Chương 30

Giễu cợt Cố Bắc Sanh, sắc mặt chấn động, dáng tươi cười cứng đờ trên mặt.

Làm sao có thể?

Phải biết, qua nhiều năm như vậy, hiệu trưởng cho đến bây giờ chưa bao giờ tự mình gặp qua bất cứ ai, Cố Bắc Sanh dựa vào cái gì?

Thẩm Mạn Mạn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Cố Bắc Sanh, trên mặt có thể dùng đủ mọi màu sắc để hình dung.

Cố Tâm Ngữ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, Cố Bắc Sanh sẽ không phải thật thi đậu tiến sĩ?

Làm sao có thể!?

Cố Bắc Sanh chưa từng đi ra bệnh viện!

Hơn nửa ngày, cô ta mới từ yết hầu nói ra mấy chữ: “Khâu Chủ Nhậm, anh có phải là nghe nhầm rồi phải không? Chị của tôi năm năm trước không phải đã thôi học sao? Hiệu trưởng tìm làm gì?”

Khâu Kỳ nhíu nhíu mày, đáy mắt có chút không vui, trầm giọng nói: “Bất kể nói thế nào, Cố Bắc Sanh cũng là học tỷ của các người”

Cố Tâm Ngữ nghe Khâu Chủ Nhậm nói như vậy liền an tâm.

Bao cỏ Cố Bắc Sanh này làm sao có thể là trên tiến sĩ, chỉ là nói dối cho vui mà thôi.

Nhưng hiệu trưởng vì cái gì tự mình gặp cô?



Cái này khiến trong lòng cô ta khó chịu tới cực điểm!

Cố Bắc Sanh không muốn ở lại lâu: “Khâu Chủ Nhậm, chúng ta trước đi qua đi, đừng để hiệu trưởng chờ lâu.”

“Đi thôi."

Cố Bắc Sanh giẫm lên một đôi giày trắng nhỏ, rời đi trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người.

Thẩm Mạn Mạn giờ phút này chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng nóng hổi, còn đau hơn so với cái tát của Cố Bắc Sanh.

Lúc này, trường học phát thanh vang lên: “Hôm nay, học sinh Thẩm Mạn Mạn ở trường gây sự, trái với kỷ luật, dẫn đến giữa bạn học chung lớp không hòa thuận, ảnh hưởng hoàn cảnh học tập, tạo thành ảnh hưởng tồi tệ! Đối với Thẩm Mạn Mạn, thông báo phê bình một lần, hi vọng các bạn học lấy đó mà làm gương, học tập cho giỏi!”

Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Mạn Mạn liền thành trò cười trong mắt mọi người.

Sắc mặt của cô ta trắng bệt, trường học lại vì Cố Bắc Sanh kia thông báo phê bình cô ta.

Đều là do Cố Tâm Ngữ và Cố Bắc Sanh làm hại!

Cô ta hung tợn nhìn về phía Cố Tâm Ngữ, vẻ mặt giận dữ, quát lên: "Cô là em gái của Cố Bắc Sanh, sao có thể không biết hiệu trưởng tìm cô ta làm gì?”

Cố Tâm Ngữ giật mình, vội vàng giải thích: “Mạn Mạn, tôi thật không biết...”



Thẩm Mạn Mạn tức giận đến mức thở hổn hển, giận dữ cắt ngang lời của cô ta: “Có lẽ cô chính là xem thường tôi, tối nay, sinh nhật bà nội tôi, cô đừng nghĩ tới tham gia.”

Cố Tâm Ngữ ngơ ngẩn, tuy Thẩm gia không phải danh môn vọng tộc như Phó gia, nhưng cũng là môn hộ có mặt mũi ở Tân Thành, có thể tham gia sinh nhật của bà nội Thẩm, sau này xuất thân trong xã hội, đều sẽ có lợi.

Hơn nữa, Phó Tây Châu cũng sẽ có mặt, đây là cơ hội rất tốt. Cô ta đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, Thẩm Mạn Mạn cuối cùng cũng coi cô ta là bạn tốt, cơ hội đang ở trước mắt, lại bị Cố Bắc Sanh hủy hoại.

Không màng đến nhiều như vậy, cô tq vội vàng tiến lên nắm lấy tay Thẩm Mạn Mạn nịnh nọt: “Mạn Mạn, bạn thật sự oan uổng mình, chị năm đó làm chuyện như vậy, bị ép thôi học, hiệu trưởng mời chị cũng chỉ là phê bình chị, sau này nhất định sẽ không cho phép chị quay lại trường học.”

Nói xong, cô ta lại cúi xuống thì thầm vài câu bên tai Thẩm Mạn Mạn. Thẩm Mạn Mạn cảm xúc tức giận dần dần dịu xuống.

Lời nói cũng có lý! Hiệu trưởng là người như thế nào? Cô ta là học sinh của Đại học Tân Thành, cho nên có thể được thông báo, nhưng Cố Bắc Sanh không phải người của trường. Hiệu trưởng chỉ là cho tiện nhân Cố Bắc Sanh đó chút mặt mũi mà thôi.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác: “Được, vậy tôi lại tin bạn một lần.”

Cố Bắc Sanh bước ra từ phòng làm việc của hiệu trưởng, trực tiếp đi đến khu vực tổ chức hoạt động.

Lương Đình Mỹ đang ở đó, liếc mắt liền nhìn thấy cô, không biết làm sao mà lùi lại một bước, suýt nữa làm đổ bình hoa cao một thước.

Cố Bắc Sanh thản nhiên đi tới. Lương Đình Mỹ quay người định bỏ đi. Cố Bắc Sanh kéo lại cô, ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng nói: “Lương học tỷ, đã lâu không gặp.”

“Ừ, đã lâu không gặp.” Cô ta né tránh ánh mắt của cô. Cố Bắc Sanh dẫn cô ta ra sân bóng rổ trên đồng cỏ.

Sắc mặt Lương Đình Mỹ không tốt, không dám nhìn thẳng cô: “Có chuyện gì không?”