Chương 17

Phó Tây Châu cởi đồng hồ, rút cà vạt, tùy ý tựa vào ghế sô pha.

Sờ lên chú chó ngao vẫy đuôi về phía anh, đôi mắt đen trong suốt tràn đầy hàn ý: “Nhìn chằm chằm Cố Tâm Ngữ, cô ta nhất định có liên quan đến chuyện năm đó.”

Nghe vậy, trong lòng Thời Thanh cuồng loạn gật đầu: “Vâng.”

Có lẽ có thể nhờ vậy tìm được người phụ nữ năm nằm trước kia.

Những năm này, đây là tâm nguyện duy nhất của Nhị thiếu.

Trong viện.

Cố Bắc Sanh vốn tưởng rằng sẽ lập tức gặp được người đàn ông kia, xem ra vẫn cần đợi một chút, nhưng cô không thể để cho Phó Tây Châu nhìn ra manh mối gì, chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không biết gì.

Cố Tâm Ngữ vẫn chưa tỉnh hồn, nhìn thấy Cố Bắc Sanh không có biểu lộ gì, cô ta sợ hãi không thôi, kinh ngạc hỏi: “Chị, chị không sợ sao?”

Cố Bắc Sanh không hề chớp mắt nhìn cô ta, giọng nói trầm thấp nghe không ra bất kỳ tâm tình gì: “Chó có mục đích rất rõ ràng, thích ai ghét ai cũng sẽ viết lên mặt, so với một số người, còn đơn giản hơn.”

Nghe vậy, Cố Tâm Ngữ sửng sốt một chút, luôn cảm thấy cô có ý riêng, cô ta có chút sợ hãi: “Chị, chúng ta đi phòng ngủ trước đi, em sợ chó chạy đến cắn em.”

Cố Bắc Sanh ý vị thâm trường nói: “Vừa lúc, chị có lời muốn nói với em.”

Chờ đến phòng khách, Cố Tâm Ngữ mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.



Lúc này, cô ta đã không thể chờ đợi để Cố Bắc Sanh gặp được lão già kia, nếu thật là thúc thúc của Phó Tây Châu, hoặc là bạn làm ăn của anh, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

Nhất là, Phó Tây Châu biết Cố Bắc Sanh không còn trong sạch, Cố Bắc Sanh sẽ xong đời!

Nghĩ đến đó đều cảm thấy phấn khích!

Cố Tâm Ngữ không ngắm nhìn xung quanh, cảm thán: “Nơi này thật xinh đẹp, chị, không ngờ đề nghị của em có thể giúp chị dùng thân phận hoàn toàn mới thoát khỏi khổ cực.”

Cố Bắc Sanh cười: “Chị có phải nên cảm ơn em thật tốt không?”

Cố Tâm Ngữ khẽ giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Cố Bắc Sanh không còn ôn nhu, chỉ có vô tận băng lãnh.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ chết người, cô ta có thể đã chết vạn lần.

“Chị, em không phải ý tứ đó.”

Cố Bắc Sanh từng bước một đi về phía cô ta: “Cố Tâm Ngữ, năm năm trước, cô chính là chủ mưu?”

Mặc dù là nghi vấn, nhưng đáy mắt lãnh ý đã là chắc chắn.

“Chị đang nói cái gì?” Cố Tâm Ngữ luống cuống, bởi vì lúc này Cố Bắc Sanh giống như là ác quỷ từ địa ngục chui ra, tìm người lấy mạng.



“Sự kiện kia, tôi vô tình tìm thấy một loại phấn trong phòng của cô, tôi lo lắng cô sẽ làm gì đấy, bèn đi tìm bác sĩ xem xét, cái đó lại là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, dược hiệu mãnh liệt, một khi trúng thuốc, nhất định phải mây mưa vui mừng, giống hệt như tôi đêm đó bị trúng thuốc, cô còn có gì để giải thích?”

“Không phải, đây chẳng qua là em......”

Đùng ——

Cố Bắc Sanh hung hăng tát cô ta một cái, ngắt lời giải thích của cô ta.

Tiếng vang điếc tai, nửa bên mặt Cố Tâm Ngữ đỏ bừng, đau đến nhe răng trợn mắt.

Đây là lần thứ hai Cố Bắc Sanh đánh cô ta, cô thấp kém như vậy, làm sao dám?

Cô ta phẫn hận trừng mắt Cố Bắc Sanh: "Chị đánh tôi?”

“Đánh chính là cô! Không phải cô muốn lấy thân thử vận may, giúp tôi tìm ra người đàn ông năm đó sao, tôi liền thỏa mãn cô, đoán xem, chỉ cần tôi đưa chuyện buồn nôn của cô ra ngoài, cuộc đời của cô sẽ gặp phải cái gì?”

Cố Tâm Ngữ khϊếp sợ nhìn Cố Bắc Sanh có sự thay đổi lớn: "Chị thế mà lợi dụng tôi?”

Cố Bắc Sanh cười, nắm lấy chiếc nhẫn của cô ta, nhìn thẳng vào mắt, giọng nói bên trong tràn đầy lạnh lẽo: “Nói thật khó nghe, đây không phải là cô tự nguyện để tôi lợi dụng sao?”

"Chị có phải có hiểu lầm gì không......”

“Hiểu lầm!?” Cố Bắc Sanh cười lạnh nói: “Chờ bạn Phó Tây Châu tới, sẽ biết là hiểu lầm hay không, Cố Tâm Ngữ, cô muốn gả vào hào môn, dù sao cũng phải trả giá đắt phải không? Đến lúc đó cái giá này, cô có chịu được hay không!”