Chương 43

Nghe vậy, Tống Lục liền vứt phăng con xúc xắc, bảo người mang theo gậy gộc và bao bố, "Đi, theo ta!"

Bọn họ đuổi theo Lư Hủ thẳng đến phía bắc phố Tây, tên côn đồ báo tin hỏi: "Lục gia, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

“Ừ.” Tống Lục vốn muốn gọi người xông ra trùm bao bố Lư Hủ, nhưng vừa nhìn rõ bộ dạng đứa trẻ đi cùng Lư Hủ, liền kéo người lại, “Chờ đã, đợi đã! Các ngươi nhìn dùm ta xem, có phải là người đi cùng với nó là tiểu hài tử Mã gia không?”

Tên côn đồ nhìn kỹ, "Hình như là vậy."

Một tên khác lên tiếng: "Đúng đó Lục gia, phía trước chính là cửa sau Mã gia."

Tên côn đồ báo tin hỏi, "Vậy chúng ta còn đánh không?"

Tống Lục hung hăng tát vào đầu hắn một cái, "Đánh cái rắm í!"

Gã không muốn bị đại ca, nhị ca cho ăn đòn đâu.

Một người khác nói: “Hay là nó đến Mã gia bán ốc?”

Tống Lục thấy cũng có lý, bảo cả đám cùng nhau dựa vào tường, thò đầu ra nhìn vào Mã gia.

Chỉ thấy xe đẩy của Lư Hủ để trước cửa Mã gia được người gác cổng trông chừng, còn bản thân Lư Hủ thì mang theo mấy gói ốc đồng đi theo tiểu thiếu gia Mã gia vào cửa.

Không bao lâu sau, thiếu gia Mã gia lại tiễn y ra ngoài, đưa cho y một cái túi vải dày cộp, còn loáng thoáng nghe được thiếu gia Mã gia nói: "Nếu chưa đủ thì cứ tới tìm ta!"

Giọng điệu nghe khá khách khí và thân thiết.

Tống Lục rụt đầu lại, khoanh ngực cau mày tự hỏi: "Quá sức tà đạo rồi! Sao một tên tiểu tử nhà nghèo như nó lại dính dáng đến Mã gia? Chẳng lẽ là tà đạo?"

Đám đàn em của gã nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tất cả đều lắc đầu rồi lại đồng loạt gật đầu.

"Vậy chúng ta thì sao?"

"Cứ từ từ, trước tiên cứ quan sát xem sao đã, tra rõ quan hệ của nó với Mã gia rồi cho nó một trận sau. Đi thôi!"

Lư Hủ không biết mình vừa thoát một trận đòn, đi đến xưởng thêu còn bực bội, quên hỏi tên đứa trẻ kia rồi!

Xấu hổ quá, may mà hắn còn nhớ đường tới nhà cậu ta, lần sau xin lỗi vậy.

Lư Hủ thở dài, bước vào xưởng thêu.

Quan Dương có hai cửa hàng vải, một ở phố Đông và một ở phố Tây. Cửa hàng vải ở phố Tây không chỉ bán vải mà còn có lụa và sa tanh, một bên cạnh cửa hàng thêu, còn bên kia là cửa hàng quần áo. Sau khi mua vải ở tiệm vải, khách hàng có thể đến tiệm may để cắt quần áo, cũng có thể đến tiệm thêu để chọn mẫu.

Lư Hủ nghi đây chính là một doanh nghiệp gia đình.

Y lấy chiếc túi vải từ trong xe đẩy mang vào tiệm thêu.

Cửa hàng tạp hóa và cửa hàng vải ở phố Đông cũng thu đồ thêu, nhưng Lư Hủ tự tin đồ thêu do mẹ kế nhỏ của y và Nhan mẫu làm cũng có thể được thị trường phố Tây yêu thích.

Chưởng quầy thêu đầu tiên nhìn xem mẹ kế nhỏ thêu gì, cong môi nói: "Ta cũng không muốn ngươi đi công không, cái này 30 văn, cái đó 35 văn, được thì ta thu. "

Lư Hủ nhìn mấy mẫu mà ông ta chọn, không biết mẫu 30 văn với mẫu 35 văn khác nhau chỗ nào.

"Ngài xem đồ trong túi này thì thế nào?"

Chưởng quầy gật đầu, mở túi vải ra xem Nhan mẫu thêu gì.

Nhan mẫu thêu chủ yếu là uyên ương và mấy đóa hoa lớn, vừa hoành tráng lại vừa phức tạp. Chưởng quầy nhìn tới nhìn lui, nhưng nét mày cau có còn sâu hơn so với đồ thêu của mẹ kế nhỏ, nhìn qua có chút chán ghét, ông ta trầm tư một chút rồi thở dài, "Thêu tương đối cẩn thận, một trăm văn, ta lấy."

Lư Hủ đồng ý, nhưng bọn họ chưa kịp thanh toán thì có khách hàng bước vào cửa hàng, Lư Hủ bước sang một bên nhường khách hàng chọn trước.

Người tiến vào đều là nữ nhân, y cũng không muốn lại gần nên đứng ở góc xa nhất xem bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.

Nhìn thấy những món đồ thêu trên quầy, một nữ khách hàng thuận tay cầm lên xem, nhưng vị tiểu thư đi đầu lại không thèm nhìn mà yêu cầu chưởng quầy mang mẫu khác đến. Sau đó có một người phụ nữ đi cùng chọn trúng một món đồ thêu hoa lan của Nguyên Mạn Nương, "Tiểu thư, ngươi thấy dùng cái này làm khăn tay có được không?"

Tiểu thư gật đầu, "Được."

Cuối cùng vị tiểu thư kia chọn thêm một vài mẫu hoa lá rồi rời đi.

Chưởng quầy thu tiền, gọi Lư Hủ qua thanh toán.

Lư Hủ nhân lúc chưởng quầy chưa thu dọn mẫu thêu vừa mang ra, vội vàng hỏi: “Ta có thể xem qua không?”

Chưởng quầy nhìn y.

Lư Hủ: "Ta là người ngoài nghề nên chỉ muốn xem mấy mẫu này có gì khác biệt nhau không thôi. Nhìn mấy vị khách kia chọn lựa, cũng cùng một loại hoa, nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Ví dụ cùng một đóa hoa sen, giá cả lại chênh lệch rất nhiều."

Chưởng quầy cười: "Khác nhau nhiều lắm đấy."

Ông ta cầm mẫu thêu của Nhan mẫu và Nguyên Mạn Nương so sánh, đưa cho Lư Hủ xem, "Mẫu thêu của nương ngươi rất đẹp, đường may mũi chỉ tinh xảo, đẹp hơn tranh thêu của tỷ tỷ ngươi."

Lư Hủ: "..."

Chưởng quầy nói tiếp: "Nhưng thật đáng tiếc, có chút thiếu trình tự và ý cảnh."

Lư Hủ: “Xin hỏi trình tự là sao, ý cảnh là như thế nào?”

Chưởng quầy lấy một mẫu thêu uyên tương tự trong đống đồ đắt tiền ra cho y xem: "Ngươi xem này, mẫu này là do một thợ thêu nổi tiếng trong thành thêu, một mẫu giá một 100 văn mà bán rất nhanh."

Lư Hủ trịnh trọng cầm lấy, cẩn thận xem xét.

Y nhìn gần, rồi lại nhìn xa, ánh mắt nhìn lướt qua, sau đó mỉm cười. Ý cảnh trình tự gì chứ! Chẳng phải là Nhan mẫu thêu đôi uyên ương song song nhau, còn người này thêu đôi uyên ương dựa sát lại gần nhau, thêm thắt một ít động tác này nọ thôi sao? Đồng thời cánh và lông chim có độ mịn khác nhau nên phải dùng các loại chỉ dày mỏng khác nhau để thể hiện đúng không? Chứ nếu bàn về tay nghề kỹ thuật thì đường thêu của mẫu kia hoàn toàn không bằng một góc Nhan mẫu!

Lư Hủ khiêm tốn nói: "Đã hiểu, nếu không có ngài chỉ điểm, sợ là vĩnh viễn ta cũng không nhận ra."

Thấy bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của y, chưởng quầy cũng có chút tội nghiệp cho công thêu của Nhan mẫu, thế là chỉ điểm y lần nữa, “Nói nương ngươi thêu thêm một số hoa văn phong cảnh đi, bây giờ đang là mùa hè, trong thành có rất nhiều phu nhân và tiểu thư, ít nhiều gì họ cũng sẽ cần tìm mẫu thêu để làm mặt quạt. Thêu đơn giản là được, không cần rườm rà đâu, hiểu không?"

Lư Hủ nghe một hiểu hai, lập tức chú ý đến không gian bố cục của mẫu thêu!

Y chỉ chiếc quạt lụa treo trên tường hỏi: “Quạt đều làm cỡ lớn như vậy sao?”

Chưởng quầy: “Tầm cỡ đó thôi, lớn hơn một chút cũng không sao.”

Lư Hủ đi đến bức tường, khoa tay múa chân để đánh dấu kích thước, sau đó nói lời tạm biệt với chưởng quầy rồi sang cửa hàng tạp hóa Lưu Kí.

"Lại mua đường cho muội muội ngươi à?"

"Hôm nay mua chỉ!"

Lư Hủ ngồi xổm bên cạnh sạp chỉ, bắt đầu cẩn thận lựa chọn.

Trình tự cái gì chứ? Còn không phải là chọn chỉ dày với chỉ mỏng hay sao! Cứ chờ đi! Rồi y sẽ tạo ra những tác phẩm nghệ thuật cho mà xem!