Chương 95

Những ngày tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt kì nghỉ 7 ngày đã kết thúc.

7 ngày này, Thịnh Hạ và Đường Kình, Dư Xán, Giản Nhiên cùng bạn bè cũ ăn uống, đi dạo phố cùng mẹ và Tưởng Hiểu Xuân, mua quần áo và giày cho ba ba và em trai, còn dẫn hai đứa bé đi công viên trò chơi với nam thần, mời Lâm Bách Thanh ăn cơm, cuối cùng hai người còn đến hiện trường tiếp dầu cho Dư Xán. ôi>

Tóm lại trôi qua cực kì phong phú cũng cực kì vui vẻ.

Tiếc nuối duy nhất là thời gian quá ngắn, còn chưa ở lại đủ đã phải đi.

Có điều dù nam thần bận rộn cũng sẽ dành thời gian mỗi ngày gọi điện thoại hoặc video với cô, có đôi khi thời gian cho phép cũng sẽ bay qua tới tìm cô. Còn ba mẹ, Dư Xán và Giản Nhiên cũng thường xuyên nhắn tin trò chuyện trên WeChat với cô đó. Thịnh Hạ cũng không có không quen như lúc mới vừa khai giảng. Hơn nữa bài chuyên ngành càng tăng, thứ cần phải học càng ngày càng nhiều, cô cũng phải làm tác phẩm của mình nữa nên ngày càng không đủ thời gian. Đương nhiên cô liền không có thừa sức nghĩ đông nghĩ tây.

Bên Lăng Trí cũng không khác lắm.

Giới giải trí đối với anh mà nói chỉ là một ván cầu, anh không có dự định đi dài lâu trên con đường này nên cần phải tự chuẩn bị cho tương lai từ bây giờ. Nhưng hợp đồng 2 năm kí với Trần Lập còn chưa đủ, bên Hoa Minh cũng cần anh dùng hình ảnh của mình nâng lên nên tạm thời anh không thể không lo lắng cho hai bên.

Điều này cũng nói lên rằng anh sẽ rất bận, vô cùng bận.

Thịnh Hạ biết anh vất vả, cũng không muốn kéo chân sau của anh, càng học tập nỗ lực. Kết quả chuyên ngành của cô vốn rất tốt, hơn nữa chịu bỏ công lại chuyên tâm nên rất nhanh đã trở thành sinh viên có trình độ chuyên nghiệp nhất trong lòng các giáo sư.

Lúc học kì này sắp kết thúc, khoa của họ tổ chức một cuộc thi chủ đề, top 3 sẽ nhận được tiền thưởng 1 vạn đồng, tác phẩm cũng sẽ được xuất hiện trên cả nước, tạo sự nổi tiếng cho sự phát triển của bản thân về sau.

Thịnh Hạ báo danh dưới sự cổ vũ của giáo sư và nam thần, báo danh của cô còn có Trương Nhã Thiến và Vương Tiên Mai cùng phòng. Trình độ chuyên nghiệp của hai cô ấy cũng đứng trên bảng của khoa. Chương Hân thì thiếu chút nữa, cô ấy được bổ sung nên không có chút hứng thú nào với quốc hoạ lắm.

“Hai người cố lên, mình chờ tin tức của các cậu để tổ chức tiệc xa hoa đấy.” Nhìn Thịnh Hạ và Trương Nhã Thiến vừa về phòng ngủ liền bắt đầu thảo luận chủ đề thi đấu, Chương Hân tựa lên ghế, tò mò nói: “Nhưng mà chủ đề ‘thanh xuân’ này rộng lắm đấy, các cậu chuẩn bị vẽ cái gì, có ý tưởng gì trong đầu chưa?”

Trương Nhã Thiến lắc đầu, Thịnh Hạ cũng tỏ vẻ: “Tìm cảm giác trước vậy.”

“Đúng vậy, các cậu cố tìm đi, mình đi chơi game.” Chương Hân mới vừa nói xong thì Vương Tiên Mai đã đẩy cửa vào phòng ngủ.

Ba người trong phòng im lặng, sau đó thì chuyện gì nên làm thì làm. Không phải các cô không lễ phép, thấy người không chào hỏi mà là Vương Tiên Mai vẫn luôn dùng hành động tỏ vẻ cô ta không muốn để ý các cô.

Nếu như vậy thì ai lo người nấy đi, các cô cũng không phải một hai phải làm bạn bè với cô ta.

Không biết Vương Tiên Mai có để ý những thứ này không dù sao mỗi ngày cô ta đều ở thư viện đến khuya mới về phòng ngủ. Sáng hôm sau cũng là người thức dậy sớm nhất, rời đi sớm nhất.

Đã rất lâu Thịnh Hạ không thấy cô ta về phòng sớm như vậy, lại thấy đôi mắt cô ta có chút đỏ lên như vừa khóc, cô kinh ngạc trong lòng cũng hỏi theo bản năng: “Cậu làm sao vậy?”

Lại không ngờ Vương Tiên Mai ngẩng đầu lên liếc một ánh mắt dữ tợn sang: “Không cần cô lo!”

Thịnh Hạ: “…”

Tình tình của Thịnh Hạ khá tốt nhưng cũng không chịu nổi cảm giác tốt bụng hỏi thăm lại bị người khác xem thành lòng lang dạ thú, không đợi Trương Nhã Thiến và Chương Hân ra mặt giúp cô, Thịnh Hạ bĩu môi cúi khuôn mặt nhỏ xuống: “Tôi cũng không muốn lo, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu lát nước xì nước mũi thì làm ơn nhẹ tiếng một chút, đừng quấy rầy tôi và Nhã Thiến tìm linh cảm.”

Vương Tiên Mai: “…”

Trương Nhã Thiến: “Phụt.”

Chương Hân càng nháo càng vui, vỗ tay cho Thịnh Hạ.

Sắc mặt của Vương Tiên Mai cực kì khó coi, đôi mắt cũng đỏ hơn so với vừa rồi. Cô ta cắn chặt môi nhìn nhóm đẹp tiểu thư không hiểu nỗi khỏi nhân gian, ỷ vào trong nhà có tiền mà kiêu ngạo cứng đầu, oán giận trong lòng tựa như muốn đánh tan ngực.

Đều bởi vì các cô ta!

Đều bởi vì các cô nên mẹ cô ta mới biến thành như bây giờ!

Lại nghĩ tới chuyện ba mình vừa nói trong điện thoại, Vương Tiên Mai xém chút đã không kìm được mà khóc lớn ra tiếng nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nói gì, chỉ thở dài lên giường, nhét mông mình vào trong chăn.

***

Đối với người mình không thèm để ý thì Thịnh Hạ luôn luôn không để ở trong lòng. Tuy rằng ngay lúc đầu có chút tức giận nhưng rất nhanh cô cũng ném chuyện này ra sau đầu, nghiêm túc suy nghĩ chuyện thi đấu sắp đến.

Suy nghĩ được một nửa thì nam thần gọi tới, Thịnh Hạ vui vẻ chạy đến ban công nấu cháo điện thoại với anh.

Hai người ngọt ngào đến buồn nôn một hồi lâu, Thịnh Hạ mới hỏi Lăng Trí: “Hỏi anh một vấn đề, nhắc tới hai chữ ‘thanh xuân’, anh sẽ nghĩ đến cái gì vậy?”

“Đây là chủ đề thi đấu của bọn em à?”

“Đúng vậy, chủ đề này quá rộng nên em có chút không nắm chắc được. Hơn nữa chuyên ngành quốc hoạ bọn em chú ý vào hình ảnh có ý nghĩa, ngoài ra còn phải có sức sống, không phải chỉ cần vẽ là được. Tuy em định dùng cách thức vẽ bằng màu nước nhưng giáo viên của bọn em lại nói tác phẩm cần phải thể hiện bản lĩnh chuyên nghiệp của mình…”

Tuy rằng không có gì hứng thú với chuyên ngành của nhanh nhưng Thịnh Hạ cũng vậy, Lăng Trí cũng vậy, đều sẽ kể một ít chuyện về chuyên ngành của mình cho người kia nghe trong lúc nói chuyện phiếm, cho đối phương hiểu về cuộc sống hiện tại của mình. Cách này sẽ khiến khoảng cách giữa hai người ngắn lại, cũng có hiệu quả xóa bỏ lo lắng mà khoảng cách mang lại nhưng nỗi nhớ nhung vẫn không thể ngăn cản được.

Nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ trong điện thoại, trong lòng Lăng Trí cảm thấy thiếu thốn nhưng anh nhịn xuống, chỉ nghĩ một chút rồi cười nói: “Anh không biết có giúp được gì cho em hay không nói, nhưng nhắc tới hai chữ ‘thanh xuân’, điều đầu tiên anh nghĩ đến… là em.”

Thịnh Hạ sửng sốt, trong đầu đột nhiên xuất hiện ánh sáng, hiện lên một hình ảnh: Anh chàng đẹp trai cao ngất rơi mồ hôi trên sân bóng rổ, thiếu nữ thẹn thùng đáng yêu trốn ở sau cây đại thụ cạnh sân bóng mà ngắm anh.

Anh kiêu ngạo xấc xược, cô lén lút trộm cười.

Thanh xuân phấn khởi, vô cùng tốt đẹp.

“Em… em đã biết, em đã biết rồi!” Linh cảm như suối phun, từng chút phun trào trong đầu Thịnh Hạ, cô hoan hô một tiếng, vội vàng nói: “Lát nữa em gọi lại cho anh.” rồi tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng mở Weibo, tìm một tấm trong những bức bị cô chuyển thành chế độ “Chỉ mình tôi” có nội dung giống như vậy bằng chì màu.

Đây là bức tranh cô vẽ vào năm lớp 11.

Kĩ thuật vẽ vô cùng ngây ngô sơ với hiện tại nhưng lại khiến Thịnh Hạ nhớ lại cảm giác những năm chỉ cần lén liếc trộm anh một cái là có thể vui vẻ cả ngày.

Đây là thanh xuân của cô.

Không trôi chảy nhưng tốt đẹp, tràn ngập lãng mạn và chờ mong.

Thịnh Hạ quyết định hoàn thành sản phẩm từ bức tranh này.

Sau khi hạ quyết tâm, cô lấy quyển phác hoạ ra vẽ đại khái hình ảnh trong đầu xuống.

Bởi vì là bản nháp nên cô không quá để ý, sau khi vẽ ổn thỏa rồi thì khép lại lên giường ngủ.

Năm ngày sau, cô nộp tác phẩm thi đấu hoàn chỉnh lên.

Buổi chiều cùng ngày, cuộc thi tác phẩm chủ đề chính thức mở màn.

Tuy ôm trạng thái tham giả để rèn luyện bản thân nhưng lúc nhìn từng tác phẩm của người dự thi hiện lên màn hình lớn, Thịnh Hạ vẫn rất hồi hộp đến nỗi tim không ngừng đập thình thịch thình thịch.

“Kế tiếp, sẽ đến tác phẩm dự thi của các bạn học trong chuyên ngành quốc họa, mời giám khảo- các thầy cô chấm điểm.”

Giọng của người chủ trì vừa rơi xuống, trên màn hình lớn xuất hiện tác phẩm đầu tiên trong chuyên ngành của bọn họ.

Trời xanh lam, mây trắng tinh, sân thể dục xanh biếc, chàng trai chạy băng băng, còn có thiếu nữ đứng trong phòng học nhìn lén cậu ta…

Đầu tiên Thịnh Hạ đỏ mặt hồi hộp, sau đó liền trừng lớn mắt mà ngây ngốc.

Đây là tác phẩm của cô, bởi vì kết cấu và ý tưởng của bức tranh này cô đã tự trải qua, hơn nữa còn nhớ lại trong đầu vô số lần.

Nhưng đây cũng không phải tác phẩm của cô, bởi vì cách tô màu và chi tiết thì hoàn toàn không giống như tác phẩm cô nộp lên.

“Hạ Hạ mau xem, bức tranh này sao khiến người ta cảm thấy giống tác phẩm của cậu thế Đây… mẹ nó, Vương Tiên Mai?!”

Lúc âm thanh khϊếp sợ của Chương Hân truyền đến tai cô thì đầu óc của Thịnh Hạ *ong* một tiếng, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vương Tiên Mai, cô ta sao chép tác phẩm của cô, đúng vậy, chính là sao chép. Có lẽ người khác chỉ cảm thấy hai bức tranh này khiến cho người ta cảm thấy hơi, phong cách toàn thể vẫn không giống nhau. Nhưng người có rèn luyện chuyên nghiệp vừa nhìn sẽ biết, nội dung chính và kết cấu của hai bức tranh này giống nhau như đúc.

Cô không dám tin tưởng nhưng sự thật đã đặt trước mắt, khiến cô không thể không tin. Không kịp suy nghĩ tất cả đã xảy ra chuyện gì, vì sao Vương Tiên Mai lại muốn làm như vậy, Thịnh Hạ cố gắng trút bỏ màu máu trên mặt, theo bản năng muốn đứng lên đi tìm giáo viên.

Nhưng mà không còn kịp nữa rồi, trên màn hình lớn đã xuất hiện tác phẩm của cô.

Yên tĩnh sau một chớp mắt, cả khán phòng ồ lên một loạt, ngay cả người chủ trì cũng ngốc: “Chuyện này…”

Máu cả người của Thịnh Hạ đều xông lên đầu, cô run rẩy cả người, đôi tay nắm chặt Chương Hân bên cạnh. Ch và Trương Nhã Thiến cũng bị chuyện ngoài ý muốn bất ngờ này làm cho ngốc. Mà lúc này, vài vị chủ nhiệm khoa đã mang sắc mặt khó coi truy hỏi bắt nguồn sự việc là như thế nào.

Cho dù ở bất kì ngành sản xuất nào thì sao chép cũng đều là một chuyện cực kì ác liệt, trước khi chưa làm rõ mọi chuyện thì cuộc thi không thể nào tiếp tục nữa. Cuối cùng, người chủ trì không thể không tạm thời kêu tạm ngừng thi đấu, mà Thịnh Hạ và Vương Tiên Mai cũng bị kêu lên văn phòng chủ nhiệm khoa điều tra.

***

“Các vị chủ nhiệm, các thầy cô, em thật sự không biết vì sao tác phẩm của bạn học Thịnh Hạ lại giống em như vậy. Ngày hôm sau khi thông báo thi đấu được ban hành thì em liền có ý tưởng này rồi, em có thể cung cấp bản nháp và tài liệu trong quá trình sáng tác. Thêm cả thầy Vạn cũng có thể làm chứng cho em. Vài ngày trước em có xin thầy ấy chỉ dạy thì có nhắc đến ý tưởng này.”

Trong văn phòng chủ nhiệm khoa, Vương Tiên Mai giải thì đầu tiên. “Thầy Vạn” trong miệng cô ta cũng chính là Thịnh Hạ thầy chuyên ngành khoa của Thịnh Hạ, cau mày gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của cô ta.

Nhưng ông vẫn luôn rất tán thưởng Thịnh Hạ, cũng không tin cô sẽ làm ra chuyện ác liệt như sao chép này, sau một lúc lâu mới chần chờ hỏi cô: “Chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?”

“Sao chép rõ ràng như vậy còn có thể có hiểu lầm gì nữa!” Chủ nhiệm khoa rất tức giận, thấy Vương Tiên Mai mà thầy Vạn làm chứng, Thịnh Hạ không lấy ra được chứng cứ gì lại không nói một lời, một bộ dáng bị dọa ngây người nên không khỏi nổi giận: “Rõ ràng trình độ chuyên nghiệp của bản thân cũng không tệ mà lại không muốn đi đường chính, cứ đi theo người khác, em nói xem em nghĩ thế nào vậy? Còn nữa, em cho rằng thay đổi cách vẽ, đổi màu sắc thì các giám khảo, các thầy cô sẽ không nhìn được à? Tôi nói cho em biết, ai cũng không phải người mù! Bây giờ em lập tức viết kiểm điểm cho tôi, đọc trước mặt mọi người, trong khoa lẫn trong trường tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ác liệt như vậy!”

Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ trắng bệch mà nhìn xuống mặt đất, cả người đều phát run, trong đầu càng vang lên ầm ầm như có cơn bão đang rít gào.

Cô biết mình phải lập tức giải thích rõ ràng nhưng mà cô nói không nên lời.

Cô chưa từng trải qua cảnh tượng bị nghìn người chỉ trỏ như vậy, chuyện này đã lớn quá mức mà tâm lí cô có thể chịu được. Cô cực kì sợ hãi, chỉ muốn lập tức tìm một chỗ trốn đi, tránh khỏi những người đáng sợ này càng xa càng tốt.

Nhưng mà… không được.

Cô không thể nhận tội danh này, nếu không sau này sao cô có thể đứng ở trong trường nữa?

Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của ba mẹ, còn lúc nam thần vuốt tóc cô nói: “Chủ động đi thêm thì sẽ thưởng cho em một đóa hoa hồng nhỏ.”, Thịnh Hạ lại dùng hết sức lực toàn thân mà khắc phục sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu nặn ra một câu: “Em không có…”

“Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, em còn không chịu thừa nhận? Thế… em có phải muốn bọn tôi kêu người lớn tới em mới…”

“Em không có sao chép!!!” Chủ nhiệm khoa còn chưa nói xong, đã bị âm thanh hét to của cô gái nhỏ dọa sợ: “Em hu hu hu hu hu… em có bằng chứng!”