Chương 5: Hỏi tôi có muốn rước vợ sắp cũ của cậu về không

“Bố! Sao bố lại nhận Á Hoan vào công ty làm việc chứ?” Dương Bảo mở tung cửa, lao vào trong văn phòng làm việc của Dương Khiết-Dương tổng mà lấy hết sức gào lên.

“Ơ hay, cái thằng này, ta nhận ai còn cần phải xin ý kiến à?” Ông Dương khẽ nheo mắt, quay quay chiếc bút đang cầm trên tay.

“Không phải, nhưng…” “Ta biết con đang muốn nói gì. Nhưng ta muốn con biết, trình độ của con bé, con phải quỳ gối học hỏi nó nhiều đấy!”-Ông Dương gõ bàn, ngước mắt nhìn chằm chằm Dương Bảo.

“Sao có thể chứ? Cô ấy đã không đi làm suốt 2 năm có lẻ, sao có thể nói như thế? Hơn nữa…” “Mặc dù được nhận nhưng ta không chắc chắn rằng con bé thật sự muốn ở lại đây làm, vì chỉ sau một vài tháng, sẽ có nhiều công ty lăm le cướp giật nó đi…con nên cẩn thẩn, trước khi ta đưa nó lên làm thư kí của con.”-Ông Dương không nặng không nhẹ đưa ra lời cảnh cáo Dương Bảo.

Mặc dù Dương Bảo là đứa con trai duy nhất của ông, nhưng lại chẳng làm được trò chống gì ngoài tai tiếng, chỉ rước cho ông thêm phiền phức. Nếu như còn không đổi tính, ông thật sự sẽ đưa Á Hoan lên làm thư kí dạy dỗ thằng con này. Bởi vì Á Hoan là người rất thông minh, lời lẽ nhiều khi lại thâm thúy khó lường, vẫn nên tận dụng.

“Vâng, con biết rồi…” Mặt Dương Bảo đen kịt, tức giận hằm hằm đi ra ngoài, trong đầu không ngừng chửi rủa “Mẹ kiếp, bố vậy mà lại nói mình như thế…”

Dương Bảo vốn không thích cũng không ghét Á Hoan, chỉ là lỡ miệng nói sẽ diễn nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên cũng có chút liên quan.

Mấy ngày sau

“Aaaaa, mệt quá đi, lưng đau muốn gãy luôn rồi…” Cô ngồi trên bàn làm việc khẽ vươn vai than thở. Cũng may đây là ngày thứ 4 cô đi làm, đỡ hơn một chút. Ngày đầu không quen đúng là địa ngục trần gian, lưng đau cổ mỏi mông ngồi muốn chai lì, thật sợ hãi.

“Á Hoan, em giúp chị xử lí đống tài liệu này nhé! Chị có việc gấp, em giúp chị nhé!” “Vâng…” Á Hoan gật đầu. Bà cô Lý Kiều này đúng thật là, cô mới đến ngày mấy đã nhờ vả rồi. Nếu không phải hôm đầu tiên đến làm cô ấy giúp cô nhiều việc thì cô nhất định sẽ không đồng ý, đống tài liệu dày thế cơ mà…

Cô nhìn đống trước mặt mà hoa cả mắt, thở dài một hơi rồi lại làm. Cũng may cô thông thạo máy tính từ khi còn đi học, cho nên làm đống tài liệu cũng không mất nhiều thời gian.

Đằng xa, một con mắt đang âm thầm quan sát đánh giá cô, là Dương Bảo. Dương Bảo thật sự muốn xem xem cái người phụ nữ mà bố mình xem trọng này rốt cuộc giỏi đến mức nào, mà anh phải quỳ gối học tập. Mặc dù anh cũng biết năm đó cô luôn là quán quân của mọi hoạt động, mới 16 tuổi đã có thể làm bài thi toán cấp cao của đại học với điểm số gần như là tuyệt đối, vượt xa biết bao nhiêu người, nhưng anh không tin tách cuộc sống lâu vậy mà vẫn có thể giỏi.

“A lô?” “Cậu đang ở đâu đấy?”-Giọng Âu Địch trầm trầm vang lên. “Đang ở công ty xem người tình làm việc, thế nào?” Dương Bảo khoái chí nhìn bóng lưng cô, rồi trả lời điện thoại.

“Người tình? Cậu nói là Á Hoan?” “Ừ” Dương Bảo vừa đáp vừa bước chân nhanh đi về phía thang máy.

“Cô ấy làm việc ở công ty cậu?” “Ừ” “Từ lúc nào? Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?” Âu Địch hỏi bằng giọng lạnh lùng pha chút tức giận.

“Cậu không hỏi thì tôi nói làm gì. Hơn nữa cô ấy sớm cũng sẽ được biết đến là người tình của tôi, và cắm sừng cậu, cậu thế này là không được rồi…” Dương Bảo vẫn luôn khoái chí khi nói chuyện kiểu này với Âu Địch, tức lắm mà không làm được gì là biểu cảm mà Dương Bảo luôn muốn nhìn thấy ở Âu Địch.

“Hừ” “Thế cậu gọi tôi có chuyện gì không?” Dương Bảo không đùa nữa, mặt chuyển sang nghiêm túc.

“Tôi định nói ngày mai cậu đến chỗ tôi lấy đồ đi, để ở đây cả tháng trời rồi đấy, ngứa mắt chết được” Âu Địch bắt đầu gằn giọng. Tên chết tiệt Dương Bảo này đến nhà rồi ném cả đống đồ lại, dù Á Hoan khi đó đã dọn ném gọn sang một bên nhưng anh vẫn không thể vừa mắt nổi.

“Chỉ có thế thôi?” “Ừ” “Không có gì khác à?” “Cậu muốn có gì khác?” “Ví dụ như hỏi tôi có muốn rước cô vợ sắp cũ của cậu về nhà không chẳng hạn?”-Dương Bảo lại bắt đầu đùa cợt. Vốn tưởng chuyện gì liên quan đến công việc mới nghiêm túc, hoá ra là chuyện cỏn con này.

“Hừ, nếu cậu có bản lĩnh.” “Ha ha”

Chưa kịp nói gì thì Âu Địch tắt máy luôn, làm cho Dương Bảo hụt một nhịp cười.

Phía Âu Địch, nghe Dương Bảo nói xong thì tức muốn xì khói, lập tức đi xuống nhà xe. Điện thoại trên tay reo lên thông báo tin nhắn, là của Phi Phi :“Anh à, sao anh không gọi điện hay hỏi thăm em gì hết vậy? Em rất khó chịu luôn đó!”

Vịn vào cửa xe, tay Âu Địch run lên. Ngồi vào ghế nắm chặt lấy tay lái.

Bị sao vậy? ngã bệnh nên khó chịu sao? Nhưng chắc chắn cô ta chẳng khó chịu như anh năm đó.

Sau khi quen nhau, tất cả mọi thứ liền trở thành một màu hồng, với một tương lai sáng chói, tất cả mọi người đều nghĩ hai người sẽ cùng nhau bước vào lễ đường lộng lẫy nhất, xa hoa nhất, không chỉ mọi người, mà đến chính bản thân anh cũng đã nghĩ như vậy.

Chính vì thế, anh đã chuẩn bị một bữa tiệc thật long trọng, một chiếc nhẫn kim cương được đặt làm riêng thật tinh xảo để đeo cho người con gái anh yêu mang tên Phi Phi này. Thế nhưng ngay trong bữa tiệc tràm đầy hi vọng hạnh phúc ấy, cô lại kéo theo vali, bước đến trước mặt anh và nói rằng mình phải ra nước ngoài làm việc, vì sự nghiệp, vì bản thân để có thể xứng với anh, sau đó quay lưng đi để lại anh đứng một mình với những lời bàn tán chỉ trỏ của tất cả mọi người.

Tâm trạng của anh lúc đó thế nào? Anh cũng chẳng còn nhớ nữa. Lúc đó bố bảo anh kết hôn, anh cũng liền như cái xác mất hồn chọn đại một cô gái trong hình. Và cô gái ấy chính là Á Hoan.

Lúc đó Á Hoan đang là sinh viên năm 3 của đại học, rất hiền dịu, và đặc biệt là hay cười, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.

Mặc dù gia đình cô không mấy khá giả, không nằm trong giới thượng lưu nhưng bố anh vẫn sắp xếp cho anh lựa chọn, bởi vì cô, là một thiên tài, bố anh rất ưng cô.

Anh cảm thấy kết hôn với một người như vậy cũng tốt, không có tình yêu nhưng cũng không ghét bỏ, có thể thoải mái sống. Thậm chí đến nỗi sống với cô 2 năm anh còn nghĩ cứ như vậy sống yên ổn cùng cô đến hết đời cũng rất tốt.

Thế nhưng Phi Phi lại quay về, điều đó làm cho tất cả trở nên hỗn độn như một đống tơ vò.

Âu Địch chỉ biết dựa lưng vào ghế, rồi đạp mạnh ga phóng ra ngoài.