Chương 28: Đưa bố đi viện

Cốc cốc

“Mẹ vào được không hai đứa?” Giọng bà Á nhẹ nhàng vang lên.

“Dạ,mẹ vào đi ạ” Á Trạch ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Bà Á chậm rãi bước vào, ngồi cạnh Á Hoan.

“Hoan Hoan à, lâu lắm rồi mới thấy con về nhà chơi” Bà nắm lấy tay Á Hoan.

“Vâng. Sau này con sẽ về thăm bố mẹ thường xuyên hơn đấy ạ.” Cô xoa xoa tay mẹ mình, nhìn lên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nơi mí mắt, những chấm đồi mồi quanh gò má mà lòng thấy nhói lên.

Bố mẹ cô luôn phải gồng gánh kinh tế để nuôi cô và Á Trạch. Năm cô còn học trung học, hai người quyết định đi làm xa để hai chị em ở nhà với dì giúp việc. Nhưng được hai năm thì dì giúp việc xin nghỉ, cô một mình lo học hành, nấu nướng chăm em, như một người trưởng thành.

Cô đã từng thấy mẹ cô khóc lúc nửa đêm vì áp lực kinh tế đè nén. Bố cô thì im lặng chẳng nói lấy một câu. Nỗi khổ của họ, cô đã sớm hiểu.

“Mà Âu Địch đâu rồi ạ?” Cô lúc này mới hỏi.

“Âu Địch nó về rồi” Bà Á đưa mắt ám chỉ ra phía cổng, nhưng cô không nhìn.

Á Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mẹ mình, cảm thấy có gì đó không đúng. Sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt của bà.

Lại nhớ lại Á Trạch đã nói gia đình có chuyện, mà lại không nói cho cô là chuyện gì. Bộ dạng này của bà ấy, chắc chắn liên quan đến chuyện kia

“Mẹ, mẹ tâm sự với con một lát nhé?” Cô nắm lấy hai vai của bà, sau đưa mắt ra hiệu cho Á Trạch:“Em đi ra ngoài một lát đi” “Vâng”-Á Trạch cũng hiểu ý, ngoan ngoãn ra ngoài.

Sau khi Á Trạch ra ngoài, cửa đóng chặt lại, cô mới nhẹ nhàng hỏi:“Mẹ, nhà mình có chuyện gì đúng không?” “Chuyện này…”

“Mẹ nói đi ạ? Hơn nữa lúc con về, sắc mặt ông ấy không được tốt lắm. Có phải là chuyện của bố không?”

“Không, chỉ là ông ấy ho khan mình thường, thỉnh thoảng đau đầu thôi…”

“Đau đầu ho khan bình thường thì làm gì có sắc mặt không tốt như thế chứ? Để con đi gặp bố xem thế nào trước đã” Cô đứng bật dậy, toan đi thì mẹ cô giữ tay lại.

“Con bình tĩnh. Thật ra…” “Thật ra thế nào ạ?”-Cô ngồi xuống, gấp rút hỏi.

Tình hình thế này, nhất định là bị bệnh không nhẹ.

“Thật ra ông ấy bị ung thư phổi…” Bà Á nắm chặt tay, ấp úng.

“Cái gì cơ? Bao lâu rồi? Tại sao lại không đưa đi bệnh viện chữa?”

Đây là căn bệnh rất nguy hiểm, nếu không chữa kịp thời nhất định sẽ mất mạng.

“Mẹ cũng muốn cho ông ấy đi, nhưng mà…” Bà Á mím môi, chưa nói xong thì bị cô kéo dậy, xông thẳng sang phòng của ông Á.

Vừa mở cửa mùi thuốc nồng nặc đã sộc lên mũi khiến cô choáng váng. Bố cô đang nằm phờ phạc trên giường, hơi thở trở nên nặng nề.

“Con gái, con vào đây làm gì thế? Sao không ở phòng thằng Trạch mà nói chuyện?” Ông Á thều thào nhìn cô.

“Bố! Con đưa bố đi bệnh viện!” Cô chạy sang bên giường, định đỡ ông dậy thì ông gạt ra.

“Bố không đi!” “Tại sao chứ? Bây giờ còn không đi thì bao giờ mới đi?”

“Nhà chúng ta không có nhiều tiền như thế”

Á Trạch từ ngoài cửa bước vào:“Em đã nói với hai người là bán căn nhà này đi lấy tiền chữa, nhưng họ không nghe” Ngừng chút lại bổ sung:“Nói căn nhà này để cho em để làm quà cưới vợ, nhưng em còn đi học, học xong có thể tự kiếm tiền mua nhà, nhưng hai người kiên quyết không bán”

“Con có tiền” Cô không thể ngờ được bố mẹ mình lại không đi chữa trị chỉ vì không có đủ tiền. Nhưng không đủ có thể tìm cô, cô nhất định sẽ nghĩ cách giúp.

“Bây giờ con đã gả đi cho nhà người ta, nếu bố mẹ hỏi tiền con, nhà người ta nhất định sẽ nghĩ con gả vào hào môn để moi tiền về cho bố mẹ đẻ, bọn họ sẽ không thích.” Ông Á thà chịu đừng còn hơn để con gái bị uất ức.

“Nếu bố mẹ nói với con, con nhất định sẽ nghĩ cách. Con không có, nhất định sẽ mượn được, mượn rồi lại trả, sẽ không sao!” Cô nghẹn ở họng, nước mắt lăn dài trên má:“Con cũng có tiền riêng của mình mà!”

Ông lắc đầu:“Con giữ lại mà tiêu. Bố đã sống đến tuổi này rồi, chữa xong cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Thà cứ để vậy, đỡ tốn tiền, cũng bớt đau khổ”

Á Hoan hiểu được ý trong lòng bố mình, chua xót trong lòng:“Nhưng con cũng có thể kiếm thêm mà?”

Ông Á biết không thể thuyết phục cô, không muốn dùng tiền của cô, nên dứt khoát im lặng không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn mong có thể cho cô một môi trường sống thật tốt, nhưng tiếc là cho đến khi cô gả cho người ta, ông vẫn không làm được, đây là nuối tiếc lớn nhất của ông.

Ông đã luôn áy náy về chuyện đó, giờ bị bệnh, lại liên lụy đến con gái, nên ông cảm thấy rất có lỗi.

“Bố, cho dù hết tiền mất nhà, vẫn có thể kiếm lại được. Nhưng bố chỉ có một, mất bố rồi con sẽ không kiếm lại được!” Cô đỡ lưng ông dậy, vỗ vỗ nhẹ vài cái

“Bố, nghe lời con, đi bệnh viện, được không?”

“Cùng lắm thì chờ con tốt nghiệp đại học xong con sẽ đi làm kiếm tiền trả nợ cho chị là được rồi” Á Trạch đứng một bên.

Bà Á không nói lời nào, chỉ im lặng. Còn ông Á thì phải thuyết phục mãi mới chịu đi.

Cô liên hệ với bệnh viện, nhờ bệnh viện cử một chiếc xe cấp cứu đến đón người đi, rồi kiển tra túi của mình, chắc chắn là đã đủ giấy tờ mới khoá cửa lại rồi đi.

Lúc cô đến bệnh viện thì đã có kết quả. Bác sĩ nói tình trạng của bố cô đã kéo dài quá lâu. Phải phẫu thuật gấp mới có thể bảo đảm tính mạng.

Bác sĩ đưa cô một tờ giấy, bên trong là chi phí phẫu thuật phải trả. Nhìn một lúc, Á Hoan sờ vào trong túi lấy điện thoại ra. Chỉ đủ một nửa!

Khoảng 4 ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật, trong thời gian này, cô nhất định phải gom đủ số tiền ấy.

Đứng trước quầy thu tiền, cô thở dài một hơi, trên vai đầy áp lực. Hiện tại mới vào công ty, nếu như ứng trước khoản tiền lớn như vậy, nhất định sẽ không được chấp nhận. Vậy kiếm đâu ra tiền đây?

“Điền mật mã vào đây đi ạ” Nhân viên thu lệ phí nhắc nhở cô.

Sau khi điền xong, nhân viên hỏi cô đóng bao nhiêu. Cô bèn nói một số, bấm bấm vài cái là đã đóng xong.

Nhân viên thu lệ phí đưa thẻ cho cô. Cô cầm lấy rồi bần thần đi về ngồi ở hành lang trước cửa phòng bệnh của bố.