Chương 41. Trò cười

Lễ đính hôn giữa Nam Cung Hàn và Quý Man cuối cùng vẫn bị phá hỏng.

Không phải do Trầm Mặc làm, mà người nhà Nam Cung năm lần bảy lượt dùng chi phiếu làm hỏng, Thẩm Mặc cũng không quan tâm đến Nam Cung Hàn, nhưng thấy người phá hỏng lễ đính hôn đó cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Người phá lễ đính hôn đó là một fan hâm mộ của Quý Mạn

Làm đại minh tinh đương nhiên có hào quang, nhưng hào quang này cũng phải trả giá, anti-fan là một loại giá.

Anti-fan này có lai lịch rất lớn, anh ta có lời mời từ nhà Nam Cung và Quý Mạn, đó là người có gương mặt như baby, lúc này đang tỏ ra rất phẫn nộ. Chỉ là Thẩm Mặc cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu đó rồi.

Thẩm Mặc đến gần Tô Nhan nói nhỏ: “Nhan Nhan, cậu có cảm thấy người này rất quen thuộc không ?”

“Quen thuộc, tất nhiên là quen thuộc rồi.” Tô Nhan khẽ mỉm cười, sau đó nói cho Thẩm Mặc biết thân phận của người có gương mặt baby kia, người này cũng coi như là fan hâm mộ cũ của Quý Mạn, chỉ là không nghĩ đến hai người này từ trước đến giờ luôn gắn bó keo sơn sẽ xích mích với nhau. Tên người có gương mặt baby này Tô Nhan cũng không nhớ, chỉ biết rằng thân phận của người có gương mặt baby này cũng không thấp, người đứng sau rất có quyền lực, nếu không, khi Quý Mạn gây chuyện, nếu chỉ dựa vào một mình ông cụ Quý thì cũng không giúp được cho Quý Man có thể ở ngoài tung tăng nhảy nhót như vậy.

“A.” Thẩm Mặc há miệng một cách kinh ngạc.

Cuối cùng vẫn là Tạ Lâm Nguyên giải thích nghi hoặc cho Thẩm Mặc, nhà người có gương mặt baby này là ba đời đều làm quân nhân, người nhà đều xuất thân từ quân nhân, nghĩ đến những thành tích của người nhà người có gương mặt baby kia, Tạ Lâm Nguyên chỉ biết lắc đầu thở dài: “Nhưng mà bởi vì xuất thân từ quân nhân, tên mặt baby này được coi là dòng độc đinh đời này, bị người nhà nuông chiều hư rồi.” Thật đáng tiếc một đời anh hùng của nhà anh ta đã bị phá hoại. Tạ Lâm Nguyên tỏ vẻ không cùng một bọn với loại người này, sau đó quả quyết nấp ở phía sau lưng của Tô Nhan và Thẩm Mặc.

Tạ Lâm Nguyên nói nhỏ: “Mọi người giúp tôi chặn một chút, tôi không muốn bị cậu ta nhìn thấy.”

Tô Nhan và Thẩm Mặc không nhịn được mà bật cười.

Nhưng Trần Bách Băng sớm đã không kiêng nể ba người Tô Nhan, Thẩm Mặc, Tạ Lâm Nguyên nói gì. Anh ta đang tính toán trong trận hỗn loạn mình có thể làm gì và giành được những gì.

“Tôi không đồng ý.”

Mặt baby này không đồng ý đã làm gián đoạn người dẫn chương trình của buổi lễ đang nói lời thề nguyền hẹn ước về một tương lai tốt đẹp.

“Cái này…” Người dẫn chương trình ngây người trong chốc lát, sau đó vội quay đầu nhìn Quý Mạn và Nam Cung Hàn, làm bậc cha ông, ông cụ Quý và ông Nam Cung đều nhíu mày. Nam Cung Hàn phản ứng nhanh chóng, anh lập tức ra hiệu cho trợ lý kéo người đi. Sau đó anh ra hiệu cho người dẫn chương trình tiếp tục, nói rằng không có gì có thể phá hủy bữa tiệc đính hôn này. Bữa tiệc đính hôn này là dấu hiệu của sự đoàn kết của gia tộc nhà họ Quý và gia tộc nhà họ Nam Cung, ông Nam Cung không muốn vì bất kì lí do ngoài ý muốn nào ảnh hưởng đến mối đoàn kết giữa hai gia tộc, đồng nghĩa với việc kế hoạch thôn tính gia tộc họ Quý và phát triển gia tộc Nam Cung thất bại.

Ông Nam Cung không muốn kế hoạch tốt như vậy bị thất bại.

Nhưng người có gương mặt baby này xuất thân ba đời làm quân nhân, tuy không gia nhập quân đội nhưng được gia đình huấn luyện và nuôi dưỡng từ nhỏ, trợ lý yếu ớt của ông Nam Cung làm sao có thể là đối thủ của anh ta. Trong lúc tuyệt vọng, trợ lý chỉ có thể thuyết phục: “Vị khách quý này, hãy đi cùng tôi. Nếu có gì thắc mắc chúng ta sẽ trao đổi riêng, xin đừng làm phiền lễ đính hôn của cậu chủ và cô Quý Mạn. Nếu chậm trễ thời gian thì sẽ không hay đâu.”

Trợ lý nói không hề khách khí, nhưng người có gương mặt baby đã dám đến quấy rối thì dũng khí cũng không phải là nhỏ, anh ta hoàn toàn không hề sợ trợ lý.

“Ông chủ nhà anh không nói thì cũng không đến lượt anh nói, tránh ra.” Người có gương mặt baby không tự chủ được mà đẩy trợ lý ra, sau đó xoay người nhảy một cái lên sân khấu được xây dựng đặc biệt cho buổi lễ, anh ta nắm lấy cánh tay Quý Mạn và nói: “Mạn Mạn, có phải em quên rằng em đã hứa với anh rồi sao?” Trong đôi mắt để lộ sự tức giận vì bị Quý Mạn lừa gạt: “Em hãy nói đi.”

Quý Mạn bị chất vấn quay đầu lại, kinh hãi nhìn Nam Cung Hàn cầu cứu: “A Hàn, làm ơn giúp em với. Em là vợ chưa cưới của anh, làm sao anh có thể nhìn em bị người khác làm tổn thương như vậy?” Nửa câu cũng không nhắc đến việc có quen biết với người có gương mặt baby này hay không, cùng với anh này có hẹn ước gì?

Nhìn thấy Quý Mạn yêu cầu giúp đỡ, Nam Cung Hàn thân là một trong những người có liên quan trong bữa tiệc đính hôn cũng không thể giả vờ như không biết, hoàn toàn coi nhẹ Quý Mạn bị người có gương mặt baby kéo đi,anh dùng lực vặn tay người có gương mặt baby kia, kéo lấy khuỷu tay của Quý Mạn rồi tức giận nói: “Cậu là ai mà dám đến địa bàn nhà Nam Cung quấy rối, vệ sĩ đâu, còn không mau mang người quấy rối này đi ra ngoài.” Nghe Nam Cung Hàn gọi, đám vệ sĩ đang đợi trò hay ngay lập tức di chuyển, bắt người có gương mặt baby kia và đưa anh ta đi.

Nhưng đám vệ sĩ ra tay với người có gương mặt baby kia chắc chắn là lấy trứng chọi đá, rất nhanh, năm tên vệ sĩ cao to đã bị người có gương mặt baby kia đánh cho không ngừng kêu la, một người che mặt, một người ôm chân, trực tiếp nằm trên mặt đất trốn tránh, không có ai được việc. Sự việc lần này rất loạn, các khách mời đến tham gia lần lượt đến vây quanh. Trò cười của nhà Nam Cung bình thường rất ít khi xảy ra, bọn họ trực tiếp hóng hớt rồi về cười vài ngày.

Thấy trợ lý và vệ sĩ không xử lý được, sắc mặt của ông Nam Cung và ông cụ Quý rất khó coi.

Người có gương mặt baby này đã sỉ nhục bọn họ, hai người tức hộc máu, một người cho rằng người có gương mặt baby không giữ thể diện cho bọn họ, một người cho rằng Quý Mạn không biết an phận. Nhưng nhìn kế hoạch của mình, ông Nam Cung không trở mặt ngay tức khắc mà tự mình chủ động đi xử lý người có gương mặt baby kia, bởi vì có quan khách nhìn cho nên không thể vô lễ giống như Nam Cung Hàn được.

Tập trung vào trọng tâm của vấn đề, ông Nam Cung thân thiện chào người có gương mặt baby nói: “Chàng trai, có chuyện gì từ từ nói, mọi người ở đây sẽ phân xử cho cậu.”

Người có gương mặt baby lạnh nhạt cười một tiếng, ông Nam Cung không quen biết anh ta, nhưng anh ta lại biết ông Nam Cung, người anh ở trong quân đội đã từng nói qua với anh ta, ông Nam Cung là một con cáo già, việc không có lợi sẽ không làm. Nhà Nam Cung đồng ý làm thông gia với nhà họ Quý thì chắc chắn là có nguyên do, vậy nên hiện tại ông Nam Cung mở mồm hóa giải mâu thuẫn cũng quả quyết là không muốn ảnh hưởng đến tiệc đính hôn. Điều người có gương mặt baby muốn chính là lễ đính hôn bị thất bại. Nhưng cũng không thể khiến ông Nam Cung không xuống đài được, bị lão cáo già này nhìn đến thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Có phải ông có thể làm chủ dược không?” Người có gương mặt babyđảo mắt nhìn, lúc này anh ta chợt có một chủ ý: “Lễ đính hôn này không thể tổ chức được, Quý Mạn đã đồng ý trước với tôi rồi, nhưng trong nháy mắt cô ta đã chọn đính hôn với Nam Cung Hàn, ông Nam Cung, ông nói xem đây có phải là bị phản bội không,tôi đến đây để yêu cầu giải thích, có gì là sai?”

“Chuyện này…” Ông Nam Cung chưa từng nghĩ đến sự tình này, giây lát không nói nên lời, bữa tiệc đính hôn này cũng không thể bị gián đoạn được: “Không bằng chúng ta tìm một địa điểm nói cho rõ ràng.” Ông Nam Cung quyết định đánh lừa người có gương mặt baby trước, để bữa tiệc đính hôn quan trọng này tiếp tục, nhưng người có gương mặt baby đã phòng bị sẵn sàng, đương nhiên anh ta không chấp nhận câu nói của ông Nam Cung. Người có gương mặt baby cũng không biết mình có cơ hội thắng được ông ấy hay không, anh ta đưa tay chạm vào đồ vật ghim ở thắt lưng, đột nhiên cảm thấy chuẩn bị nhiều hơn sẽ tốt.

“Không cần đổi địa điểm khác, buổi đính hôn này cho dù như thế nào cũng không được diễn ra.”

Sau đó người có gương mặt baby đã có một hành động khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, anh ta bất ngờ lấy ra một cái chai và ném nó về phía Quý Mạn, cái chai trông cực kỳ dễ vỡ. Nói gì thì cũng không thể khiến Quý Mạn gặp tai nạn trong tiệc đính hôn, Nam Cung Hàn vội vàng đứng trước mặt Quý Mạn và dùng tay đập vào cái chai. Không ngờ, ngay khi tay Nam Cung Hàn chạm vào thì cái chai đã bị vỡ, chất lỏng trong chai rơi xuống tay Nam Cung Hàn và ngay lập tức ăn mòn một vùng da lớn.

“Không hay rồi. Là axit sunfuric.” Vệ sĩ lập tức nhận ra mùi hắc của axit, vội vã kêu lên.

Lúc này ông Nam Cung hoảng sợ quay đầu lại muốn gây phiền phức cho người có gương mặt baby kia. Nhưng anh ta đã quen với tính kiêu ngạo nên tất nhiên không sợ ông, anh ta cũng không chịu ngồi yên, nhân cơ hội ném thêm vài chai nữa khiến khách hoảng sợ bỏ chạy. Thật trùng hợp, hướng mà người có gương mặt baby bỏ chạy lại là hướng của Thẩm Mặc, Tô Nhan và Trần Bách Băng, tuy nói là chạy trốn, nhưng hắn ta cũng không có chút hoang mang nào.

Nhìn thấy Tạ Lâm Nguyên, người có gương mặt baby kia nhướng mày, thậm chí còn bỏ luôn kế hoạch chạy trốn. Anh ta chủ động cầm cánh tay Tạ Lâm Nguyên, sau đó làm bộ anh em tốt mà nói đùa: “Tạ đáng ghét! Lần này anh lại phải nhận tội thay tôi rồi. Tôi đã sớm không vừa mắt cái cô siêu sao như đóa sen trắng kia rồi mà.” Dường như sợ Tạ Lâm Nguyên được tốt hơn, anh ta vội nói thêm: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nói với ông nhà tôi là anh bảo tôi làm vậy.”

Tạ Lâm Nguyên tràn đầy ghét bỏ mà đẩy người có gương mặt baby ra: “Tội lần này tôi không gánh.”

“Đừng mà. Nếu lần này anh không giúp tôi gánh tội thì tôi sẽ nói chuyện anh lén lút đến thành phố A cho mấy anh em họ ganh ghét kia của anh.” Nhà ai mà chẳng có những chuyện phiền lòng. Những người anh em họ đó đã không hài lòng với Tạ Lâm Nguyên từ lâu rồi, họ phải cạnh tranh với Tạ Lâm Nguyên về mọi thứ, như thể chỉ bằng cách này giá trị của họ mới có thể được thể hiện và tài năng của họ mới có thể được người đứng đầu nhà họ Tạ nhìn vào.

Nhưng bởi vì phong cách của những người anh em họ này, không ai trong số các trưởng bối nhà họ Tạ thích họ. Như thường lệ, Tạ Lâm Nguyên không hề quan tâm đến sự đe doạ của người có gương mặt baby kia, nhưng lần này thì khác. Tạ Lâm Nguyên vừa tìm thấy Thẩm Mặc, cũng không có đủ bằng chứng để chứng minh cô ấy là con gái của cô họ anh, chuyện này nếu rơi vào tai của mấy người anh em họ độc ác kia thì Tạ Lâm Nguyên không có kết cục tốt đẹp gì.

Đối mặt với sự đe dọa của người có gương mặt baby, Tạ Lâm Nguyên chỉ có thể nhéo mũi mà nhận: “Chuyện của tôi ở thành phố A phải được giữ bí mật. Tôi sẽ giúp cậu giải quyết rắc rối mà cậu vừa gây ra. Cậu đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu đâu.” Giọng điệu thuần thục, xem ra anh đã nhiều lần đỡ những rắc rối cho người có gương mặt baby kia rồi, Tạ Lâm Nguyên chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo.

“Biết rồi mà.” Mặt baby hài lòng vỗ vai Tạ Lâm Nguyên, sau đó vênh váo nhìn Thẩm Mặc rồi nháy mắt, vội vàng chạy đi. Anh ta vui vẻ nghĩ, Tạ Lâm Nguyên hẳn là đối với mình rất tốt, lần sau sẽ đi tìm anh ấy.

Tạ Lâm Nguyên thấy bản thân thật sự rất xui xẻo.