Chương 7: Xe chấn

Sau khi nụ hôn đầu dài triền miên kết thúc, Thịnh Huyền rất mau đã điều chỉnh hô hấp, dùng lòng bàn tay thay cô lau đi thứ chất lỏng ở khóe miệng, tiến về phía trước đóng tiền viện phí.

Nghe cô gái nhỏ hít thở không đều, anh đóng một vạn viện phí cũng đặc biệt thỏa mãn.

Xung quanh vô vàn những ánh mắt quái dị nhìn anh, anh đều xem đó là những ánh mắt hâm mộ, ghen tị vì cô đơn.

Anh ôm lấy eo nhỏ của Mạnh Nhiêu, nếu có thêm cái đuôi, bây giờ anh đã sướиɠ đên ngoe nguẩy.

Mạnh Nhiêu lại không thể chịu được những ánh mắt như vậy nhìn mình, lôi kéo tay Thịnh Huyền chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.

“Da mặt mỏng như vậy, thế mà vẫn dám hôn anh sao?” Thịnh Huyền được như ý nguyện nhìn cô gái nhỏ bộ dáng ngược ngùng, “Chắc là em đói bụng rồi, anh mang em đi ăn cơm.”

Anh dạo này kiếm được khá khá, đang nghĩ sẽ mang cô đi ăn uống vui chơi, chắc cô sẽ thích.

“Muốn gì cứ việc lấy, đừng khách khí với anh.”

Mạnh Nhiêu lắc đầu, Thịnh Huyền phải truy hỏi mãi mới biết cô đang thiếu một chiếc điện thoại.

“Em tạm thời không cần cũng được.” Mạnh Nhiêu cự tuyệt nhiều lần, vẫn là bị anh kéo vào cửa hàng di động, chọn cái tốt nhất trong cửa hàng cho cô.

“Điện thoại cũ của em đâu, hư cũng được, anh giúp em sao lưu giữ liệu sang máy mới.”

Mạnh Nhiêu chớp mắt.

“Em không tin anh? Anh học IT của đại học A đó.”

Người bán di động kinh ngạc, “Đại học A? Lợi hại lợi hại, thi đại học chắc phải xếp top 10 tỉnh mới có thể đậu nhỉ?”

“Tôi được đặt cách vào, nhưng thi đại học cũng xếp thứ nhất.”

“Trạng nguyên?!” Người bán di động này cũng thật bát quái.

Huy hoàng của ngày xưa, không nhắc đến có lẽ anh cũng đã quên, được khen cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được quan sát phản ứng của Mạnh Nhiêu.

Nữ sinh cao trung hẳn là sẽ rất bái phục, chẳng cần phải nói đến chuyên nghiệp ở lĩnh vực nào đó, thi đại học đạt Trạng Nguyên đã là một thứ rất cao siêu.

Mạnh Nhiêu đang chơi điện thoại, phát hiện anh đang đánh giá mình, như là chờ mình đáp lại, vội nói: “Anh thật lợi hại.”

Giờ phút này so với lúc trước đạt Trạng Nguyên còn sung sướиɠ hơn, “Anh còn có thể lợi hại hơn….”

Không chịu nổi ánh mắt sùng bái của cô nhìn mình, Thịnh Huyền dẫn cô xuống lầu một của siêu thi, thẳng đến quầy thu ngân, cầm mấy hộp áo mưa.

Những người khác ở siêu thi mua áo mưa đều sẽ ngại ngùng dùng vật khác che dấu, tùy tay lấy một hộp.

Anh thì ngược lại, dường như còn sợ người khác không biết, một lần mua vài hộp, trong tay còn nắm khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của cô gái nhỏ, ánh mắt né tránh thẹn thùng ướŧ áŧ.

Thanh toán xong, Thịnh Huyền bắt đầu suy nghĩ miên man, một luồng khí khuyết từ dưới cơ thể điên cuồng dâng lên, chỉ nghĩ đến lát nữa sẽ làm cô, bước chân anh càng gia tăng tốc độ.

Mạnh Nhiêu đi bước nhỏ, theo không kịp anh, đến bãi đỗ xe, anh trực tiếp xách cô lên như xách hành lý, ba bước làm hai, nhanh chong mở cửa xe, có chút thô lỗ mà nhét cô vào ghế trước.

Cô gái nhỏ kinh hoảng, “Anh ơi em không biết lái xe!”

“Đừng sợ, anh dạy em lái.”

“Không được đâu, sẽ chết người…” Mạnh Nhiêu mặt trắng bệch, định đứng dậy chuyển chỗ, lại bị anh đè đầu vai lại.

“Có cái này, sẽ không chết người.” Thịnh Huyền lấy trong túi ra một hộp áo mưa, cười đến ý vị thâm trường.

Mạnh Nhiêu ngây ngốc.

Anh cúi người dán lại, môi mỏng hôn lên mắt cô.

“Anh muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ.”

-------------------------

Kế tiếp chủ yếu sẽ là khung cảnh vườn trường nha!!!