Chương 28

Huyện Quan Dương chỉ có một con phố chính, ở giữa là huyện nha. Bên phía đông bán đủ loại hàng tạp hóa, cửa hàng nhỏ cũng rất nhiều. Bên phía tây thì xa hoa hơn, đều là cửa hàng lớn như quán rượu, quán trà, nhà nghỉ, đa số các cửa hàng đều có hai lầu và phòng riêng. Hiệu cầm đồ, hiệu sách, cửa hàng bán son phấn, hiệu thuốc, cửa hàng tơ lụa đều ở phía tây, trong khi cửa hàng bán thịt, quán mì, cửa hàng lương thực và dầu ăn, tiệm bánh bao, bói toán, và các cửa hàng tạp hóa đều ở phía đông.

Quán ăn lưu động nằm ở con phố đông nhất ở cuối phố Đông.

Người mua sắm cho đại gia đình hay mua đồ ăn bình dân đều ở đây, sáng sớm đã mang giỏ, đẩy xe đẩy chen chúc nhau trên con đường nhỏ chật như nêm cối.

Ở đây nếu tìm sạp cố định bán hàng ăn thì phải trả tiền, tính theo diện tích, sạp nhỏ giá 3 văn, sạp lớn 5 văn, đến sớm chiếm chỗ sớm. Muốn chọn sạp cố định xa nhất về phía tây thì phải trả tiền hàng tháng.

Lư Hủ nghĩ ngợi một hồi, quyết định trước tiên cứ giao 3 văn bán thử xem thế nào, y tìm được sạp hàng gần một người bán trái cây.

Mùa này chỉ có anh đào chín muộn, đào, mơ chín sớm, dâu tằm và một số loại quả dại nhỏ mà y không biết là gì giá cũng không rẻ.

Người có khả năng mua trái cây cũng sẽ không chê món ốc của y đắt đỏ.

Quả nhiên một lúc sau có người đến mua. Thấy người nọ chọn trái cây xong xuôi bắt đầu trả tiền, y liền rao bán ốc, “Ốc đồng bí chế, vừa cay lại vừa thơm, ăn với cơm hay nhắm rượu cũng đều ngon, già trẻ ai cũng ăn được, không ngon không lấy tiền đâyyy —”

Nhưng khi người ta hỏi giá rồi xem ốc thì hầu hết đều bỏ đi.

Lư Hủ có chút bất đắc dĩ.

Cũng may, không bao lâu sau đã có người đến hỏi thăm.

“Ốc đồng của ngươi bán thế nào?” Một người đàn ông trung niên chấp hai tay sau lưng mang theo người hầu mua đồ ăn đi tới hỏi. Ông mặc một bộ quần áo lụa, mặt mũi thoạt nhìn có vẻ phúc hậu, còn có người hầu đi theo, nhìn đã biết gia cảnh không tệ.

Lư Hủ đưa một túi ra: “Một túi 10 văn, nếm thử rồi hãy mua, nếu ăn không ngon thì không cần trả tiền.”

Đối phương cầm lên mυ"ŧ một hơi đã ăn sạch sẽ. Một lúc sau, ông sờ râu nhận xét: "Người ta thường nói ngỗng béo nhồi ốc Thanh Minh. Ốc này của ngươi tuy qua mùa nhưng ưu điểm là hương vị không tệ."

Lư Hủ: "..."

Không ngờ lại có sẵn nội dung quảng cáo!

Y gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Ngài nói đúng rồi ạ, vậy ngài mua mấy túi?"

Người đàn ông trung niên thuận miệng nói: "Mười túi đi."

Lư Hủ vui vẻ đồng ý, còn cẩn thận bỏ mấy túi ốc vào rổ rau của tên người hầu kia.

Đợi khách rời đi, y gãi gãi đầu, nhìn trái cây ở quầy hàng bên cạnh, đột nhiên nở nụ cười. Nếu như cha mẹ y nhìn thấy y vì mấy xu mà phải nịnh nọt như vậy, kiếm được tiền cũng luyến tiếc mua đào ăn thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Đến giữa trưa Lư Hủ đã bán được tổng cộng hơn 30 phần ốc đồng, các sạp hàng lúc sáng dần dần tản đi, y cũng không nấn ná nữa, treo sọt ngược trước ngực, bắt đầu đi rao bán dọc đường.

Y gói tổng cộng hơn hai trăm phần ốc, mới bán chẳng được bao nhiêu sao mà được chứ?

Lư Hủ tổng kết vấn đề của cả buổi sáng, người mua thức ăn đa phần là nữ nhân trong gia đình, còn người mua ốc phần lớn lại là đàn ông. Phụ nữ thường chi li hơn đàn ông, họ cảm thấy với 20 văn tiền thì có thể mua cả đống cá, còn mua ốc hoàn toàn không có lời. Nhưng đàn ông thì khác, họ nếm thử hương vị, thấy ngon thì lập tức bỏ tiền mua ngay.

Lư Hủ sắp xếp đồ đạc lại gọn gàng, đi loanh quanh chọn thị trường để bán ——

Quán rượu, sòng bạc.

Y da mặt dày đứng trước quán rượu, hễ thấy ai đến mua rượu là hỏi: "Quý khách có muốn mua đồ nhắm kèm với rượu không? Nhậu với ốc đồng thì rượu sẽ ngon hơn".

Chưởng quầy hở chút là quay qua nhìn, Lư Hủ thong thả nói: "Món ăn kèm uống vào không say, nhưng uống rượu với ốc đồng thì có thể uống thêm hai lượng."

Chưởng quầy: "..."

Thấy không ảnh hưởng đến việc kinh doanh, chưởng quầy cũng không đuổi y đi, Lư Hủ ỷ vào da mặt dày, nán lại ở cửa quán rượu bán hơn 40 phần. Sau đó, có người mua về nhà nhắm rượu, thấy ốc ăn kèm rất ngon, cũng có khách quen tới mua hơn chục suất.

Trước khi đi, Lư Hủ đưa cho chưởng quầy một phần, nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Còn lại hơn một trăm phần, Lư Hủ đi thẳng đến sòng bạc.

Các con bạc thường ăn cơm muộn, quá trưa lại mới vừa tan cuộc, bọn họ không đi đâu xa mà ăn cơm ngay ở quán gần đó cho no bụng rồi tiếp tục đánh bạc. Bởi thể gần sòng bác có khá nhiều cửa hàng ăn vặt.

Y chọn quán mì đắt khách nhất ngồi xuống, gọi một bát mì bình thường, yêu cầu tiểu nhị lấy một đĩa trống, đổ ốc vào rồi bắt đầu tự biên tự diễn, khoa trương hút ốc cái rột một hơi, ăn một ngụm lại cảm thán kêu lên: "Cay quá! Ngon quá!"

Tiểu nhị quán mì thấy thế mấy lần suýt đuổi y ra cửa.

Ấy vậy mà chém gió như thế mang lại hiệu quả cũng không tồi, nhất là những con bạc vừa thắng được tiền, tâm tình rất tốt, nhìn cái gì cũng vui vẻ, sẵn lòng trêu chọc y, "Ngươi ăn gì vậy tiểu tử?"

Lư Hủ: "Ốc đồng của nhà ta làm."