Chương 2: Thế mà lại ngủ Tô Cẩn công tử rồi!

“Điện hạ ngài xem ngài kìa, lại rối rắm rồi!” Ngoài dự kiến của Mạch Du Nhiên chính là, Trúc Dao không kinh ngạc một chút nào, ngược lại cười trêu ghẹo: “Ngài nha, là cửu hoàng nữ điện hạ của đương kim Thánh Thượng, tên gọi là Tiêu Thiển Y.” Bỗng nhiên, hắn vội vàng kinh hoảng mà che kín miệng mình, thật cẩn thận mà nhìn Mạch Du Nhiên: “Điện hạ, không phải nô cố ý gọi tên huý của ngài, ngài đừng để ý!”

“Không ngại, ngươi tiếp tục nói đi!” Mạch Du Nhiên có nghề nghiệp là sát thủ, đương nhiên có năng lực tùy cơ ứng biến, ý thức được bản thân mình đã xuyên không, đang ở cổ đại, khi nói chuyện lập tức thay đổi thành giọng điệu của người xưa, cẩn thận đến cực điểm.

Trúc Dao thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Mạch Du Nhiên, trong mắt đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước, lập tức tiến lên bổ nhào lên giường Mạch Du Nhiên, nắm tay cô nức nở nói: “Điện hạ, nếu ngài vẫn luôn như vậy thì thật tốt biết bao. Nếu vẫn luôn như thế, chắc chắn bệ hạ sẽ yêu thích ngài nhiều hơn một chút, mấy hoàng tỷ của ngài nhất định cũng sẽ cân nhắc nhiều hơn rồi mới quyết định có nên xa lánh ngài không, hiện giờ nô cũng sẽ không mệt như vậy, ngày ngày lo lắng hãi hùng!”

“Sợ cái gì?” Mạch Du Nhiên hơi hơi nhíu mày, đã ý thức được tình cảnh của nguyên chủ mà bản thân mình bám vào cũng không phải quá tốt.

“Đương nhiên là sợ bệnh điên của ngài đột nhiên tái phát, lại chọc vài người không nên chọc, ném cả mạng nhỏ của mình ra. Ví dụ như lần này, ngài đắc tội với tam hoàng nữ điện hạ, suýt chút nữa mất đi tính mạng, nếu không phải nô cùng Cô Trần kịp thời đuổi tới đưa ngài đến chỗ Dung quân tìm thái y cứu chữa cho ngài, chắc chắn ngài đã thật sự bước vào địa ngục, một đi không trở lại!” Trúc Dao giải thích nói. Vừa nhớ tới cảnh tượng hơn nửa tháng trước, lòng y vẫn còn sợ hãi.

“Ta mắc bệnh điên sao?” Mạch Du Nhiên kìm nén lại xúc động muốn trợn trắng mắt, hỏi ra một câu. Nghĩ thầm, quả nhiên không phải chuyện tốt, nếu nguyên chủ là kẻ điên, vậy để che giấu sự thật mình là hàng giả, có phải ngày thường cô cần phải giả vờ điên không?

“Vâng!” Trúc Dao hơi lo sợ mà nuốt một ngụm nước bọt, nhút nhát mà nhìn nữ tử trên giường, sợ lời nói mạo phạm nàng: “Điện hạ, bệnh điên này của ngài có tính gián đoạn, bình thường phát bệnh sẽ mất hết tính người, điên khùng thành nghiện, chỉ toàn làm mấy chuyện vô lý, ví dụ như có một lần, trên đường, chó cắn ngài một cái, thế nhưng ngài lại cắn ngược lại, kết quả là cả miệng toàn lông. Có điều, thời điểm điện hạ ngài không phát bệnh cũng rất bình thường, nhưng thường xuyên quên bản thân mình là ai, ngay cả khi phát bệnh, những gì xảy ra trên người ngài, về cơ bản là hoàn toàn quên hết, thế nên mỗi lần ngài tỉnh táo, nô đều sẽ ôn lại những chuyện quan trọng mà ngài đã quên.”

“Bình thường khi nào thì ta phát bệnh?” Mạch Du Nhiên thử thăm dò.

Dường như lúc trước, nguyên chủ của thân thể Mạch Du Nhiên chưa bao giờ hỏi chuyện này, con ngươi Trúc Dao chuyển động, suy nghĩ một lát, mới đáp: “Đại khái… Không có quy luật gì, bệnh điên tới thì tới thôi, không hề có dấu hiệu, hơn nữa rất là thường xuyên!” Kỳ thật, chỉ cần trông nom thích đáng, khi điện hạ phát bệnh điên cũng vẫn phúc hậu và vô hại, sẽ không công kích người khác, chỉ biết cười ngây ngô một mình. Nếu không, với tính cách của đương kim Thánh Thượng, chắc chắn đã giam lỏng nàng lại, để tránh nàng làm ra chuyện ném thể diện của hoàng thất.

“À.” Mạch Du Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng không được bình tĩnh lắm. Sau đó, cô lại nhìn về phía nam tử, nghi ngờ hỏi, hoàn toàn không cần cố tình diễn kịch: “Vậy ngươi là ai?”

“Bẩm điện hạ, nô là người hầu bên cạnh ngài, tên gọi là Trúc Dao, Trúc trong cây trúc, Dao trong Dao Trì, ngày thường chịu trách nhiệm chăm sóc ẩm thực cuộc sống hàng ngày của ngài, lúc điện hạ ngài tỉnh táo thường gọi nô là “Dao Nhi”.” Trúc Dao ngoan ngoãn mà đáp.

“Dao Nhi!” Mạch Du Nhiên lẩm bẩm đọc ra hai chữ này, bắt đầu tỉnh bơ mà nói sang chuyện khác: “Vậy ta thì sao? Tên của ta là ba chữ nào?”

“Điện hạ, ngược lại, ba chữ trong tên huý của ngài đều có ý nghĩa, Tiêu là dòng họ riêng của hoàng thất Thiên Vũ, tượng trưng cho uy nghiêm của huyết mạch hoàng thất không thể xâm phạm, Thiển là chữ trong thế hệ đồng lứa với ngài, Y là chữ bệ hạ lấy cho ngài, ngụ ý là tốt đẹp, trân quý…”

Tiếp theo, trải qua một hồi trao đổi, rốt cuộc Mạch Du Nhiên cũng hiểu thân phận và tình cảnh của mình, vừa kinh ngạc, vừa nặng nề.

Thời đại hiện giờ cô đang ở, cũng không tồn tại cùng một vị trí với thời đại văn hóa lịch sử mà cô đã từng ở, bởi vì tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, trạng thái nam nhiều nữ thiếu, tình huống nữ tử bị áp chế từ trước đến nay đặt ở thời đại này không chỉ thành thân thể tôn quý áp đảo bên trên nam quyền, càng có thể tam phu bốn hầu, cũng là nam tử phải thừa nhận đau đớn khi sinh đẻ.

Mà nguyên chủ của thân thể cô bám vào này là Tiêu Thiển Y, con thứ chín của đế vương thứ bốn mươi tám của vương triều Thiên Vũ, cũng chính là Tiêu Độ Viễn, đương kim Thánh Thượng Hoàn Cảnh đế, năm trước cập kê, dọn ra phủ đệ ngoài cung, được phong hào là Ẩn Ngọc, đến nay chưa cưới phu, trong phủ cũng không có nam sủng.

Sở dĩ như thế, là bởi vì nàng ta từ khi còn bé đã mắc phải bệnh điên gián đoạn, vẫn luôn chưa khỏi, vốn dĩ Hoàn Cảnh đế không dự định gặp nàng ta nhiều, thấy nàng thường xuyên điên khùng, chăm sóc càng hời hợt, nên vẫn mãi chưa nghĩ tới nạp phu cho nàng ta. Mà cha nuôi Dung quân nuôi nấng nàng ta trưởng thành ở dưới gối là một chủ nhân nhát gan sợ phiền phức, tại hậu cung có phượng hậu và hoàng quý quân lúc nào cũng đè ép, ở bên cạnh Hoàn Cảnh đế nói không nên lời, thế nên cho dù hắn muốn tranh vài phần lợi ích cho nàng ta, cũng là có lòng mà không có sức.

Song, chuyện cưới phu, bản thân nàng ta không tự làm chủ được, nhưng nuôi nam sủng thì có thể, nhưng bởi vì nàng ta bị bệnh điên, tâm trí vẫn luôn chưa trưởng thành, lúc tỉnh táo cũng chỉ nằm dí ở trong phủ, không dám ra ngoài, thì làm sao tính cách có thể lây nhiễm phồn hoa bên ngoài, bắt đầu cân nhắc tới chuyện nam nữ kia được?

“Vậy lần này bổn điện bị thương là vì sao?” Từ lúc hiểu rõ thân phận của mình, Mạch Du Nhiên bèn tùy cơ ứng biến thay đổi tự xưng. Cô nhìn về phía ngực mình vẫn đang truyền ra đau đớn như cũ, trong đầu đột nhiên nhớ tới đôi nam nữ đứng ở trên tường thành kia, trong lòng trào ra hận ý mãnh liệt. Vô duyên vô cớ mà bị người khác tập kích, thậm chí bởi vì một kích kia mà suýt chút nữa mất đi tính mạng, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể cư xử bình tĩnh được, huống chi là Mạch Du Nhiên luôn luôn có thù báo thù, có oán báo oán?

“Cái này, nói ra cũng là một lời khó mà nói hết.” Nghe câu hỏi này, Trúc Dao lập tức thay đổi sắc mặt, dường như khó có thể mở miệng.

“Sao vậy?” Mạch Du Nhiên có dự cảm không hay.

“Bữa tiệc trong cung lần trước, điện hạ ngài uống nhiều thêm vài chén rượu, màn đêm buông xuống thế nhưng lại ngủ Tô Cẩn công tử của nhà thừa tướng đại nhân, buổi sáng ngày thứ hai, lúc chúng ta tìm được các ngài, thì nhìn thấy hai người các ngài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà nằm ở bên nhau, hiển nhiên là đã xong việc. Lúc Tô cẩn công tử tỉnh lại, tan nát cõi lòng, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, mà lúc ngài tỉnh lại, thì lại là dáng vẻ điên điên khùng khùng, cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Bệ hạ biết được việc này, nổi trận lôi đình, nhưng nàng cũng biết tính cách của ngài, nên chỉ phạt ngài úp mặt vào tường suy nghĩ một tháng, thừa tướng đại nhân chỉ sợ là biết cho dù dính dáng liên quan đến ngài, cũng không chiếm được lợi gì, thế nên cũng không làm lớn mọi chuyện, mà mấu chốt nhất, lại là tam hoàng nữ điện hạ. Tô cẩn công tử chính là người được chọn làm chính phu mà bệ hạ khâm định cho nàng ta, vốn dĩ tam hoàng nữ điện hạ dự định sang năm sau thành hôn, lại không dự đoán ra được sẽ xảy chuyện này, chỉ sợ đổi lại thành bất kỳ kẻ nào, trong lòng đều sẽ không dễ chịu.”

“Huống chi Tô Cẩn công tử kinh tài tuyệt diễm, dung mạo tuyệt sắc vô song, là công tử của gia đình lớn nổi danh ở đế đô, từng được văn nhân nhã sĩ bình chọn xếp vào trong danh sách tứ đại công tử của đế đô. Tam hoàng nữ điện hạ luôn luôn rất vừa lòng với vị chính phu được chọn này, sợ đường đột giai nhân, nên nàng ta thu liễm tính cách trong quá khứ, vẫn luôn lấy lễ nghĩa để đối đãi, tuyên bố trước đại hôn kiên quyết không chạm vào một đầu ngón tay của Tô Cẩn công tử, việc này ở đế đô cũng không tính là bí mật. Lại không ngờ, thế nhưng giai nhân lại bị ngài nhanh chân đến trước chiếm lợi, sao nàng ta có thể nuốt được cục tức này chứ?”