Chương 11

Chương 11: Tôi có thể đi cùng cậu

Sau khi ngắm cảnh lúc mặt trời mọc, hầu hết mọi người trên núi đều chọn đi cáp treo xuống núi, những người trong đội leo núi rất thân thiện, càng trở nên hợp nhau sau hai ngày đồng hành.

Có người đề nghị thành lập một nhóm đi du lịch cùng nhau, hai cô gái Dương Thiến Thiến và Hoà Thanh đồng ý không chần chừ, Trương Thành Quân mỉm cười, vẫy tay nói mình có việc bận, đồng thời cũng đã có hẹn gặp những người bạn khác.

Một trong những cặp vợ chồng trung niên trong đội là người đi xe đạp. Chuyến đi này chỉ đi qua thành phố Vân Tương và sẽ không dừng lại ở đây lâu. Điểm đến cuối cùng của họ vẫn còn ở phía tây cao nguyên, cưỡi ngựa Tây Xuyên là mục tiêu chung của hai vợ chồng.

Người chồng mỉm cười và nói với họ: "Nhóm trẻ tụi con nên chơi cùng nhau. Chúc mọi người vui vẻ!"

Đôi tình nhân trẻ trong đội ở lại phía sau, Bạch Mạch nắm tay Alpha Từ Quý Tề của mình, mỉm cười vẫy tay chào cặp đôi: “Tôi cũng chúc hai người đi đường thuận lợi! Khi đến nơi nhớ chụp nhiều ảnh chỗ Tây Xuyên cho chúng tôi coi với nha!"

Từ Quý Tề nắm tay Bạch Mạch lại: "Cẩn thận đừng nhảy. Đường này có nhiều tảng đá, nếu lỡ chân em bị bong gân thì phải làm sao."

Bạch Mạch mỉm cười với Từ Quý Tề, ngoan ngoãn đứng yên.

Hiện tại chỉ còn lại Đỗ Cẩm Hi và Giang Sơ là chưa bày tỏ ý kiến.

Dương Thiến Thiến rất thích tính cách của Giang Sơ, mạnh mẽ mời cậu ở lại, “Du lịch một mình đâu có vui bằng, đi du lịch cùng nhau mới vui, Tiểu Sơ, hay là cậu ở lại đi.”

Giang Sơ gật đầu đồng ý mà không suy nghĩ quá nhiều. Ánh mắt vô thức liếc nhìn Đỗ Cẩm Hi, nhưng lại rời đi rất nhanh.

Ngay cả bản thân cậu cũng không biết ‘tiềm thức’ này tượng trưng cho điều gì.

Đỗ Cẩm Hi đứng ở trung tâm đám đông, luôn là người dẫn đầu, toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta phải đầu hàng. Tính cách và ngoại hình ổn định là điểm cộng của anh, giống như một con chim đang ngủ yên, là vị vua mạnh mẽ của rừng xanh thật đáng sợ khi bình tĩnh.

Sau khi thấy Giang Sơ gật đầu, bàn tay đang co lại rõ ràng thả lỏng ra, khi Bạch Mạch hỏi anh có chịu ở lại không, Đỗ Cẩm Hi mỉm cười trả lời: "Tất nhiên ở lại rồi.”

Giang Sơ cụp mắt xuống trong đám người, cố gắng che giấu niềm vui không thể che giấu trong mắt, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi, niềm vui không giấu được đã bị Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy rõ ràng, một góc Đỗ Cẩm Hi khóe miệng nhếch lên, một tiếng cười khúc khích thoát ra.

Giang Sơ hoảng sợ quay đầu lại, tim đập như trống.

Trong vài ngày tới, một nhóm người thuê nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng và ở cùng nhau, bàn bạc về kế hoạch du lịch.

Thành phố Vân Tương không chỉ có một thị trấn cổ đơn giản, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy mà còn có một lễ hội âm nhạc quy mô lớn, một vài người đang tận hưởng mưa và uống trà trong thị trấn mờ ảo vào buổi sáng, sẽ đến đó sau cơn mưa rào vào buổi chiều. Họ muốn thả mình vào lễ hội âm nhạc, tiếng nhạc chói tai cùng với bầu không khí ngây ngất sẽ cuốn đi sự im lặng của màn đêm.

Sau khi đến lễ hội âm nhạc, một nhóm người biến mất, tự phân tán đi chơi, Bạch Mạch kéo Từ Quý Tề xuyên qua đám đông, nhanh chóng chen vào hàng ghế đầu, không ngừng theo tiếng nhạc.

Dương Thiến Thiến và Hoà Thanh cầm cây kem đã tan chảy một nửa trong tay, bước vào bên trong, không quên quay lại và hét lên với Giang Sơ: "Đi theo tôi, Tiểu Sơ, chúng ta đi vào đầu tiên."

Đây là lần đầu tiên Giang Sơ tham gia lễ hội âm nhạc như vậy, nên cậu không theo kịp đám đông.

Tiếng nhạc ồn ào khiến đầu óc cậu choáng váng, Giang Sơ giống như một con mèo con im lặng, đường đường và kiêu ngạo, từng bước đi theo bước chân của Đỗ Cẩm Hi.

Đỗ Cẩm Hi luôn để ý tới Giang Sơ, cẩn thận bảo vệ cậu, luôn mở đường cho cậu. Lễ hội âm nhạc có rất nhiều người, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị đám đông phân tán, may mà tính tình Giang Sơ luôn rất tốt, sẽ không chạy lung tung.

Tuy nhiên, sau khi chen vào bên trong, không gian dành cho họ đi lại ngày càng thu hẹp lại và ngày càng có nhiều người.

Ánh sáng khó hiểu ngẫu nhiên bắn vào Giang Chử, tạo cho cậu một bóng đen như mơ, Giang Sơ chật vật muốn thoát ra khỏi đám đông.

Rõ ràng cậu không thích hợp ở đây, mùi hỗn loạn trong không khí khiến Giang Sơ càng thêm bối rối, Đỗ Cẩm Hi ở phía trước không xa, nhưng xem ra cậu không thể đuổi kịp Đỗ Cẩm Hi bất kể cậu đi lại như thế nào.

Giang Sơ mím chặt môi, cố gắng tiến về phía trước, nhưng mùi pheromone hỗn hợp trong không khí khiến cậu choáng váng, nó buộc cậu phải dừng lại, hít một hơi nhỏ.

Đỗ Cẩm Hi quay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Sơ không ổn, lập tức quay người đi về phía Giang Sơ, tách Giang Sơ và đám người ra, cúi đầu hỏi: "Cậu không sao chứ? Rất khó chịu à?”

Giang Sơ nắm lấy cổ áo Đỗ Cẩm Hi hít một hơi thật sâu, tư thế gần như khiến cậu vùi đầu vào đó, lần này cậu không lắc đầu nữa: “Có chút chút.”

Đỗ Cẩm Hi lập tức ôm Giang Sơ về, không quan tâm Giang Sơ có chịu để mình ôm hay không, anh vòng tay qua eo Giang Sơ , kéo cậu vào lòng, khi đưa cậu ra ngoài, anh buông ra, mở một chai nước khoáng đưa cho Giang Sơ: "Cậu không thích ở đây sao không nói sớm?"

Buổi sáng ở quán trà yên tĩnh, không gian thoải mái rất thích hợp với Giang Sơ, nhưng khi Dương Thiến Thiến đề nghị tới lễ hội âm nhạc, Giang Sơ lại không nói tiếng phản đối.

Giang Sơ nhấp một ngụm nước, dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng, làm dịu đi sự khó chịu trong l*иg ngực, cậu dùng đôi tay thon dài trắng nõn bóp chặt chai nước khoáng, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn làm mọi người mất hứng."

Giọng của cậu gần như bị át đi bởi âm thanh của dàn nhạc. Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy Giang Sơ bất giác cau mày vì tiếng nhạc nền ồn ào, liền kéo tay cậu đi xa một chút: "Không quen thì cũng đừng gượng ép bản thân. Ở đây không có ai ép cậu làm điều cậu không thích đâu."

Giọng nói của Đỗ Cẩm Hi dường như có một loại ma lực nào đó xuyên qua trái tim Giang Sơ như một cơn gió ấm áp đêm hè, để lại dấu vết thiêu đốt, bàn tay to nắm lấy tay cậu vừa ấm áp vừa mạnh mẽ bao bọc lấy cậu. Cổ tay giống như một chiếc vòng tay ngọc bích có nhiệt độ không đổi, để lại một vệt nhiệt nóng như thiêu đốt, một sự dịu dàng đến nao lòng.

Sự ồn ào của lễ hội âm nhạc vẫn tiếp tục, nhưng Giang Sơ lại cảm thấy trong lòng mình đã bình tĩnh lại.

Đỗ Cẩm Hi mở điện thoại di động, một tay gõ chữ, đơn giản nói với mọi người trong nhóm rằng anh và Giang Sơ ra ngoài trước, sau đó tắt điện thoại di động nói: “Vậy chúng ta đừng ở trong này nữa, ra ngoài nghe.”

"Lần sau nếu cậu không muốn đi đâu thì cứ nói với tôi. Cậu không cần phải chiều mọi người đâu. Cậu muốn đi đâu, tôi cũng có thể đi với cậu."

Giang Sơ ngồi trong quán trà, tận hưởng sự yên tĩnh và bình yên, đó mới chính là điều Đỗ Cẩm Hi muốn thấy.

Giang Sơ trầm giọng ậm ừ, cũng không biết cậu đồng ý câu trước hay câu sau mà Đỗ Cẩm Hi nói.