Chương 3: Hồn Ma Báo Oán



Tôi không nói gì.

Màn hình kết nối với Tuyết Rơi Rồi nhấp nháy nhiều lần rồi chuyển sang màu đen.

Tôi ngắt kết nối của cô ta, chuẩn bị tiếp tục kết nối với những người cần tìm kiếm khác.

Nhưng khu bình luận vẫn đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này:

[Đại sư, xin hãy nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Người đàn ông phía sau cô gái là bạn trai của cô ta phải không? Anh ta còn sống hay đã chết? Tại sao anh ta lại ăn mặc kinh dị như vậy!]

Tôi hớp một ngụm nước rồi bắt đầu giả ngu:

"Đương nhiên là bạn trai của cô ta rồi, bởi vì địa điểm tôi tính toán là ở đó. Trang phục đáng sợ sao? Đó là vì bọn họ đang chơi trò cosplay."

Cư dân mạng nhất thời không nói nên lời:

[Cosplay? Cô nói đó là cosplay? Vậy cô nói xem anh ta cosplay cái gì?!]

Tôi suy nghĩ một chút, vội vàng đáp: "Quái vật bị khâu miệng và cô vợ bé nhỏ của anh ta?”

Cư dân mạng: [...]

[Đại sư, lời cô nói có chút không đứng đắn.]

[Muốn lừa gạt chúng tôi nên nói cái gì cũng được…]

[Cô nói xem tôi không tin thì tốt hơn, hay tin sẽ tốt hơn?]

[Đương nhiên là không tin!]

Tôi cười hai tiếng, và lặng lẽ chuyển chủ đề:

"Còn ai muốn tìm người nữa không? Có thì cứ đăng ký kết nối, không có thì tôi kết thúc ở đây."

Ngay khi tôi vừa nói xong, lại nhận được tín hiệu kết nối của Tuyết Rơi Rồi.

Nhưng lần này trong phòng không thấy Tuyết Rơi Rồi đâu, chỉ có một căn phòng trống.

[Tình huống gì thế này, sao lại quay trở lại đây?]

[Tuyết Rơi Rồi và “Quái Vật bị khâu miệng” đâu? Tại sao không có ai?]

Tôi cũng thắc mắc tại sao không có ai ở đó.

Tôi cau mày và cúi sát vào máy ảnh, cố gắng nhìn rõ tình hình bên kia.

Giây tiếp theo, ống kính của Tuyết Rơi Rồi nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới.

Trong lòng tôi kinh hoảng, bị làm cho sợ hết hồn.

Ngay sau đó, dưới ống kính tôi nhìn thấy Tuyết Rơi Rồi nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Tiếp đó, có một mảnh giấy trắng bay xuống từ trên không trung và đáp xuống người của Tuyết Rơi Rồi.

Trên đó có ghi địa chỉ nhà của cô ta và ba chữ: “Báo Cảnh Sát”.

Sau khi tôi báo cảnh sát.

Tuyết Rơi Rồi được cảnh sát đưa đến bệnh viện.

Cô ta chỉ bị ngất vì sợ hãi, trên người không có vết thương đáng kể nào.

Còn x.ác của người bạn trai thì được đào lên ở một bãi đất hoang cách nhà hai cây số.

Thi thể bị phân hủy nặng, nhưng có thể nhìn thấy miệng của xác chết đã được khâu rất chặt.

Máu thịt mơ hồ.

Mà hung thủ chính là Tuyết Rơi Rồi, người đã kết nói với tôi – Lý Nhạc Linh.

Từ Hạo là mối tình đầu của Lý Nhạc Linh.

Lý Nhạc Linh cảm thấy rất bất an trong mối quan hệ này, cô ta luôn sợ Từ Hạo sẽ phản bội mình và yêu người khác, bản tính ham muốn kiểm soát của cô ta quá mạnh.

Kết quả là Từ Hạo không thể chấp nhận nên anh ta muốn chia tay.

Lý Nhạc Linh cảm thấy Từ Hạo đã thay lòng đổi dạ.

Ngoài mặt cô ta đồng ý yêu cầu chia tay của Từ Hạo, mặt khác đề nghị Từ Hạo cùng ăn tối với cô ta lần cuối.

Một âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước.

Cô ta bỏ thuốc mê vào thức ăn.

Lý Nhạc Linh ghét cay ghét đắng câu nói chia tay do chính miệng Từ Hạo nói ra.

Cho nên, cô ta đã kh.âu miệng anh ta lại để Từ Hạo không bao giờ có thể nói được nữa.

Lý Nhạc Linh đánh gãy tay và chân của Từ Hạo, cố gắng nhốt anh ta bên cạnh mình.

Nhưng cô ta lại quên mất, người bị khâu miệng không thể ăn uống, sẽ chết vì đói và khát.

Từ Hạo bị Lý Nhạc Linh tra tấn suốt một tuần, anh ta trở nên tiều tụy và cuối cùng ch.ết trong bữa tối lãng mạn dưới ánh nến do Lý Nhạc Linh chuẩn bị.

Vì cái ch.ết oan khuất của mình, linh hồn của Từ Hạo bị mắc kẹt ở nơi anh ta qua đời, suốt một thời gian dài cũng không thể rời khỏi đó.

Tất cả những gì anh ta muốn là Lý Nhạc Linh bị pháp luật trừng trị, như vậy anh ta mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Đến giờ phút này xem như tôi đã hoàn thành tâm nguyện của Từ Hạo, anh ta có thể yên tâm ra đi rồi.

Lý do tại sao Lý Nhạc Linh tìm tôi và nhờ tôi tìm Từ Hạo.

Có lẽ hung thủ tự mãn về tội ác hoàn hảo của mình.

Cô ta nghĩ tôi là một tên ngốc.

Muốn trêu đùa tôi.

Thật không may, cô ta đã tìm nhầm người.

Từ Hạo đã mượn linh khí trên người tôi để có thể xuất hiện trước mắt mọi người, đây chính là nhân quả báo ứng