Chương 12

Chương 12: Gọi anh

Sau khi quen nhau một thời gian ngắn, mọi người phát hiện ra Giang Sơ là người có tính cách trầm lặng và nhút nhát, khiến họ đều có ý thức quan tâm đến cậu nhiều hơn. Dương Thiến Thiến càng thích Giang Sơ nhiều hơn, thường xuyên quanh quẩn bên cạnh cậu.

Đỗ Cẩm Hi tắm rửa xong xuống lầu ăn sáng, mọi người đã bắt đầu ăn uống, trên bàn ăn còn hai ghế trống, một cho Đỗ Cẩm Hi, một cho Giang Sơ.

Đỗ Cẩm Hi nhìn quanh một vòng, hỏi: "Giang Sơ đâu?"

"Chắc là đêm qua cậu ấy chơi quá muộn, nên chắc bây giờ vẫn đang ngủ.”, trong miệng Dương Thiến Thiến vẫn còn nhét tiểu long bao, má cô phồng lên vì áp lực, nghe thấy tiếng động liền đáp: "Cẩm Hi, hay là anh lên kêu cậu ấy đi."

Đỗ Cẩm Hi hừ một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Phòng của Giang Sơ là do chính anh chọn, là phòng trong cùng trên tầng hai của nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng, Đỗ Cẩm Hi đi dọc hành lang đến trước cửa phòng Giang Sơ.

Đỗ Cẩm Hi bấm chuông cửa, người bên trong chắc chắn đã tỉnh vì anh thấy cánh cửa được mở ra rất nhanh.

"Chào buổi sáng," Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy một cái đầu đầy lông lá ló ra qua cánh cửa hé mở, liền vui vẻ chào hỏi.

"Chào buổi sáng..." Giang Sơ giơ tay lên dụi mắt, má cậu ướt đẫm, trán cũng ướt, lông mi dài đang nhỏ giọt nước, chắc chắn là vừa mới rửa mặt xong.

Đỗ Cẩm Hi giơ cổ tay lên, đưa đồng hồ về phía Giang Sơ, "Đã đến giờ ăn rồi."

Giang Sơ mở cửa rộng ra thêm một chút, lúc này mới có thể nhìn thấy toàn thân của cậu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, ngay cả khí tức tránh xa người lạ cũng bị che giấu, giống như một con mèo ngoan ngoãn khoe cái bụng mềm mại trước mặt Đỗ Cẩm Hi.

"Ừm." Giang Sơ đáp, "Tôi sẽ xuống ngay."

Đỗ Cẩm Hu cụp mắt xuống, liếc nhìn Giang Sơ. Từ đây chiều cao và góc độ này, anh có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Giang Sơ, chợt phát hiện Giang Sơ hôm nay có vẻ hơi khác.

Cậu mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp, để lộ chiếc cổ trắng thon dài và xương quai xanh sắc sảo, chiếc áo phông rộng che đi vòng eo thon gọn, tay áo xắn lên một nửa đến vai, chúng có màu trắng, cẳng tay của cậu ướt đẫm nước, những giọt nước vẫn đang nhỏ giọt từ những đầu ngón tay hồng hào.

Trên xương quai xanh của Giang Sơ có một nốt ruồi nhỏ màu đen, Đỗ Cẩm Hi biết rõ chuyện này.

Nhưng bây giờ nốt ruồi đen kia đã biến mất, thay vào đó là một miếng dán nhỏ có màu đỏ sậm, hình thù không đều, nhìn kỹ trông giống như đầu một con mèo nhỏ. Xuyên qua cổ áo thấp, Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy trên bộ ngực trần trắng nõn có rất nhiều miếng dán tinh xảo.

Nhìn kỹ những miếng dán kia đều giống hệt những miếng dán trên mu bàn tay của Giang Sơ, Đỗ Cẩm Hi nghiêm túc nhìn chúng rồi nói: “Trông chúng rất đẹp.”

Anh phát hiện mình bị Giang Sơ hấp dẫn, từ khi gặp cậu đến giờ, trong đầu anh luôn lặp đi lặp lại nhiều nhất một chữ là đẹp.

"Hả?" Giang Sơ khó hiểu ngước mắt lên.

Đỗ Cẩm Hi chỉ vào đầu mèo trên xương quai xanh, cong môi nói: "Tôi nói miếng dán này rất đẹp."

Giang Sơ cuối cùng cũng phản ứng lại. Phản ứng kịp thời Đỗ Cẩm Hi đang nói về cái gì, sau đó giơ tay chạm vào xương quai xanh của mình.

Giang Sơ kéo cổ áo lên, vội vàng nói: "Cám ơn, anh cứ xuống trước đi, lát nữa tôi xuống sau."

Nói xong, cậu đóng cửa lại, cánh cửa ngăn cách Đỗ Cẩm Hi đang bối rối với bên ngoài.

Đỗ Cẩm Hi khó hiểu: "Cậu ấy bị sao vậy?"

*

Ăn sáng xong mọi người lên đường đến công viên Hải Minh xem hải âu, Dương Thiến Thiến kéo Giang Sơ qua hỏi thăm.

Dương Thiến Thiến nhờ cậu chụp ảnh cho cô, sau khi chụp ảnh, cô lấy lại điện thoại từ tay cậu: "Tiểu Sơ, cậu bao nhiêu tuổi?"

"18." Giang Sơ bình tĩnh nói.

Dương Thiến Thiến nói tiếp: "Tiểu Sơ, cậu đẹp trai ghê, có phải cậu được rất nhiều người khen như vậy rồi đúng không?"

"...Đúng vậy." Giang Sơ cúi xuống, ánh mắt cậu suy nghĩ một chút, Đỗ Cẩm Hi tựa hồ rất thích khen ngợi cậu.

"Tiểu Sơ, cậu có Alpha của riêng mình chưa?", trong mắt Dương Thiến Thiến đầy sao, cô ôm mặt trước mặt Giang Sơ, tò mò hỏi.

Giang Sơ sửng sốt, vội vàng phủ nhận.

Sau khi nghe câu trả lời của Giang Sơ, đôi mắt của Dương Thiến Thiến sáng lên, cô nói mình có một người anh họ Alpha siêu đẹp trai, anh ấy hiện đang học đại học ở thành phố Kinh Châu, tỏ ý muốn Giang Sơ cho cô tài khoản Wechat, để hai người có hội nói chuyện tìm hiểu.

Giang Sơ còn chưa nghĩ ra cách từ chối lòng tốt của Dương Thiến Thiến, một cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ đã chen vào giữa bọn họ, Đỗ Cẩm Hi đúng lúc đưa trà sữa cho bọn họ, trầm giọng nói: "Nước nè."

"Wow!" Dương Thiến Thiến mỉm cười nhận trà sữa, "Anh Hi thật tuyệt vời!"

Dương Thiến Thiến giơ điện thoại của cô lên, chụp ảnh với ly trà sữa. Bây giờ cô đã ném việc giới thiệu anh họ của mình với Giang Sơ ra sau đầu.

Đỗ Cẩm Hi đưa cho Giang Sơ một túi bánh mì nhỏ, "Cậu đến cho hải âu ăn đi."

Giang Sơ nhận lấy bánh mì, cầm một chiếc túi nhỏ trên đầu ngón tay trắng nõn của mình. Một miếng bánh mì mềm được giơ lên cao chờ chim hải âu tới.

Chẳng mấy chốc, một con hải âu trắng từ trên trời xanh bay xuống và cướp lấy chiếc bánh mì từ tay Giang Sơ.

Giang Sơ lúc đầu có chút khẩn trương, khi mỏ hải âu màu cam chạm vào đầu ngón tay cậu, thân thể liền căng thẳng, tấm lưng gầy gò trông cứng ngắc.

Đỗ Cẩm Hi nhanh chóng an ủi Giang Sơ: "Đừng sợ, hải âu rất hiền, chúng sẽ không làm tổn thương cậu."

Theo giọng nói dịu dàng của Đỗ Cẩm Hi, Giang Sơ cũng thoải mái hơn một chút.

Khi một con hải âu trắng tinh đậu trên cẳng tay, hai mắt Giang Sơ sáng lên, nóng lòng quay đầu nhìn Đỗ Cẩm Hi, như muốn khoe với Đỗ Cẩm Hi.

Đôi mắt ướŧ áŧ như mèo con tràn ngập ánh sáng, sáng chói như sao, lại trong vắt như mặt hồ.

Vô tình, Đỗ Cẩm Hi tựa hồ lại ngửi thấy mùi pheromone, mùi bạc hà mát lạnh xuyên qua không khí ẩm ướt, thấm vào lòng anh như một giọt nước vô hình.

Đỗ Cẩm Hi không khỏi trở nên mê mẩn, mãi đến khi hải âu vỗ cánh bay đi, Giang Sơ thấp giọng gọi anh hai lần, Đỗ Cẩm Hi mới ý thức được mình đang làm gì.

Toàn bộ bánh mì trong tay đã bị hải âu ăn hết, túi cũng trống rỗng, nhưng Giang Sơ vẫn còn có chút suy nghĩ còn dang dở.

Cậu đành phải quay đầu nhìn Đỗ Cẩm Hi, bóng sáng phản chiếu trong đôi mắt nâu của cậu đều là Đỗ Cẩm Hi.

Quả táo Adam của Đỗ Cẩm Hi vô thức lăn hai lần, đôi bàn tay đầy gân xanh véo những lát bánh mì còn lại qua túi giấy, khàn giọng nói: "Kêu anh đi."

Kêu tôi một tiếng anh đi.

Giang Sơ sửng sốt, mặt đỏ bừng nói: "Anh."

Giống như ngọc rơi vào bình sứ, phát ra âm thanh giòn tan, khẽ lay động.

Quá...

Quá phạm quy rồi.

Ánh mắt Đỗ Cẩm Hi lóe lên tia dữ tợn, mấy ngày nay anh phát hiện Giang Sơ dường như không có cự tuyệt sự đυ.ng chạm của anh, điều này càng khiến anh bạo dạn hơn, không khỏi giơ tay lên bóp lấy cái tai Giang Sơ.

Sau đó vội vàng đưa túi bánh mì cho Giang Sơ nhầm muốn che đậy sự thất thố của mình.

Sau đó anh quay đầu nhìn cảnh biển, giả vờ không quan tâm, chỉ vô thức xoa đầu ngón tay vào túi quần hai lần, tận hưởng cái chạm nhẹ nhàng và tinh tế vừa rồi.

Omega…Đúng là mềm quá…