng, quý phu nhân cái gì cũng không có chỉ có cái miệng độc." Lạc Đông thật muốn tìm đồ vật chặn miệng của nữ nhân này lại, cô ta từ trước đến nay sẽ không nói lời dễ nghe, Lạc Đông thấy cô dừng lại cũng đi tới cạnh Khúc Thủy, cánh tay đặt trên sô pha phía sau cậu, bày ra tư thế bảo hộ thân mật đến mức nào không cần nói cũng biết.

“Thôi đi, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của anh kìa! Tôi không rảnh rỗi lắm mồm với anh, nói chuyện nghiêm túc, anh kêu cậu ta đưa Tử Thừa vào phòng, có người ngoài nói không tiện.” Chương Trác Nghiên nói xong cũng không thèm nhìn kéo cái ghế tới đối diện sô pha, biểu thị thế trận muốn chính thức đàm phán.

Khúc Thủy nghe người phụ nữ này nói vẫn luôn không hé răng, không giống như đối với Lạc Đông ngoan ngoãn nghe lời răm rắp, cậu quay lại nhìn Lạc Đông chờ ý kiến của hắn, nếu Lạc Đông muốn cậu đưa con trai vào phòng cậu sẽ đi, chỉ là sẽ có xíu xiu không yên tâm dán lên tường trộm nghe một chút thôi.

"Khỏi, có chuyện gì nói thẳng, đây là bà xã của tôi! Nội không thể nội hơn (*), thậm chí đã sâu tận gốc rễ, hay là tôi phải nói cô mới là người ngoài? Tôi thật ra muốn nghe xem cô lại muốn nói gì sau lưng người nhà tôi.”

(*) ý nói Khúc Thủy chính là người trong gia đình, người một nhà vô cùng quan trọng, không phải người ngoài.

Lạc Đông nói xong cũng kêu Lạc Tử Thừa ngồi bên cạnh mình, bày ra cảnh tượng một nhà ba người tốt đẹp hài hòa, hắn cố ý chọc tức Chương Trác Nghiên, mà người phụ nữ ngồi đối diện vừa nghe Lạc Đông đáp lời thì nghẹn họng, khóe miệng co giật, dạ dày nhức nhối.

“Anh bây giờ đúng là sống lưng thẳng tắp muốn vùng lên nổi dậy (*) phải không hả? Tôi là muốn nói chuyện của con, anh cho rằng như vậy thích hợp sao? Tôi làm vậy là vì cho hai người lối thoát, không nhận thấy tấm lòng người tốt phải không?” Chương Trác Nghiên cố nén giận trừng mắt lớn tiếng với Lạc Đông.

(*) Trong bản gốc ở đây là 翻身农奴把歌唱 (Nông nô vùng lên hát vang): là một bài hát dân tộc ca ngợi những thay đổi lịch sử to lớn chưa từng có do các cải cách dân chủ bắt đầu vào cuối những năm 1950 mang lại cho Tây Tạng (tham khảo trên wikipedia). Do bản gốc là tên bài hát nên tui tóm ý lại thành như trên.

“Ôi trời, cô còn có tâm địa Bồ Tát như vậy hả, sao tôi lại không nhìn thấy? Có gì nói mau bằng không tiễn khách.” Lạc Đông nhướng mày tự đắc, chân bắt chéo hai tay ôm người chân không ngừng đánh nhịp, như đại gia ôm kiều nữ, chọc Chương Trác Nghiên trong lòng mắng hắn là cái đồ ngu xuẩn!

"Được, không biết xấu hổ chứ gì, tôi đây nói luôn. Lần này trở về tôi muốn đưa con ra nước ngoài sinh sống. Lí do là, thứ nhất tôi là mẹ nó, chăm sóc con trai là lẽ đương nhiên. Trước kia không đủ năng lực và thời gian, hiện tại đã có điều kiện nên muốn làm tròn bộn phận, cũng muốn cùng con bồi dưỡng tình cảm. Thứ hai, tình huống hiện tại của anh không thích hợp nuôi con, hai tên đàn ông các người như vậy nói không dễ nghe chính là đồi phong bại tục, tôi không thể để con trai mình lớn lên trong một môi trường như vậy được. Thứ ba, điều kiện giáo dục bên đó tốt hơn trong nước rất nhiều, con tôi tôi phải bồi dưỡng thật tốt." Chương Trác Nghiên một hơi liệt kê hàng loạt lý do mong muốn đạt thành nhận thức chung với Lạc Đông.

Khúc Thủy vừa nghe thấy người phụ nữ này muốn đưa Lạc Tử Thừa đi liền gấp gáp lay đùi Lạc Đông, đối với vấn đề này cậu không có lập trường để can thiệp, thế nhưng cậu không muốn Lạc Tử Thừa rời đi, bọn họ một nhà ba người rất rất tốt, bé con đi tới môi trường mới cũng không thể thích ứng, Khúc Thủy cắn môi muốn ngăn cản nhưng không thể thì nôn nóng muốn chết đi được. Ngược lại Lạc Tử Thừa thì không có phản ứng gì quá lớn, chỉ quay đầu nhìn xem ông bố nhà mình trả lời thế nào.

“Mấy năm nay không có cô tôi và con trai đều sống tốt, cô nói muốn chịu trách nhiệm, vậy thì để tôi nói cho cô biết, chính cô là người muốn ly hôn, nhiều năm không quan tâm tới con cũng là cô, tôi chưa từng thấy người mẹ nào ích kỉ như cô, bây giờ lại bày ra cục diện hỗn loạn gì vậy? Muốn con trai tôi phải gọi một ông chú khác là ba ba? Chương Trác Nghiên, cô mơ đẹp quá nhỉ, tặng cô ba chữ, không có cửa! Còn nữa, đời sống cá nhân của tôi không cần cô quản, muốn nói tới đồi phong bại tục, chẳng ai lợi hại bằng cô đâu!”

Khúc Thủy trước nay chưa từng thấy Lạc Đông nói chuyện với ai nghiêm túc như vậy, hơn nữa bộ dáng nói có sách mách có chứng thật là cực kì manlyyy luôn á, ánh mắt sùng bái không đúng lúc này hoàn toàn triệt để đắc tội với bà cô họ Chương đối diện.

“Này, này! Còn cậu nữa! Cậu? Ánh mắt đó là gì hả, sùng bái một tên đàn ông không xài được còn có thể ngu ngốc hơn được nữa không? Có biết hắn ta bị ‘khiếm khuyết’ sinh lý hay không, đừng có bị bề ngoài cơ bắp đó lừa, tôi thật sự là…” Cô thật sự là bị dáng vẻ mê muội nông cạn của Khúc Thủy chọc tức giận muốn chết, mắt thấy chính mình nói cái gì cũng không thể làm đối phương dao động thì càng thêm câm nín.

"Này, đó là do anh ấy "không được" với cô thôi, tôi, ông xã tôi lợi hại thế nào không cần cô phải biết!"

Khúc Thủy cãi nhau với người khác vẫn chưa thuần thục, một mặt có chút khẩn trương sợ hãi bị người đốp lại, mặt khác lại không đồng tình với lời nói của nữ nhân kia, rõ ràng cô ta chửi nam nhân nhà cậu, làm sao cậu có thể dễ dàng bỏ qua được, cậu nói xong trưng vẻ mặt không phục bộ dáng lúng túng vậy mà lại chọc trúng tim của người bên cạnh, hắn duỗi tay kéo người vào trong ngực mình thơm một cái cổ vũ:

"Bà xã em nói rất đúng! Đúng vậy! Cứ tiếp tục như vậy! Không uổng công ông xã thương em nha, chụt~”

Chương Trác Nghiên bị chặn họng thiếu chút nữa tức muốn xỉu, đứng bật dậy chỉ vào hai tên đàn ông, không khống chế được cảm xúc chửi ầm lên:

"Mấy người vô liêm sỉ! Hai tên đàn ông như vậy nhìn có ghê tởm không cơ chứ! Suốt ngày trước mặt con tôi làm như vậy sao tôi có thể yên tâm để nó ở cái động dâʍ ɖu͙© này được! Con trai con đừng nhìn, đừng học hư, đi cùng mẹ nhé, mẹ đưa con đi!"

Chương Trác Nghiên đứng lên trong nháy mắt Khúc Thủy liền sợ hãi chui vào lòng Lạc Đông, Lạc Đông ôm cậu như che chở như ôm thú cưng mà bảo vệ chặt chẽ, trừng mắt nhìn người phụ nữ này phòng ngừa cô ta đột nhiên tức giận bùng phát làm thương đến bảo bối.

"Không có việc gì, anh không sợ cô ta, bà xã à, cô ta ngày càng không biết xấu hổ, có dâʍ đãиɠ cũng chẳng ai thèm ngó, người ghê tởm mới là cô ta, cô ta là ganh tị với chúng ta."

Chương Trác Nghiên nói một câu thì Lạc Đông nói bên tai Khúc Thủy phản bác lại một câu, cứ như vậy lưu loát truyền lời, cố tình Khúc Thủy trong lòng hắn sau mỗi câu nói không ngừng gật đầu đồng ý, chọc giận Chương Trác Nghiên không chịu nổi gièm pha ôm một cục tức to đùng với Lạc Đông muốn cùng hắn khai chiến, thời điểm cô kết hôn với hắn vẫn không phát hiện cái miệng lưỡi trơn tru này, trước kia cô nói cái gì Lạc Đông đều coi như gió thoảng bên tai, nằm trên giường ngủ như chết, hôm nay lửa giận sôi sùng sục tưởng đánh chết cái tên đàn ông xấu xa vô liêm sỉ này mới được, cô không rảnh để ý tới tiểu yêu tinh yếu đuối kia, cậu ta không phải là đối thủ của cô, gây chiến với cậu thì không phải là Chương Trác Nghiên cô!

“Cô làm gì? Sao cô không chịu nói lí lẽ mà cứ động thủ đánh ông xã của tôi! Bỏ tay ra, cô không buông ra tôi liền, tôi liền…” Khúc Thủy thấy lực công kích của người phụ nữ này rất mạnh, móng tay dài hoằng cào rách da Lạc Đông chảy máu, cậu nóng nảy cố gắng gỡ tay cô ta ra nhưng làm cách nào cũng không gỡ được, một chút kinh nghiệm đánh nhau cũng không có, cậu gấp đến độ đầu óc ong ong rối loạn thành một nùi.

“Này, cậu có thể làm gì được hả? Tôi liền cào cái tên không biết xấu hổ này, để anh lại dạy hư con trai tôi! Tôi hôm nay cào chết anh!” Chương Trác Nghiên sống chết túm chặt Lạc Đông không buông, Lạc Đông cũng không muốn đánh phụ nữ chỉ sốt ruột lo bảo hộ Khúc Thủy ở phía sau, sợ bà điên này làm vật nhỏ nhà mình bị thương.

"Cô, cô đừng ép tôi! Cái cô này bị gì vậy! Mau buông ra, cô nắm cổ tay anh ấy đỏ hết lên rồi kìa!" Ba vị người lớn hỗn loạn dây dưa thành một cụm, Lạc Tử Thừa hai mắt trợn trắng, đây là kịch bản mấy bộ phim đạo đức gia đình lúc 8 giờ hả trời? Đánh nhau trước mặt trẻ con thật mất thể diện, thế là nhóc mặc kệ ba người kia tự mình cầm vợt mở cửa ra ngoài, vẫn là nên đi tìm Tiểu Minh hàng xóm chơi đánh cầu, bọn họ cần thời gian bình tĩnh lại.

"Cô, cô!" Khúc Thủy rốt cuộc cũng không còn cách nào khác đành phải lấy bình xịt phòng phun lên khuôn mặt bôi son trét phấn của Chương Trác Nghiên cảnh cáo, mắt thấy người phụ nữ kia không những không chịu thua còn một tấc thêm một thước cào ra mấy vệt máu trên cổ Lạc Đông, chọc cậu dùng sức ấn mạnh ngón tay lên phần nắp nhắm ngay mặt cô ta xịt liên hồi.

Chương Trác Nghiên đang muốn phản công thì liền ăn ngay mấy cú liên tục, lớp trang điểm trên mặt cũng dần trôi hết, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, vừa định khóc lớn mà Khúc Thủy tưởng cô lại muốn tiếp tục phản kích thì liên tiếp xịt thêm mấy đợt nữa làm Chương Trác Nghiên sụp đổ mất hình tượng ngồi ập xuống đất bắt đầu gào khóc. Tóc tai rối loạn dính bệt vào mặt, lớp phấn hòa cùng nước xịt phòng tích thành từng giọt vẩn đυ.c rơi xuống cái váy đen, cả người như đống xi măng lôi thôi lếch thếch không tả nổi.

"Các người thật quá đáng! Mẹ nó, hai tên đàn ông mà lại hợp sức bắt nạt một người phụ nữ như tôi! Hức, huhuhu......" Chương Trác Nghiên ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa chửi, hoàn toàn không còn một chút khí thế kiêu ngạo nào.

"Xin, xin lỗi. Tôi không cố ý, cô, tại cô vẫn không chịu bỏ tay ra, tôi đã cảnh cáo trước... Cô túm lấy tay anh ấy còn không chịu nói lý, có đúng không?” Khúc Thủy thấy Chương Trác Nghiên khóc thì có điểm xấu hổ, hắn quay đầu nhìn Lạc Đông, tay túm lấy góc áo hắn muốn tìm kiếm sự tán đồng của đối phương, cậu cảm thấy mình không làm gì sai cả.

Lạc Đông xoa cổ nhìn về phía kẻ thù chung:

"Đúng vậy! Bà xã của tôi là phòng vệ chính đáng! Tính khí của cô sao cứ nóng nảy như vậy?

"Hừ, tôi đây chính là nhớ con trai! Tôi muốn bên cạnh chăm sóc nó, tôi biết là trước kia không quan tâm con, nhưng mà tôi, tôi, không phải là đang đền bù đó sao!" Chương Trác Nghiên vừa khóc vừa ngang ngược biện hộ cho mình.

"Vậy thì cô cũng không thể cứ thế mà đưa nó đi chứ, con trai có nguyện ý đi cùng cô không hả? Nó không muốn cô còn định bắt cóc mang đi hay gì? Con nói xem có đúng không Tử Thừa?"

Lạc Đông xoay người hỏi ý kiến con trai, kết quả trong phòng không thấy bóng dáng Lạc Tử Thừa , vừa rồi quậy một trận đâu ai thèm lo lắng gì tới bé con, bây giờ mới phát hiện cả ba người đều luống cuống hết tay chân.

"Con trai tôi đâu? Tử Thừa!" Chương Trác Nghiên ngừng khóc bò dậy tìm khắp nhà vẫn không thấy thì hét lớn:

"Mau mau tìm nó đi! Con tôi mà có mệnh hệ gì thì các người không yên đâu!" Cô ta nói xong thì chạy ra ngoài.

Lạc Đông Khúc Thủy ngẩn người nhìn nhau định ra cửa thì thấy Chương Trác Nghiên đã quay lại, phía sau là Lạc Tử Thừa cầm vợt mặt không đổi sắc nói:

"Tiểu Minh không có nhà, con phải quay về, mọi người đánh nhau xong chưa?"

Hết chương 27.