Chương 24: Giấy nợ

Nhìn thấy không, lại dịch một chút 30 cm, liền bên cạnh bàn đối diện .

Hàn Dữ Kiêu cứng nhắc mà quay đầu lại nhìn, đối với Mạc Chinh nói: “Tớ tin cậu ấy thật sự mất trí nhớ.”

Chỗ của Kỳ Vọng cũng dám ngồi, tên đó là người điên, giống như chó hoang, ngay cảHàn Dữ Kiêu nhìn thấy cậu ta cũng phải trốn đi.

Cả lớp há to miệng, không thể tưởng tượng mà nhìn hành động của Mạnh Nhiêu.

Dường như cô rất yên tâm thoải mái mà ngồi xuống, từ trong cặp sách lấy ra một xấp giấy nháp, bắt đầu tính toán.

Hoa khôi của lớp và bạn cùng bàn hình như xem cô không vừa mắt, “Cậu ấy có phải là bí mật quen biết Kỳ Vọng hay không?”

“Cậu ấy mất trí nhớ.”

“Quỷ mới biết cậu ta có mất trí nhớ thật hay không đó, tớ thấy cậu ta không muốn trả lại tiền cho cậu thì đúng hơn!”

Hoa khôi vội vàng kéo cô ta một phen, nhưng bàn phía sau vẫn nghe được hai cô gái khe khẽ nói nhỏ, “Tiền gì chứ?”

Giữa trưa tan học, Mạnh Nhiêu từ cặp sách lấy ra ví tiền mà Thịnh Huyền cho cô, nắm chặt trong tay, nếu ai lại đến đánh lén, thì tuyệt đối không thể thành công.

Chỉ là cô mới vừa xoay người lại, Phương Nhã Quân liền lôi kéo hoa khôi của lớp lại đây, hô tô gọi nhỏ nói: “Mạnh Nhiêu, cậu có phải đã quên trả 3000 đồng mượn của Tiểu Vũ rồi đúng không?”

Những người khác nhanh chóng nhìn sang.

Mạnh Nhiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Điềm Vũ, “Tớ mượn tiền của cậu hả?”

Đặng Điềm Vũ đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Không sao cả, cậu không nhớ rõ liền quên đi, so với mình thì cậu cần số tiền đó hơn!”

Phương Nhã Quân hận sắt không thành thép mà dậm chân, “Tiểu Vũ, cậu cũng quá thiện lương rồi. Đáng tiếc người nào đó da mặt so tường thành còn dày hơn, xem lòng tốt của cậu là điều đương nhiên mà tận hưởng!”

Một ít người nghe xong, nhịn không được mà giải thích với Mạnh Nhiêu đang bị mất trí nhớ:

“Trước kia cậu rất thân với Tiểu Vũ, trong nhà còn rất khó khăn, Tiểu Vũ thích giúp đỡ người khác như vậy, chắc chắn sẽ cho cậu mượn tiền.”

“Giấy nợ đâu?” Mạnh Nhiêu nhìn Đặng Điềm Vũ hỏi.

Đặng Điềm Vũ không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như thế, hơi do dự, lại nói: “Không cần, cậu không cần trả tiền…”

“Dựa vào cái gì không cần trả, những cái đó tiền đều là do cậu tham gia thi đấu từng chút một tích góp mới có được mà!”

Phương Nhã Quân tựa như pháo trúc đã châm ngòi, thấy Mạnh Nhiêu trong tay nắm chặt một cái ví tiền, loại ví này cô ta từng thấy qua ở trung tâm thương mại, còn rất quý giá.