Chương 6: Nụ hôn đầu tiên

“Nào, hôn anh một cái ở nơi này…”

Thịnh Huyền chỉ vào môi mình, gợi cảm cười, dường như đang chế nhạo, cũng có chút chờ mong.

Mạnh Nhiêu nhìn xung quanh, ngượng ngùng ngập ngừng nói: “Không được, nơi này quá nhiều người.”

Thịnh Huyền lại thích cảm giác được người khác nhìn mình ân ái, cảm giác chính mình cùng cô đang thực sự ở trong một mối quan hệ.

Một cô gái vừa xinh đẹp, vừa đang yêu như này lại là của anh.

Lúc trước, không, trước khi cô mất trí nhớ, Thịnh Huyền chưa biết mình thích mẫu con gái như thế nào.

Đến tận bây giờ, nhìn cô gái bên cạnh, một cảm xúc trước nay chưa từng có đang thiêu cháy trái tim anh.

Anh càng lúc càng không muốn nghĩ đây chỉ đơn thuần là chơi đùa…

Anh ngạc nhiên với những cảm xúc biến hóa của mình, Mạnh Nhiêu lại tưởng anh giận, cố nén ngượng ngùng, nhón châm chậm rãi hướng về phía môi anh, hôn nhẹ một cái.

Nhưng cô chỉ cao 1m60, còn anh cao chừng 1m85, không phải nhón chân là đủ.

Đôi môi mềm mại của cô chỉ chạm nhẹ cằm anh một chút.

Thịnh Huyền mắt sáng lên, “Lại một nữa!”

“Không được, em không với tới…” Cô cảm thấy xung quanh đang có vô vàn ánh mắt tò mò nhìn mình.

Chắc hẳn mọi người đang nghĩ hai người họ không có liêm sỉ, ở nơi công cộng làm loại chuyện này.

Thịnh Huyền đem cô nâng lên, “Có thể đến sao?”

Mạnh Nhiêu hô nhỏ, anh thế mà dùng tay nâng mông cô lên, cô rất gầy, nhưng cũng mấy chục cân, vậy mà anh chỉ cần nhấc nhẹ cô lên, cô vội vàng ôm vai anh, sợ ngã xuống.

“Nhát gan quá!” Thịnh Huyền cười đầy sủng nịnh, trước kia anh chưa từng nhẫn nạo hay dài dòng với ai, hiện tại con người này nửa điểm cũng không giống với trước kia.

“Nào, hôn anh, hôn xong anh sẽ đi thanh toán viện phí.” Thịnh Huyền thúc giục một tiếng.

Mạnh Nhiêu không chút do dự, đem môi mình dán vào môi anh.

Môi chạm môi, hai cơ thể không tránh khỏi có chút chấn động.

Thịnh Huyền không nghĩ anh có thể bình tĩnh đến vậy.

Dùng dươиɠ ѵậŧ mà thao tiểu bức của cô hoàn toàn là vì du͙© vọиɠ, giống như bản năng.

Hiện tại hôn môi, lại là một loại tư vị khác.

Hôn xong đầy thỏa mãn, anh đem cô ôm vào lòng.

Mạnh Nhiêu muốn rời xuống, lại bị anh ấn tới, mυ"ŧ môi dưới, sau đó hé miệng, bao vây toàn bộ đôi môi đỏ.

“Ngô!” Mạnh Nhiêu mặt đỏ như máu, thẹn thùng, muốn cắn đứt môi anh.

Một chiếc đầu lưỡi lại nhân cơ hội xông vào miệng cô, tận tình càn quét môi răng, thâm chí còn phát ra âm thanh ám muội.

“Ực” một tiếng, cô có thể nghe rõ âm thanh anh đem nước miệng của cả hai nuốt xuống…

Tim Mạnh Nhiêu đập ngày càng nhanh.

Dưỡng khí không được cung cấp, Mạnh Nhiêu hô hấp trở nên khó khăn, đôi tay đặt trước ngực cố gắng đẩy anh ra, những vẫn bị anh hôn đến không còn sức lực.

Cô run rẩy nức nở xin tha.

Thịnh Huyền cảm thấy chưa đã, hận không thể ấn cô trên tường hôn cho đỡ ghiền.

Cô sao lại ngọt như vậy!

Mặc dù anh không thích ngọt, nhưng cũng bị cô câu dẫn.

Muốn hôn lên khuôn miệng nhỏ, cánh môi mềm, chiếc lưỡi đinh hương kia…

Môi lưỡi kịch liệt triền miên, chất lỏng theo đó trượt ra theo khóe miệng chảy xuống.

Mọi người ở bốn phía không thể khống chế ánh mắt mà nhìn họ, nhìn nhìn, liền nổi lên phản ứng mãnh liệt.

Bọn họ hôn đến nghiêm túc, tựa như đang xem một bộ phim sắc tình đến nóng bỏng.

Có thể ngay sau đó họ sẽ tìm một chỗ để kịch liệt làʍ t̠ìиɦ….