Chương 24

Nhan Quân Tề thắp đèn dầu ngồi ngâm thơ trong thư phòng. Ban đêm, trong thôn yên ắng, chim chóc đều nghỉ ngơi, chỉ còn tiếng suối chảy róc rách, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ếch kêu ộp ộp, ngọn đèn dầu mờ ảo chiếu vào trang sách, dễ tập trung hơn so với ban ngày.

Nhan Quân Tề xoa trán, kìm nén cơn buồn ngủ, cậu nhấp một ngụm trà đậm lại tiếp tục ngâm nga. Đột nhiên, cửa sổ vang lên một tiếng. Nhan Quân Tề đang nghĩ không biết loại côn trùng tìm ánh sáng nào va phải, không ngờ ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người thì giật hết cả mình.

Người ngoài cửa sổ lại gõ cửa sổ, nhỏ giọng gọi: "Quân Tề, mở cửa sổ, là ta."

Lư Hủ?

Nhan Quân Tề mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cười toe toét của Lư Hủ. Lư Hủ nhét ốc đồng qua cửa sổ cho cậu, bảo Nhan Quân Tề mở cửa chính rồi quay người chạy nhanh.

Nhan Quân Tề ngẩn người, cầm đèn đi mở cửa, Lư Hủ đã đợi sẵn bên ngoài nhà cậu.

"Ta xem trong thôn chỉ có nhà ngươi còn ánh đèn, ngươi ngủ không được sao?" Lư Hủ thấp giọng, hăng hái hỏi cậu.

Nhan Quân Tề: "..."

Không, thực ra cậu rất buồn ngủ và chỉ muốn ngủ thôi.

Nửa đêm có khách tới thăm, mặc dù thời gian không thích hợp, nhưng khách là khách quen lại còn mang theo lễ vật, cậu không nỡ đuổi người đi, Nhan Quân Tề đành để Lư Hủ vào thư phòng của mình.

Lư Hủ nhón chân nhẹ nhàng đi vào, Nhan Quân Tề vô thức làm theo, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ của kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình.

Lư Hủ nhìn thấy sách trên bàn, hỏi: "Đã muộn như vậy còn đọc sách sao?"

Nhan Quân Tề gật đầu, giọng nói lộ ra một chút đau khổ khó nhận ra, "Mùa thu chúng ta sẽ thi."

"Ồ……"

Khoa cử đúng là cầu độc mộc.

Lư Hủ vừa trải nghiệm sự dày vò của kỳ thi tuyển sinh đại học nên cảm thấy rất đồng cảm. Y rất ngưỡng mộ học bá Nhan Quân Tề đang muốn vượt qua cây cầu độc mộc, nghĩ nghĩ, sự ngưỡng mộ này đã vượt quá giới hạn có thể nói thành lời, đành phải lấy hành động để cổ vũ.

Lư Hủ lấy một nắm ốc xào bỏ vào tay Nhan Quân Tề: "Học tập cũng phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới được. Đến đây, ăn một ít ốc đồng để dưỡng não đi, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi lại đọc sách."

Trên bàn tay sạch sẽ của Nhan Quân Tề dính một ít nước sốt.

Lần này tới đây Lư Hủ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc đứng bên ngoài y đã bẻ hai đốt tre làm que.

Dân trong thôn không trồng trúc do không hợp khí hậu, chỉ có người nào biết hưởng thụ mới trồng vài cây tre bương. Bên ngoài bức tường sân nhà Nhan Quân Tề trồng một hàng tre bương do cha cậu trao đổi khi ông đi bán chiếu ——ông nghe người đọc sách đều thích trúc do nó cao nhã và khí tiết, thế nên liền mang về cho con trai mình.

Trồng cũng đã được 5, 6 năm, những lũy

tre xanh duyên dáng cao vυ"t đã mọc thành từng bụi rậm rạp.

Nhan Quân Tề bắt chước Lư Hủ dùng que gắp thịt ốc.

Hai người châu đầu ăn ốc một hồi, Lư Hủ hỏi: "Bả vai ngươi bị thương à?"

Nhan Quân Tề gật đầu, "Da bị trầy xước."

Lư Hủ: "Hừ, biết ngay mà."

Y hẩy bả vai phải gầy gò của mình cho Nhan Quân Tề xem, "Da của ta bị tróc hết ra nè huống chi là ngươi, lần sau ngươi còn đi họp chợ không?”

Nhan Quân Tề nghĩ nghĩ, gật đầu.

Lư Hủ: "Vậy lần sau ta sẽ mượn xe đẩy tay của tam thúc cho ngươi dùng."

Nhan Quân Tề hỏi, "Ngươi không đi sao?"

Lư Hủ bán ốc kiếm được khá nhiều tiền.

Lư Hủ nhếch miệng cười, "Ta tính ngày mai lên huyện bán."

Nhan Quân Tề ngẩn người, có chút ngưỡng mộ.

Lư Hủ nói tiếp: "Bán đắt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, sau đó mua lại mảnh ruộng mà gia đình ta đã bán." Nói xong y có chút buồn bã, "Không biết có làm được không."

Trụ cột của hai gia đình mới thăng chức nhìn nhau, rồi im lặng ăn ốc.

Bấc đèn cháy gần hết, ngọn đèn trong thư phòng chập chờn bất định, Nhan Quân Tề đột nhiên nói: “Ta không muốn học nữa. "

"Tại sao?"

"Chỉ tính đồng sinh thôi mà ta phải thi hai lần mới đậu, mà cũng mới đỗ vào năm ngoái thôi. Không biết viện thí thì phải thi bao nhiêu lần, cho dù thi đậu thì cũng còn kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa xuân…” Đôi mắt của Nhan Quân Tề hiện lên sự hoang mang vô tận. Lúc còn nhỏ, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng mình thông minh, đọc sách thú vị, hẳn phải nên học tập và làm quan, phụng sự đất nước chăm lo gia đình, nhưng học một thời gian cậu nhận ra sự học là vô tận, con đường khoa cử không có điểm dừng, biết bao nhiêu người mòn mỏi học tập nhưng cuối cùng cả đời cũng không thể thi đậu.