Chương 28: Lên thuyền

Về chuyện Lạc Tử Thừa cuối cùng cũng được giải quyết với điều kiện đến kỳ nghỉ hè bé sẽ sang nước ngoài sống cùng mẹ. Khúc Thủy thu xếp đầy cả hai cái va ly lớn cho Lạc Tử Thừa, nếu không phải Lạc Đông đã ngăn cản sợ là toàn bộ cái nhà đều bị dọn luôn.

Khúc Thủy nhìn Lạc Tử Thửa đeo balo nhỏ quay lưng về phía mình đi đến khu vực kiểm tra an ninh, trong lòng có hơi chua xót, muốn gọi Lạc Tử Thừa con đừng đi nữa không nỡ, nói cho cùng mẹ Tử Thừa đang đứng chờ ở lối vào, tự mình cũng không có lập trường.

Lạc Đông ôm Khúc Thủy không ngừng an ủi vỗ về vợ nhỏ đang buồn, miệng không ngừng nói không có việc gì chỉ có hai tháng thôi, rất nhanh con sẽ về, trên mặt thì là vậy nhưng kỳ thật trong lòng đã mắng thằng nhãi con kia nửa ngày, dầu gì thằng cha mày cũng nuôi mày mấy năm nay vậy mà cũng không thèm quay đầu lại tỏ vẻ lưu luyến, tốt xấu cũng phải giả bộ một chút đi chứ, trái tim của người đàn ông Lạc - thô thiển - Đông cũng không tránh khỏi co thắt một cái.

Cho tới phút chót Lạc Tử Thừa cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, Lạc Đông lái xe về nhà trên đường không lên tiếng, Khúc Thủy ngày thường yếu đuối mỏng manh cũng đã học được cách khống chế làm mình bình tĩnh trở lại, mà Lạc Đông lại nhịn không nổi mắng một tiếng "Đệt" dừng xe bên ven đường bắt đầu khóc rống, vừa khóc vừa mắng, "Mẹ nó con của ai vậy chứ! Cứ tưởng nó chỉ có mặt than, ai dè cmn chính là lạnh nhạt từ trong ra ngoài! Cũng không thèm quay đầu lại! Nhãi con, đừng về nữa! Một chút cũng không thương nhớ đến ông bố già của nó!

Khúc Thủy ngồi ở ghế phụ vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Lạc Đông ngày thường cà lơ phất phơ mà giờ lại gục vào tay lái nước mắt giàn giụa, chẳng biết sao liền bật cười.

"Ca~ hai tháng nữa con sẽ về mà." Khúc Thủy vừa buồn cười vừa đau lòng lặp lại lời ban nãy Lạc Đông nói với cậu không ngừng an ủi người cha già đang thương tâm gục xuống tay lái. Khúc Thủy cười một hồi lại cảm thấy mình có hơi quá mức, vì thế chủ động kề sát Lạc Đông, dựa đầu vào bờ lưng rắn chắc nâng tay vuốt nhẹ tóc hắn.

Lạc Đông dần dần cũng lấy lại tinh thần, lần đầu tiên cảm thấy thật nhục mặt, nhục chết đi được, da mặt có dày đến đâu cũng tự thấy hành động của bản thân hôm nay thật mẹ nó như đàn bà.

"Anh chỉ tức giận mà thôi." Cái bản mặt già hồng lên viện cớ giải thích.

"Đừng giận mà, Tử Thừa còn nhỏ, con qua bên đó sẽ rất nhớ anh." Khúc Thủy nhìn Lạc Đông nói lời chân thành.

"Tiểu Thủy, em cứ nhìn anh như vật bên dưới lại ngóc đầu rồi này." Lạc Đông vừa dứt lời liền ôm lấy gáy Khúc Thủy hung hăng hôn lên, hôn đến khi cậu vô lực phát ra thanh âm chống cự, do vị trí đỗ xe bây giờ không tiện, Lạc Đông buộc phải nhấn ga rời đi, hận không thể bay thẳng tới trận địa tiếp theo.

Xe dừng bên ven hồ, Khúc Thủy mông lung không biết Lạc Đông muốn làm gì, Lạc Đồn chỉ nắm tay kéo cậu đi thuê một cái thuyền nhỏ bên hồ, hai người lên thuyền lúc sau, Lạc Đông ra sức cấp tốc chèo thuyền tới chỗ khác. Do không phải là cuối tuần nên khá vắng người, có mỗi hai người bọn họ chèo thuyền, đứng từ xa chỉ nhìn thấy một chấm nhỏ trên mặt hồ.

Lạc Đông buông mái chèo trong tay, gấp không chờ nổi kéo tay Khúc Thủy đặt lên người anh em của mình "Bà xã mau chóng giúp ông xã xử lý, sắp nghẹn nổ."

Khúc Thủy dưới sự lôi kéo của Lạc Đông theo bản năng xoa nhẹ lên, mặt đỏ ngoài miệng chống cự "Đang ở bên ngoài mà anh, ban ngày ban mặt~" nhưng động tác trên tay càng lúc càng lớn bán đứng nội tâm.

"Hừ~ dùng sức nữa, anh ban ngày ban mặt cưỡиɠ ɧϊếp con đĩ nhà ai đây? Hửm? Ai biểu cưng da^ʍ như vậy, dươиɠ ѵậŧ bự của ông xã thấy cưng liền cứng. Đệt, sướиɠ vl, bé cưng mau kéo quần anh xuống giúp anh liếʍ liếʍ, ©ôи ŧɧịt̠ bự muốn đυ. cái miệng cưng!"

Lạc Đông nhìn Khúc Thủy quỳ gối giữa đùi mình thì vô cùng đắc ý tụt cả quần ngoài lẫn trong đến háng, ©ôи ŧɧịt̠ chà bá lửa lập tức bắn ra ngoài đối mặt trực diện với gương mặt đã sớm đỏ bừng của Khúc Thủy, gió thổi hiu hiu, giữa trưa nắng chang chang, người đàn ông không biết xấu hổ trơ trẽn thả rông côn ŧᏂịŧ phơi nắng hóng gió.

Khúc Thủy căng thẳng nhìn tứ phía, may sao không có người, cậu vô cùng cẩn thận cầm lên cán gậy thịt, tay nhỏ trắng nõn xuyên qua khu rừng đen rậm rạp bị châm chích có chút ngứa, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nam nhân bởi vì hành động này của mình mà đang nhắm mắt hưởng thụ, thế là cậu vứt bỏ sợ sệt nghe theo khát khao tận sâu trong nội tâm, cúi đầu vùi mặt vào đám lông ©ôи ŧɧịt̠ khô cứng hít hà mùi hương giống đực, hương vị quen thuộc khó phai, là hương vị thuộc về người đàn ông cậu luôn mong nhớ.

Gương mặt non mịn vùi sát giữa hán Lạc Đông cọ qua cọ lại, làn da cùng cực đại dươиɠ ѵậŧ không kẽ hở tiếp xúc khıêυ khí©h, bất luận là xúc giác hay thị giác đều khiến lòng người khó nhịn. Lạc Đông nghiến răng nâng tay thô bạo ấn đầu Khúc Thủy chôn vào sâu hơn, như thể Khúc Thủy đang dùng mặt mình để mát xa cho con hàng to khỏe của hắn, ngay cả âm mao đều được hơi thở nóng hổi ẩm ướt của cậu tưới nhuần, thậm chí lúc thở, trong không khí đều ngập tràn mùi vị âm mao hòa lẫn mùi dươиɠ ѵậŧ của Lạc Đông, lá phổi đại não và toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài cũng bị thứ mùi hăng nồng chứa đầy hóc môn giống đực này chiếm cứ xâm lấn. Mặt cậu bị lông cứng đâm vào có hơi xót, hô hấp ngày càng nặng nề, thế nhưng càng thiếu không khí thì hương vị nơi hạ bộ ngày càng dày đặc, lông mi cậu ẩn hiện trong khu rừng đen bóng, ý thức của Khúc Thủy cũng dần tàn lụi trong không gian nhỏ hẹp, sự khao khát thèm muốn dâng trào, cậu như thể bị thôi miên vô thức vươn đầu lưỡi non mềm cuốn liếʍ lấy đám thể mao không ngừng làm đau cậu nãy giờ.

Hơi thở nóng ẩm phả lên côn ŧᏂịŧ mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt ra sức khiếu khích câu dẫn đối phương, nếu không phải đang ở trên thuyền, Lạc Đông quả thực muốn đứng lên dạy dỗ lại bé đĩ của hắn vì cái tội càng ngày càng dâʍ đãиɠ.

"Fuck, a...... Bé da^ʍ, mẹ nó quá biết cách chơi, thè lưỡi dài ra, dùng sức liếʍ cho lão tử, không được để nó xìu xuống, cưng liếʍ không đủ ướt, hôm nay ông đây liềm lột sạch cưng trên bờ để cho người khác vây xem, xem ông như thế nào đυ. chết cưng!"

Lạc Đông bị Khúc Thủy câu dẫn thì du͙© vọиɠ bạo ngược trong người hắn càng hừng hực, Khúc Thủy da^ʍ tiện làm hắn càng thêm mê nghiện, ý muốn mãnh liệt giam cầm gian da^ʍ cậu mọi lúc mọi nơi để toàn thân Khúc Thủy phủ đầy mùi vị hắn, để cả ánh mắt lẫn ý thức của cậu đều chỉ có mỗi mình hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Ưmm... Ca..."

Khúc Thủy ngậm lấy hai túi bóng nặng trĩu rêи ɾỉ da^ʍ kêu, bởi vì hăng say liếʍ mυ"ŧ mà phát ra thanh âm nước miếng òm ọp kí©h thí©ɧ dây thần kinh Lạc Đông co giật, hắn cũng dùng chân ghìm chặt cơ thể cậu, hai tay dọc theo thắt lưng vói vào quần thể thao rộng thùng thình nắn bóp cặp mông nảy nở mà hắn yêu nhất, Khúc Thủy ôm ghì lấy đùi Lạc Đông ra sức húp trọn côn ŧᏂịŧ, còn không quên hạ eo xuống thấp nhất dẩu cái mông lên lắc qua lắc lại, hòng đòi hỏi Lạc Đông tăng lực đùa bỡn, bướm non dâʍ đãиɠ chảy nước dính nhớp ướt nhẹp cả qυầи ɭóŧ, thậm chí còn thấm ướt ra quần ngoài.

Lạc Đông không kiêng nể dùng hai bàn tay to xoa nắn cặp đào da^ʍ lãng, động tác như nắn bộn nghiền áp Khúc Thủy vừa ngậm ©ôи ŧɧịt̠ vừa hừ hừ rêи ɾỉ, quần đã bị tụt đến cúc huyệt lập tức hút lấy ánh sáng mặt trời, gió thổi qua liền không tự giác co rút, cái mông đĩ đượi ngày cảng cơ khát đong đưa trong không khí.

"Đĩ da^ʍ, đm dâʍ đãиɠ đéo chịu được, lắc mông mạnh nữa, bướm l*и chảy đầy nước, có phải thiếu hơi ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi không hửm? Mυ"ŧ cho anh sướиɠ thì chú chym mới có sức chui vào động bướm, em càng da^ʍ thì ©ôи ŧɧịt̠ bự mới thương em."

Lạc Đông vận động thắt lưng qua lại quấy gậy trong khoang miệng cậu, cố tình chơi đùa chứng kiến Khúc Thủy mang biểu tình dâʍ đãиɠ đuổi theo ăn cự bổng, bé cưng vẻ ngoài trong sáng hiện tại lại chủ động ngậm lấy côn ŧᏂịŧ vào miệng hút cắn như con đàn bà da^ʍ tiện thì càng phình to thêm một vòng. Mắt thấy Khúc Thủy dùng miệng và tay trên dưới luận động phun ra nuốt vào, Lạc Đông dùng sức quất đánh bẹp bẹp mấy cái trên quả mông tròn, đánh tới nỗi cặp đào thịt vừa hồng vừa bỏng, lưu lại trên đó mấy dấu bàn tay xanh tím phá lệ chói mắt.

"Ca, ưmm~..... Xoa xoa, anh mau vào trong xoa xoa, ngứa quá~"

Khúc Thủy được xoa toàn bộ thân thể như nổi lửa, khô nóng khó nhịn, vặn vẹo mông khát cầu Lạc Đông thọc tay vào an ủi cái động ngứa ngáy.

"Bướm nứиɠ rồi sao, vậy cưng mau xoay bức lại đây cho anh xem." Lạc Đông rút cự căn ra khỏi miệng Khúc Thủy, giang tay chờ Khúc Thủy.

Khúc Thủy nghe Lạc Đông nói bị kí©h thí©ɧ đến mặt đỏ bừng, trái tim vừa mới khôi phục bình tĩnh lại bắt đầu loạn nhịp đánh trống, cậu nghiềm ngẫm nhìn Lạc Đông để xác nhận hắn là đang trêu đùa hay thật sự muốn...

"Lúc này không có ai, hay là Tiểu Thủy muốn được mọi người vây xem da^ʍ huyệt sao? Vậy thì chúng ta lên bờ thôi!" Lạc Đông buông tay giả vờ muốn chèo thuyền quay lại bờ.

"A~ đừng mà! Ca, em, em chỉ muốn anh nhìn thôi......"