Chương 19. Phúc họa khó lường

“Quý Mạn, cô điên rồi.” Thẩm Mặc biết được chân tướng, trừng lớn mắt nhìn cô ta.

Quý Mạn khinh thường vỗ nhẹ lên má Thẩm Mặc: "Điên sao? Tôi không có điên. Tôi vẫn luôn biết thứ mà bản thân muốn là gì.” Cô ta vẫn luôn biết rõ ràng đâu là thứ bản thân muốn có được.

Khi tất cả mọi người đều tâng bốc, tung hô Quý Mạn là nữ thần thì cô ta vẫn như cũ nhớ rõ lý do tại sao mình lại quay trở về nhà họ Quý.

Để được tận hưởng tất cả mọi đãi ngộ xa hoa của nhà họ Quý thì đều phải trả giá, mà cái giá Quý Mạn phải trả chính là Nam Cung Hàn. Trở thành vợ của Nam Cung Hàn, để nhà họ Quý cùng nhà Nam Cung cùng bị ràng buộc trên một chiếc thuyền, những lời chỉ dạy như vậy đầy rẫy trong suốt cả một thời thơ ấu của Quý Mạn.

Không biết có nên buồn hay không nữa, Quý Mạn nghĩ đến bóng dáng cao lớn của Nam Cung Hàn thì cảm thấy cũng không có gì là không tốt cả.

Nhưng bất kể việc gì ngáng đường cô ta, Quý Mạn đều sẽ loại bỏ không chút do dự.

“Trước khi biến giả thành thật, tôi vẫn còn một phần đại lễ muốn tặng cô.” Quý Mạn lấy ra một cái máy ghi âm rồi lắc lắc trước mặt Thẩm Mặc: “Tuy biết việc này sẽ khiến cô rất đau lòng, nhưng tôi nghĩ, trái tim của cô chắc là đã tê liệt đến mức không còn cảm thấy đau nữa rồi nhỉ. Nhưng không sao, hy vọng cô sẽ thích món quà này.”

Thẩm Mặc chợt căng thẳng, muốn tránh xa Quý Mạn ra nhưng đành bất lực.

Quý Mạn vươn tay vỗ vai Thẩm Mặc: “Không cần giãy giụa, giãy giụa cũng vô dụng thôi. Kẻ đối đầu với tôi, sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày này.” Cô ta ấn vào công tắc của máy ghi âm, Thẩm Mặc nghe thấy âm thanh Nam Cung Hàn nói chuyện với một người khác.

“Nam Cung Hàn sao lại nỡ ra ngoài chơi thế? Tôi thấy cậu yêu thích cái người tên Thẩm Mặc kia, đúng thật là vô cùng hiếm thấy đấy…”

“Đừng có nhắc tới người phụ nữ đó nữa, thật không ngờ Nam Cung Hàn tôi cũng có lúc mù quáng, vậy mà lại đi thích một người phụ nữ không đứng đắn như vậy... Tôi bây giờ còn không dám có chút dây dưa nào với cô ta nữa, sợ mắc bệnh…”

Thẩm Mặc biết Nam Cung Hàn sẽ buồn, cũng biết Nam Cung Hàn sẽ không tin mình, nhưng cô không thể ngờ được rằng Nam Cung Hàn lại nghĩ về cô như thế.

“Sợ mắc bệnh?” Thẩm Mặc ngơ ngác nhìn Quý Mạn.

Vốn cho rằng bản thân mình đầy thương tích thì sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, đến bây giờ mới biết không cảm thấy đau là bởi vì chưa đủ đau đớn. Thẩm Mặc điên cuồng vùng vẫy, cô muốn tìm Nam Cung Hàn đối mặt chất vấn. Thì ra anh nghĩ về tôi như vậy, vậy thì tại sao ban đầu lại còn qua lại với tôi.

Bởi vì vùng vẫy mà tạo thành vết thương trên cơ thể, nhưng cũng không tài nào nghiêm trọng bằng vết thương khắc sâu trong trái tim Thẩm Mặc.

Nam Cung Hàn, anh đối tốt với tôi đều là giả sao?

Nam Cung Hàn, sự nghiêm túc của tôi đối với anh đều là dối trá sao?

Nam Cung Hàn, sao tim của anh lại không cảm nhận được chứ? Trong trái tim Thẩm Mặc bỗng sinh ra một nỗi oán hận, hận Nam Cung Hàn không cảm nhận được tấm chân tình của cô, cũng hận bản thân đã quá dễ dãi giao ra tấm chân tình này.

Mặc dù bị dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Mặc dọa một phen, nhưng Quý Mạn vẫn vô cùng hài lòng: "Hãy phẫn nộ đi, những việc này đều là do cô tự chuốc lấy.” Cô ta chính là muốn giữa Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc không còn liên quan gì nữa: "Thấy tấm chân tình mà bản thân cam tâm tình nguyện dâng hiến bị giẫm đạp, cô chắc hẳn rất đau lòng? Không sao, rất nhanh thôi cô sẽ không còn cảm thấy khổ sở nữa.”

“Quý Mạn, cô sẽ không được chết tử tế đâu.” Thẩm Mặc đỏ mắt phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quý Mạn.

Quý Mạn giả vờ sợ hãi mà vỗ ngực: "Tôi lại sợ quá cơ.” Vẫy tay một cái, một người đàn ông đầu trọc, dáng người cao to vạm vỡ được đưa vào: "Thẩm Mặc, đêm xuân ngắn ngủi, cô nhớ phải trân trọng đấy.”

Thẩm Mặc càng giãy giụa kinh khủng hơn.

Quý Mạn lạnh lùng ra lệnh: "Ở đây giao cho anh đấy.”

Người đàn ông cao lớn đầu trọc không đành lòng nhìn cảnh Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào Quý Mạn, vô cùng bối rối: "Tôi trước tiên sẽ nói rõ mọi việc với cô…”

“Tôi đổi ý rồi, đổi cho anh một điều kiện đơn giản hơn, ngủ cô ta.” Không muốn nghe người đàn ông đầu trọc nói dài dòng, Quý Mạn dứt khoát nói ra điều kiện mà cô ta đã phát hiện ra ở nơi đó: "Hãy nghĩ đến con gái của anh, nó thực rất cần anh đấy.”

“Tôi biết rồi.” Người đàn ông đầu trọc chỉ đành bất lực mà cúi đầu nhìn mũi chân mình.

“Vậy chỗ này giao cho anh đấy.” Tặng cho Thẩm Mặc một nụ cười lạnh lùng, Quý Mạn cẩn thận chỉnh lại mái tóc cho gọn gàng, lại biến thành một nữ thần dịu dàng trong mắt công chúng.

Nam Cung Hàn lúc này vẫn đang rất bực bội, chính là cơ hội tốt để Quý Mạn cô ta chen chân vào, cô ta mới không thèm lãng phí thời gian trên người Thẩm Mặc. Mà Thẩm Mặc sau ngày hôm nay cũng không đáng để cô ta phải lưu tâm đến nữa rồi, Quý Mạn đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay rồi.

Quý Mạn vừa đi, người đàn ông đầu trọc thành thực mà nhìn Thẩm Mặc: "Em gái à, tôi cũng không còn cách nào khác, con gái tôi bị bệnh, cần rất nhiều tiền để chạy chữa, Quý tiểu thư là một người tốt, sẵn lòng giúp tôi trả khoản tiền này, tôi không thể không báo đáp lại cô ấy.”

Quý Man là Người tốt? Thẩm Mặc chỉ cảm thấy thật nực cười.

Người đàn ông đầu trọc vươn tay sờ sờ phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của Thẩm Mặc: "Em gái, da của em đẹp thật, da của vợ tôi cũng không được mịn bằng của em.”

Giống như vừa phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng thú vị, người đàn ông đầu trọc ngoài miệng thì nói là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ vui sướиɠ, ở quê anh ta, người phụ nữ đẹp như Thẩm Mặc đến cả cơ hội nhìn thấy cũng không có.

Cởi bỏ cúc áo ngoài của Thẩm Mặc ra, hai đỉnh đồi trắng như tuyết trước ngực cô như không thể chờ được nữa mà nhảy ra ngoài, tên đầu trọc nhìn đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

Cho dù có nói dễ nghe đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi, Thẩm Mặc không cam tâm để bản thân cứ như vậy mà bị hủy hoại, nhưng bị dây thừng trói lại khiến cô chỉ đành bất lực.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Thẩm Mặc cắn răng, tỏ vẻ vô cùng đáng thương mà nhìn tên đầu trọc: "Anh có thể giúp tôi cởi trói được không? Tay tôi bị trói rất đau…” Sau đó ngượng ngùng mà dời mắt đi: “Anh cũng không tiện mà, có đúng không?”

“Cô đồng ý ngủ với tôi?” Tên đầu trọc bối rối xoa cái đầu trọc lốc của mình.

Tên đầu trọc do dự không biết nên làm như nào, người tìm anh ta tới đã nói rồi, nhất định không được cởi dây trói cho Thẩm Mặc.

“Cho dù cô có đồng ý ngủ với tôi, tôi cũng không thể cởi trói cho cô, Quý tiểu thư từng nói với tôi là cô sẽ lừa tôi.” Tên đầu trọc rất cơ trí mà nói.

Thẩm Mặc ngừng một chút rồi nói: “Anh xem, tôi bây giờ đã thế này rồi thì sao có thể lừa anh được chứ?”

“Thật sao?” Tên đầu trọc nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Mặc vội vàng đảm bảo: "Đương nhiên là thật rồi.” Kiềm chế sự ghê tởm, cô biết tên đầu trọc này có hứng thú với thân thể mình, liền cố gắng phơi bày ra trước mặt tên đầu trọc.

Bị sắc đẹp làm cho hồ đồ, tên đầu trọc tin tưởng Thẩm Mặc.

Đã có hy vọng thoát thân, Thẩm Mặc tạm thời có thể bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn một vấn đề lớn hơn nữa bày ra trước mắt Thẩm Mặc bây giờ, cô phải làm như nào mới có thể dựa vào cái thân thể nhỏ bé này của mình để thoát khỏi cái tên đầu trọc cao to lực lưỡng kia chứ. Chỉ có một cách, nhưng Thẩm Mặc lại cần phải giả vờ nhiệt tình thân mật với tên đầu trọc này, cô làm không nổi.

Thấy Thẩm Mặc không có phản kháng gì sau khi được cởi trói, tên đầu trọc tạm thời buông lỏng cảnh giác: "Cô đúng thật là không có lừa tôi.”

Từ bỏ cái ý định chủ động vỗ về tên đầu trọc đầy buồn nôn kia, Thẩm Mặc tặng cho hắn một cái liếc mắt đưa tình: “Thật đó, tôi không có lừa anh đâu.” Nhưng là, tôi ghê tởm anh.

Tên đầu trọc vui vẻ vội ôm cả người Thẩm Mặc vào lòng: “Hay là cùng tôi trở về làm vợ tôi đi.” Lòng tham, chính là bản chất của mỗi người, tên đầu trọc cũng không phải ngoại lệ.

Thẩm Mặc ghê tởm đến không nhịn nổi được nữa, tức thì thưởng cho tên đầu trọc một cái đạp xuống hạ thân.

Một người đàn ông cho dù có khỏe mạnh cường tráng đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi cái sự đau đớn trí mạng này, tên đầu trọc bị tấn công đau đến mức phải buông lỏng tay thả Thẩm Mặc xuống đất, mặt mũi anh ta méo xệch: "Đồ tiện nhân, dám lừa tao.”

“Lừa mày? Còn phải xem mày có xứng hay không nữa.” Thẩm Mặc lấy dây thừng trói tên đầu trọc này lại.

Mắt thấy tên đầu trọc định gào lên gọi người, Thẩm Mặc liền trực tiếp cởi tất của tên đầu trọc ra nhét vào mồm hắn, cái mùi này khiến tên đầu trọc trong chốc lát ngất xỉu luôn.

Để tranh thủ thời gian cho bản thân, Thẩm Mặc cố nén ghê tởm lột sạch quần áo tên đầu trọc, sau đó sửa sang lại quần áo của mình, sau đó bò ra ngoài qua ống thông gió cạnh bức tường. Mùi trong ống thông gió thật không dễ chịu gì, nhưng so với sự kinh tởm của Quý Mạn với gã đầu trọc kia đem lại, Thẩm Mặc cảm thấy bản thân vẫn có khả năng chịu được.

Lần đầu đến nơi xa lạ này, Thẩm Mặc tạm thời nghỉ ngơi ở bên trong ống thông gió này.

Khi tỉnh dậy, Thẩm Mặc vội quan sát xung quanh, đây là một nhà máy cũ bị bỏ hoang, cô muốn cầu cứu cũng sợ gặp phải người của Quý Mạn.

Trong khi Thẩm Mặc đang lo lắng tìm cách để thoát khỏi nơi này thì ở bên kia, Tô Nhan đã phát hiện ra sự biến mất của Thẩm Mặc.

Nghĩ đến tình trạng của Thẩm Mặc, Tô Nhan cuối cùng cũng không an tâm mà quay lại xem Thẩm Mặc, kết quả vừa đến cửa nhà của Thẩm Mặc thì thấy cánh cửa vẫn đang mở, mấy hộp đựng đồ ăn rỗng nằm rải rác trên mặt đất, mà Thẩm Mặc thì không biết đã đi đâu rồi.

“A Băng, Mặc Mặc xảy ra chuyện rồi.” Tô Nhan khóc lóc gọi điện cho Trần Bách Băng cầu cứu, cũng mặc kệ sự ghen tuông việc Trần Bách Băng sẽ vì lo lắng cho Thẩm Mặc mà chạy đôn chạy đáo.

“Nhan Nhan, em cứ đứng nguyên ở đó, anh lập tức tới ngay.” Trần Bách Băng đang họp nhưng lập tức bỏ lại một nhóm quản lí mà chạy vội đến nhà Thẩm Mặc: “Cuộc họp bây giờ tạm hoãn lại, tôi có việc gấp phải ra ngoài.”

“Chủ tịch, việc này…” Thư kí vừa muốn ngăn Trần Bách Băng lại thì thấy Trần Bách Băng không để ý hình tượng mà chạy vội ra ngoài.

Suốt dọc đường Trần Bách Băng đã vượt không ít đèn đỏ, vội vã đến nhà Thẩm Mặc, nhìn đống lộn xộn dưới đất rồi hỏi: “Nhan Nhan, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Em hãy kể lại tường tận mọi việc cho anh đi.”

“Em đưa Mặc Mặc về nhà, Mặc Mặc muốn yên tĩnh ở một mình, cho nên em đi về.”Tô Nhan khóc lóc kể những gì mình thấy cho Trần Bách Băng nghe: “Nhưng em không yên tâm, nửa đường quay lại thì nhìn thấy cửa nhà Mặc Mặc đang mở, còn Mặc Mặc thì cũng không thấy đâu nữa.”

“Đáng nhẽ em phải luôn ở bên cạnh Mặc Mặc chứ.” Trần Bách Băng có chút giận cá chém thớt với Tô Nhan, nếu như Tô Nhan vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Mặc thì cô ấy cũng không xảy ra chuyện.

Tô Nhan lạp tức trừng mắt nhìn Trần Bách Băng: "Anh có ý gì? Trần Bách Băng, anh cho rằng em muốn Thẩm Mặc bị mất tích sao?”

“Anh không có ý đấy, anh chỉ lo Thẩm Mặc sẽ xảy ra chuyện không hay.” Trần Bách Băng lập tức nhận thấy ngữ điệu của mình không được ổn, vội vàng điều chỉnh thái độ mềm mỏng hơn: "Nhan Nhan, em nghĩ kỹ lại xem người cuối cùng mà Mặc Mặc có tiếp xúc là ai, anh lập tức báo cảnh sát.”

Tô Nhan bực mình không thèm nhìn Trần Bách Băng: “Để em nghĩ xem.”

Tuy rằng lo lắng Thẩm Mặc liệu có phải chịu đau khổ gì hay không, nhưng Tô Nhan vẫn như cũ cảm thấy khó chịu vì sự quan tâm của Trần Bách Băng đối với Thẩm Mặc.

Nếu như người mất tích là em chứ không phải Thẩm Mặc, liệu anh có nôn nóng như vậy không? Tô Nhan không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, nhưng lại không dám nghe đáp án chính xác từ miệng Trần Bách Băng, cô vẫn luôn biết, Thẩm Mặc trong trái tim Trần Bách Băng luôn giữ vị trí đặc biệt.

Nhưng rõ ràng em mới là người gặp anh trước cơ mà, Tô Nhan không cam tâm.

“Nhan Nhan? Nhan Nhan?” Trần Bách Băng lấy tay quơ quơ trước mặt Tô Nhan.

Tô Nhan sau khi hồi phục lại tinh thần có chút gượng gạo: “Người cuối cùng gặp Mặc Mặc còn có Nam Cung Hàn với Quý Mạn.” Trong lòng Tô Nhan có hơi xấu hổ, cô không nên so đo vào lúc này.