Chương 16

Phó Tây Châu trước khi tìm được người phụ nữ kia, anh không muốn tiết lộ chuyện cũ kia cho người khác biết, để tránh bị kẻ xấu lợi dụng.

Anh trả lại nhẫn cho cô ta, giọng trầm thấp nói: “Chiếc nhẫn này có chút giống với vật tùy thân của một người bạn của tôi, anh ta từng đưa tôi đi tìm.”

Cố Bắc Sanh nghe câu trả lời của anh, cau mày, có chút thất vọng, cô đã nghĩ rằng mình đã tìm ra được.

Cố Tâm Ngữ diễn vai ngây thơ vô tri đến mức tinh tế, cẩn thận hỏi: “Anh rễ, anh có thể dẫn em đi gặp người bạn của anh không? Có lẽ em có thể nhớ lại gì đó.”

Ánh mắt Phó Tây Châu lạnh lùng hơn vài phần.

Cố Bắc Sanh không biết anh có thể đồng ý hay không, nhưng cô cần lợi dụng Cố Tâm Ngữ để tìm ra người đàn ông năm năm trước.

Cô khẽ nhếch môi: “Được, đang lo hai chị em không có cơ hội nói chuyện thân mật.”

Nghe vậy, Cố Tâm Ngữ giật mình, không ngờ Cố Bắc Sanh lại mời cô ta.

A, còn tưởng rằng cô đã thông minh, không ngờ lại ngu ngốc như vậy!

Cô ta gật đầu, cười ngọt ngào nói: “Được.”

Phó Tây Châu đưa tay lên, nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian không muộn lắm, nhìn về phía Cố Bắc Sanh: “Về nhà.”

“Nhà...”

Lòng Cố Bắc Sanh hơi động một chút.

Lâu lắm rồi cô không nghe thấy từ này.

Phó Tây Châu quay người đi ra ngoài, không khí áp bức trong phòng mới dần dần tan đi.



Cố Bắc Sanh nghĩ rằng nhẫn là của Phó Tây Châu, không ngờ lại có một bước ngoặt.

Cũng là nằm trong dự liệu, năm năm trước, Phó Tây Châu vẫn còn ở nông thôn, căn bản không thể nào là anh.

Tuy nhiên, hiện tại biết được nhẫn là của bạn anh, cũng coi là một tin tức tốt, cô chỉ cần tiếp tục ở nhà họ Phó, mọi chuyện sẽ dần dần sáng tỏ.

Cô đã thề sẽ tìm được người đàn ông kia!

Trước khi tìm được người đàn ông kia, cô nhất định phải che giấu tung tích của mình.

Nếu Cố Tâm Ngữ tự nguyện làm quân cờ cho cô, vậy cô sẽ tận dụng cô ta một phen!

Nghĩ đến đây, cô đi ra khỏi chỗ khuất.

Cố Tâm Ngữ nhìn thấy Cố Bắc Sanh đi tới, đáy mắt chứa lệ, cắn môi nói: “Em xin lỗi, lúc nãy em chỉ là quá hiếu kỳ, mới muốn đi nhà họ Phó, nếu không, em sẽ đi nói rõ ràng với anh rể ngay bây giờ, chiếc nhẫn này thật ra là của chị, muốn gϊếŧ muốn chặt, em một mình gánh chịu.”

A, lại là kế khổ nhục!

Cố Bắc Sanh che giấu đáy mắt xấu xa, cố ý mắc lừa, ôn nhu nói: “Không có gì, lúc này nói rõ ràng cũng không được, chúng ta cả nhà đều sẽ gặp họa, đi thôi.”

Cố Tâm Ngữ rưng rưng gật đầu, cúi đầu, khi không ai nhìn thấy, đáy mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Chỉ là cô ta vẫn chưa nghĩ ra, rõ ràng cô ta đã sắp xếp cho một lão già sáu mươi tuổi, sao lại có liên quan đến Phó Tây Châu?

Chẳng lẽ là thúc thúc của anh?

Bất kể là ai, cô phải nắm bắt cơ hội tiếp xúc với Phó Tây Châu!



Bờ Nam.

Cố Tâm Ngữ bước vào biệt thự nhà họ Phó, bị cảnh tượng xa hoa nơi đây choáng ngợp, cô ta cười ngọt ngào nói: “Anh rể, nhà của anh và chị thật lớn, phong cảnh cũng rất đẹp, không biết khi nào mới có thể gặp được bạn của anh?”

Phó Tây Châu cũng không vì chiếc nhẫn kia mà có bất kỳ thiện cảm nào với cô ta.

Ngược lại, anh cảm thấy khó chịu, không nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Anh ta ở nước ngoài, tôi sẽ liên lạc với anh ta.”

Cố Tâm Ngữ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh rể.”

Lúc này, ngao trông thấy Phó Tây Châu trở về, liền chạy tới, vui mừng nũng nịu.

Cố Tâm Ngữ sợ hãi thét lên, muốn nấp sau lưng Phó Tây Châu.

Trong nháy mắt, mùi thơm gay mũi khiến Phó Tây Châu nhíu mày.

Anh vô cùng chán ghét loại mùi hương tràn ngập hơi thở phong trần. Hầu như là vô ý thức liền kéo dài khoảng cách với cô.

Cố Tâm Ngữ vẫn đang thét lên: “A! Sói, có sói, tôi sợ quá....”

Ngao rất ghét nhất những con người nhát gan, sủa lên, hận không thể cắn chết cô ta.

Phó Tây Châu cùng Thời Thanh mang theo nó rời đi, đi đến thư phòng.

Thời Thanh đóng cửa phòng lại, mới bước nhanh đi đến sau lưng Phó Tây Châu, hết sức kích động nói: “Nhị thiếu, trời không phụ người có lòng, chúng ta rốt cục tìm....”

"Cô ta không phải.” Anh lạnh lùng nói, trong giọng nói còn có vài phần sát ý không rõ.

Thời Thanh cau mày: “Anh sao có thể xác định không phải cô ấy? Cô ấy không phải có tín vật của anh sao?”