Chương 2: Oan Có Đầu, Nợ Có Chủ



Ngoài những bình luận này, còn có nhiều cư dân mạng kêu gọi tôi phát sóng trực tiếp để tìm người.

Nếu không, họ phải gõ vào bình luận, rất phiền phức.

Tôi nghĩ cũng đúng.

Dù sao, tôi không có chuyện gì để làm, tại sao tôi không mở một buổi phát sóng trực tiếp để giải trí một chút.

Nói mở liền mở, tôi mò mẫm mở phòng phát sóng trực tiếp ngay trong đêm, và đặt tên cho nó là : Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Tìm Người.

Bởi vì những ngày qua có nhiều người đã biết đến tôi.

Nên khi phòng phát sóng trực tiếp vừa mở đã nhanh chóng thu hút một lượng lớn người vào xem.

Ngoại trừ phần lớn là những người đến xem náo nhiệt, còn lại chỉ có một vài người thực sự đang tìm kiếm ai đó.

Tôi mở kết nối với khán giả trong phòng phát sóng.

"Nếu bạn muốn tìm ai đó, bạn có thể đăng ký kết nối."

Khi vừa nói xong, tôi đã nhận được yêu cầu kết nối đầu tiên.

Đó là một cô gái trẻ tên "Tuyết Rơi Rồi."

Cô ấy nói với tôi bạn trai của cô ấy đã mất tích.

Nói xong, cô ấy lấy ra một tấm ảnh và cho tôi xem, người trong ảnh là một thanh niên đẹp trai, phong độ.

Cư dân mạng xôn xao, lại là một đôi uyên ương mệnh khổ.

Trong khi xem bức ảnh, tôi hỏi cô ấy, "Cô đã báo cảnh sát chưa?"

Tuyết Rơi Rồi: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát cũng không tìm thấy tung tích anh ấy."

“Thật sao?” Tôi ngước mắt nhìn Tuyết Rơi Rồi, sau đó nhìn về phía sau của cô ta như có điều suy nghĩ, rồi mỉm cười, “Hãy kể cho tôi nghe một số chi tiết về bạn trai của cô trước khi anh ấy biến mất.”

Tuyết Rơi Rồi gật đầu lia lịa, tỏ ý có thể kể:

"Một tuần trước khi bạn trai tôi mất tích, có điều gì đó không ổn. Anh luôn ngồi im lặng trước gương, không ăn không uống, không nói chuyện và phớt lờ tôi. Khi tôi hỏi có phải anh không còn yêu tôi nữa không, anh sẽ chán ghét quay mặt đi nơi khác.”

"Ba ngày trước khi anh mất tích, tôi đi làm về thấy anh nằm bất động dưới sàn phòng khách. Tôi chạy đến đỡ anh nhưng anh nhìn tôi với vẻ chán ghét. Tôi nghĩ anh đã thay lòng đổi dạ rồi, không còn yêu tôi nữa.”

"Một ngày trước khi anh mất tích, chúng tôi đã có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Anh khóc và hứa với tôi rằng anh sẽ cưới tôi. Nhưng anh đã nôn hết rượu đỏ mà tôi cho anh uống. Tôi thấy vậy nên đã một mình uống hết chai rượu vang đỏ, sau đó thì tôi say quá, ngày hôm sau tỉnh lại, anh đã biến mất.”

"Sau khi anh biến mất, tôi đã hỏi thăm gia đình và bạn bè của anh, nhưng không ai biết anh đang ở đâu. Tôi cũng đã báo cảnh sát, nhưng vẫn không thể tìm thấy anh."

"Anh đã mất tích hơn một tháng, tôi rất nhớ anh, van xin Đại sư, hãy giúp tôi tìm anh ấy."

Tuyết Rơi Rồi nói xong, cô ta đã tặng tôi rất nhiều quà.

Giống như là một cô gái khốn khổ bị tình yêu trói buộc.

Cư dân mạng cũng thấy thương hại cho cô:

[Sao tôi cảm thấy bạn trai của cô đã thay đổi, cố ý tránh mặt cô, không muốn dây dưa với cô nữa?]

[Theo như cô miêu tả, bạn trai căn bản không yêu cô, anh ta chỉ lạnh lùng thô bạo ép cô chia tay, nhưng khi cảm thấy khó chia tay lại chơi nổi rồi biến mất]

[Này, sao phải buồn phiền như vậy, buông tay đi cô gái, đàn ông trên đời này còn rất nhiều.]

[Tôi nghĩ mọi người nói rất đúng, đến lúc Đại sư tìm ra bạn trai cô đang vui vẻ ở nơi khác, lúc đó sẽ rất khó xử.]

[Đúng vậy, ép một cô gái từ bỏ, tôi ghét nhất loại đàn ông như vậy.]

[Mọi người nói là cậu bạn trai thay đổi? Nhưng sao tôi lại thấy lời nói của cô bạn gái này rất kỳ lạ.]

Kỳ lạ?

Tôi liếc nhìn vào bình luận, cúi đầu lấy ra một tờ giấy trắng và viết lên đó.

Tuyết Rơi Rồi thận trọng hỏi: "Đại sư, cô đang tính toán vị trí của bạn trai tôi phải không?”

Tôi cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Cô có biết tại sao bạn trai cô không ăn, không uống, cũng không nói chuyện với cô không?”

Tuyết Rơi Rồi háo hức tiến về phía ống kính máy ảnh: "Tại sao?!"

Tôi ngẩng đầu cười với cô ta, chậm rãi nói: “Bởi vì miệng anh ta đã bị khâu lại.”

Vừa nghe tôi nói xong, sắc mặt Tuyết Rơi Rồi lập tức vặn vẹo, cô ta cười nửa miệng và nhìn tôi chằm chằm: "Ha ha, Đại sư, cô đang nói gì vậy?"

Tôi nhướng mày nhìn cô ta qua màn hình với vẻ thích thú:

"Cô đoán xem tại sao tôi có thể biết?"

Tuyết Rơi Rồi không nói gì, tôi cầm tờ giấy trắng vừa viết lên, đi đến trước ống kính máy ảnh.

Trên đó viết năm chữ: [Anh ta đang nhìn cô.]

Giọng nói của tôi từ phía sau tờ giấy vang lên: "Tôi đã nhìn ra được, vị trí của anh ta ở….ngay sau lưng cô."

Khi tôi vừa dứt lời, Tuyết Rơi Rồi lập tức quay nhìn lại phía sau.

Trong căn phòng trống ban đầu, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một người đàn ông.

Dưới con mắt của mọi người, anh ta đột nhiên hiện ra.

Người đàn ông ngồi cứng đờ trên giường, nghiêng đầu và quay lưng về phía máy quay, không nhúc nhích.

[Ch.ết tiệt! Đừng làm tôi sợ! Người đàn ông này xuất hiện khi nào vậy? Tôi hoàn toàn không phát hiện ra!]

[Tôi đang nằm nghiêng, giờ đây chui hết vào trong chăn rồi, lúc Đại sư nói có người sau lưng, tôi sợ đến sởn cả tóc gáy.]

[Aaaa, tôi cũng nổi cả da gà. Chẳng lẽ đây là bạn trai của cô ấy sao?]

[Không phải Đại sư nói bạn trai của cô ấy bị khâu miệng, như vậy còn có thể sống sao?]

[Mọi người bảo vệ tôi đi! Tôi sợ quá!]

[Lúc này người đẹp lẳng lặng rút chân ở ngoài vào trong chăn.]

Tuyết Rơi Rồi hoàn toàn quên mất máy ảnh sau lưng cô ta vẫn đang kết nối với phòng phát sóng trực tiếp của tôi, cô ta co rút người lại không dám cử động, thật lâu sau mới run giọng nói: "Từ...Từ Hạo? Là anh sao?”

Người đàn ông không trả lời.

Nhưng tôi biết, đó chính là anh ta.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng của người đàn ông và mỉm cười.

Ngay từ khi bắt đầu kết nối, tôi đã thấy người đàn ông này ngồi phía sau Tuyết Rơi Rồi và nhìn cô ta bằng đôi mắt vô hồn.

Nếu không phải những năm đầu tôi theo sư phụ gặp qua thứ này rất nhiều, có lẽ tôi cũng đã hoảng sợ ngay tại chỗ.

Người đàn ông thân hình gầy yếu, lưng còng xuống.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng không vừa vặn, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu trên áo.

Anh ta vặn cổ từng chút một theo giọng nói của Tuyết Rơi Rồi.

Cho đến khi toàn bộ phần đầu hoàn toàn vặn ra phía sau, thân thể vẫn bất động như cũ.

Anh ta mở to đôi mắt toàn tròng trắng, nhìn chằm chằm vào Tuyết Rơi Rồi.

Từ cổ họng phát ra một âm thanh nghẹn ngào không rõ.

[Anh ta... tại sao mắt anh ta lại không có tròng đen!]

[M.ẹ nó, miệng của anh ta, miệng của anh ta thật sự bị khâu lại, quá đáng sợ.]

[Hu hu hu, tôi đang thấy cái gì vậy?]

[Không được, tôi muốn báo cảnh sát! Cái quái gì thế này!]

[Đại sư, cô mau thu phục hắn đi, tôi sợ quá!]

Báo cảnh sát thì có thể, nhưng thu phục anh ta thì tôi không làm được.

Sư phụ từng nói ân có đầu, nợ có chủ, nếu “Nó” thật sự có oan khuất, chúng tôi không thể nhúng tay vào, nếu không oán khí luân chuyển, chúng tôi sẽ bị phản phệ.