Chương 2: Gặp phải chướng khí thì phải làm sao

“Ta mới không cần quản đến tương lai cái mông của ngươi. Nếu ngươi ở đây thì việc cái mông của ngươi sớm gặp phải gậy trượng của lão gia. Còn ngươi đi theo ta ít nhất cũng lâu bị lão gia đánh một chút. May ra khi theo ta hành tẩu giang hồ. Xây được một cơ ngơi hùng mạnh. Lúc đó còn lâu ta mới va phải Đại công chúa gì đó.”

Khoé mép co giật. Tử Hoan thật không nói hết được ảo tưởng của chủ tử mình. Tiền tiêu vặt còn phải bị lão gia quản thúc lại còn nói đến chuyện lớn mạnh mai sau. Bởi thế nên nói sao cho đúng. Bần hàn sinh mơ mộng có phải không ?

“Thiếu gia…thế nhưng ngài nên nhớ ngày không có gì giá trị. Vả lại tiền tiêu vặt còn phải đợi ngài luyện công mới có. Nô tỳ không biết tương lai thiếu gia thế nào. Chỉ biết hiện tại thiếu gia nghèo.”

“….”

Ngươi đang tổn thương ta có đúng không.

“Mà nô tỳ nghe nói nghèo hay xuôi nữa thiếu gia!”

“Ngươi…!”

Kì này thật chọc cho Mộ Thanh sinh khí. Mấy ngày qua quả thật Mộ Thanh căn bản là áo đến xỏ tay, cơm đến há miệng, trải qua thú vị đúng là không nên quá thoải mái ah, cô cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thành cá ướp mắm rồi, bất quá cuộc sống này chỉ như vậy khi ở trong phủ. Còn ra bên ngoài lại là một thiếu gia nghèo rớt mồng tơi.

"Ai nha ~ được rồi thiếu gia hôm qua nghe nói nhị thiếu gia Trương gia đã trở về, hôm nay sẽ sang thăm ngài đó."

"Nhị thiếu gia Trương gia? Trương gia là ai? Ai là nhị thiếu gia?" Mộ Thanh bụng đầy thắc mắc, mặt đầy chấm hỏi nhìn Tử Hoan.

"Chính là Phi Long tiêu cục buôn bán nổi danh nhất thành Tô Châu Trương gia, quan hệ nhà họ với nhà chúng ta không tệ, nhị thiếu gia Trương Trí Hằng từ nhỏ chơi với ngài cho đến lớn, lần này Trương nhị thiếu gia phụng mệnh Trương lão gia ra ngoài áp tiêu một chuyến, hôm qua mới về."

"Phi Long tiêu cục Trương Trí Hằng? A thù ra là hắn! Mà hắn là ai ta không nhớ rõ?”

“…”

“Thiếu gia ngài đây là nghèo đến mất trí sao?”

“Xem như là vậy đi!” Mộ Thanh khoát tay áo.

“Trương thiếu gia là thanh mai trúc mã với ngài thế nhưng ngài lại nói quên là quên.”

Kéttttt! Rầm!!!

“Hú hồn cái hồn còn trong cái xác!”

“Ha ha ha tiểu Thanh nghe nói trước đó ngươi ngã xuống hồ sao?”

Trong lúc bất chợt, cửa phòng của Mộ Thanh bị đá một cước văng ra, khiến cả người Mộ Thanh sợ run, liền nghe giọng nam đầu khoe khoang vang tới, sau đó là một thiếu niên xuyên trường bào vàng nhạt đi đến.

“...” Cái sát bút thiếu niên này là ai?

“Trương nhị thiếu gia, ngài hảo.” Tử Hoan vội vàng hành lễ với người đến.

Mộ Thanh nghe thấy Tử Hoan vấn an thiếu niên mới phản ứng, sát bút thiếu niên kia thì ra là nhị thiếu gia Trương Trí Hằng.

“Ai nha! Mộ Thanh sao không nói chuyện với ta?” Trương Trí Hằng đi tới đại đại liệt liệt vỗ vai Mộ Thanh.

“Trương nhị thiếu gia hảo...”

Mộ Thanh mở miệng ngây ngốc nói, đúng là cô không biết làm sao đối phó với vị khách không mời mà đến trước mặt này.

“Tiểu tử nói với ta sao như người xa lạ vậy?” nghe Mộ Thanh gọi mình là Trương nhị thiếu gia thì Trương Trí Hằng dường như có chút thất vọng.

“Trương nhị thiếu gia, trước đó thiếu gia ngã xuống hồ bị ốm nặng, sau khi tỉnh lại cái gì đều cũng không nhớ được.” Tử Hoan liền nhân lúc mà giải thích.

“Là vậy...”

Nghe vậy Trương Trí Hằng nghĩ ngợi một hồi, sau đó cười lớn vỗ lưng Mộ Thanh:

“Ha ha ha ha, Mộ Thanh ngươi ngã xuống hồ mất trí nhớ thật sao? quả thật vô dụng mà, ngu ngốc, ha ha ha.”

“….”

Mộ Thanh đột nhiên muốn đánh chết tên Trương Trí Hằng này, hắn rõ ràng công khai cmn cười nhạo mình mà!

“Ha ha ha, tiểu tử ngươi đúng là ngu xuẩn mà, đi đứng mà cũng để mình ngã xuống hồ, ha ha ha.”

Bên này Trương Trí Hằng còn đang không ngừng cười nhạo Mộ Thanh, hoàn toàn không có ý dừng lại.

“... Tử Hoan, đem hắn ném ra ngoài cho ta.”

Mộ Thanh thực sự không muốn thấy cái thứ chướng khí này nữa, đúng là tức chết người mà.

“Thiếu gia, cái này.... không tốt đâu.” Mộ Thanh xắn tay áo, đi đến đuổi Trương Trí Hằng ra khỏi cửa.

“Ai nha! Tiểu tử ngươi làm gì vậy sắp rách y phục ta rồi, mau buông tay.”

“Ta phải ném ngươi ra ngoài.”

“Sao vừa thấy mặt ngươi đã muốn đuổi ta đi, đừng mà, đã lâu không gặp chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.”

“Ta nói xong rồi, ngươi cút về nhà nói chuyện với không khí đi!”

“Mộ Thanh, không ngờ mất trí nhớ rồi, ngươi lại ác như vậy, sao ngươi lại đối với ta như vậy chứ! Oaoa!”

“Khuê phòng nữ nhi ngươi còn xông vào tùy tiện, ta cần gì khách khí với ngươi, ngươi là kẻ không biết xấu hổ!”

“….”

Cả phủ đệ Duyên Lăng tướng quân chỉ nghe thấy tiếng Mộ Thanh gào thét cùng Trương Trí Hằng, khiến lão Thái quân còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng chạy đến phát hiện chất nhi nhà mình như quỷ a tu la nắm y phục Trương Trí Hằng liều mạng lôi ra ngoài, còn Trương Trí Hằng bộ dạng như tiểu tức phụ đối với Mộ Thanh mặt dày mày dạn làm nũng khiến lão Thái quân sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.