Chương 3: Tiêu Thiển Y là bị dọa chết!

“Bởi vậy, trận này nàng ta tìm ngài gây phiền phức không ít, nhưng rốt cuộc ngài cũng đã được phong hào hoàng nữ điện hạ, cho nên nàng ta tìm thì tìm, nhưng cũng không dám chơi đến quá mức. Cho đến tận một tháng trước, phủ Thừa tướng truyền ra tin tức Tô cẩn công tử khám ra hỉ mạch, nàng ta mới tức giận đến mức nói thẳng là muốn gϊếŧ ngài!”

“Ngày đó, nàng ta hẹn ngài đến khu vực săn bắn của hoàng cung để gặp mặt, biết rõ là nguy hiểm, ngài lại vẫn tung tăng mà theo qua đó. Mà tam hoàng nữ điện hạ là một chủ nhân gian trá, biết tính cách của ngài lương thiện, bèn dùng Tô cẩn công tử bên cạnh làm con tin để uy hϊếp ngài, cười nói nếu ngài không thể đơn thương độc mã mà bắt được mũi tên của nàng ta, nàng ta sẽ trực tiếp đẩy Tô cẩn công tử từ trên tường thành xuống.”

“Rõ ràng đó là lời nói đùa không thể tin, không ngờ tới ngài lại coi là thật, thấy mũi tên của tam hoàng nữ điện hạ bắc ra, lập tức một mình xông ra ngoài, muốn đi bắt mũi tên kia. Lúc nô và Cô Trần đuổi theo thì đã muộn rồi! Lúc ấy trên người điện hạ ngài chảy rất nhiều máu, sợ tới mức nô cũng phải cho rằng lần này ngài không sống nổi nữa…” Nói đoạn, nước mắt trong mắt Trúc Dao bèn chảy xuống, mũi còn phát ra âm thanh thương tâm nức nở.

“Bổn điện thế này không phải là không sao rồi ư, Dao Nhi đừng khóc!” Mạch Du Nhiên thấy nam tử bên mép giường thật lòng thương tiếc cho mình, bèn giơ tay sờ đầu hắn, trấn an nói, một mặt tiêu hóa những lời mà nam tử vừa thuật lại ở trong lòng.

Cô xuyên đến đây trước khi trúng mũi tên, đây có phải là chứng tỏ, rõ ràng là Tiêu Thiển Y thật sự bị mũi tên lao tới kia dọa cho sợ tới mức sống sờ sờ mà chết không?

“Vâng, điện hạ mạng lớn, nô không lo lắng!” Vừa nghe thấy Mạch Du Nhiên trấn an, Trúc Dao sửng sốt, ngay sau đó nín khóc mà cười: “Điện hạ, dường như lần này ngài bệnh nặng mới khỏi xong thì thay đổi rồi!”

“Thay đổi sao?” Mạch Du Nhiên bị dọa ra mồ hôi lạnh, trên mặt lại không hề biến sắc.

“Dường như càng gần gũi hơn, trước kia tuy rằng điện hạ cũng rất dễ ở chung, nhưng đối với nô mà nói, vẫn là cao cao tại thượng, không dám dễ dàng tới gần.” Trúc Dao thử nghĩ, mới nói, một đôi mắt đẹp cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Mạch Du Nhiên, lộ ra ý nghĩ yêu thích đơn thuần.

“Vậy Dao Nhi thích bổn điện hiện nay không?” Mạch Du Nhiên thấy nam tử cũng không có thái độ nghi ngờ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Thích!” Trúc Dao gật gật đầu, nói cười rạng rỡ.

“Dao Nhi có thể nói cho bổn điện vị… tam hoàng tỷ kia của bổn điện là người như thế nào không?” Mạch Du Nhiên tiếp tục hỏi. Nếu những gì Dao Nhi thuật lại ăn khớp với ký ức của cô, như vậy không thể nghi ngờ, đôi nam nữ đứng ở trên tường thành ngày đó chính là Tô cẩn công tử và tam hoàng nữ điện hạ mà Dao Nhi đã nói! Vị Tô cẩn công tử kia cô tạm thời chưa phân rõ được là địch hay là bạn, nhưng về vị tam hoàng nữ điện hạ kia, cô chắc chắn, đây tuyệt đối không phải người lương thiện!

“Điện hạ, việc này nói ra thì rất dài, tam hoàng nữ điện hạ từ nhỏ tư chất đã thông minh, hơn nữa phụ quân của nàng ta là hoàng quý quân, nhiều năm như vậy vẫn luôn được sủng lục cung, cho nên bệ hạ luôn luôn thương nàng ta, có khi nàng ta đạt được sủng hạnh, thậm chí còn vượt qua cả đương kim Thái Nữ điện hạ nữa!”

“Dưới tình thế như vậy, tính cách của nàng ta khó tránh khỏi trở nên ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh, hễ là người từng đắc tội với nàng ta thì hoàn toàn không có kết cục tốt, thế nên ở đế đô, nàng ta chỉ cần đi ngang qua thì không ai dám kêu một tiếng!” Trúc Dao nói ngắn gọn. Nếu nói hơi quá một chút, vị tam hoàng nữ điện hạ kia chính là tiểu bá vương của đế đô danh xứng với thực, cho dù nàng ta phạm phải chuyện ác gì, chỉ cần không lật trời, bệ hạ đều sẽ tỏ thái độ mở một mắt nhắm một mắt.

“Nói như vậy, sợ là ngày sau bổn điện cũng không kết cục tốt!” Mạch Du Nhiên cười tự giễu, một mặt âm thầm suy nghĩ đường ra ngày sau cho bản thân mình ở trong lòng. Nếu vị tam hoàng nữ điện hạ kia thật sự không chọc được như thế, vậy ngày sau cô cứ tiếp tục giả ngu trước mặt nàng ta là được, có điều, trong âm thầm, cô vẫn muốn báo thù cái mũi tên kia! Vì Tiêu Thiển Y thật sự cũng được, vì chính mình cũng tốt, tóm lại không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta!

Trúc Dao buồn cười, vội vàng trấn an nói: “Điện hạ ngài đừng nói như vậy, ngày đó sau khi ngài xảy ra chuyện, bệ hạ từng tới thăm ngài, nô có thể nhìn ra trong lòng nàng vẫn để ý đến ngài. Sau khi thăm ngài xong, nàng đã triệu tam hoàng nữ điện hạ đến để dạy bảo, cũng phạt nàng ta cấm túc trong phủ úp mặt vào tường suy nghĩ một tháng, thế nên điện hạ à, ngài yên tâm đi, lần này bị bệ hạ dạy bảo trừng phạt, nàng ta nhất định sẽ kiềm chế lại một chút, không dám tiếp tục trắng trợn táo bạo mà tìm ngài gây phiền phức!”

“Trắng trợn táo bạo?” Ánh mắt của Mạch Du Nhiên nhiễm lạnh: “Ý của ngươi là, nàng ta sẽ vẫn ngấm ngầm ngáng chân bổn điện sao?”

“Nô, nô cũng không biết được!” Trúc Dao phát hiện không khí không đúng, có hơi luống cuống. Vốn dĩ hắn đã quỳ, lúc này vội vàng quỳ ra sau mấy bước, nửa người nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi nói: “Điện hạ, nô luôn luôn ăn nói vụng về, nói chuyện thường mắc lỗi, vừa rồi nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài khoan thứ, nô bảo đảm về sau cũng không dám nói lung tung nữa!”

Thấy Trúc Dao chỉ vì một biến động nhỏ trong lời nói của mình đã lâm vào trạng trạng hoảng loạn, Mạch Du Nhiên bắt đầu am hiểu sâu sắc chế độ cấp bậc nghiêm ngặt lãnh khốc của thế giới này, cực kỳ không thích ứng được.

Nhưng cô hiểu, hiện giờ cô đã đã là Tiêu Thiển Y thực sự, sẽ không có lựa chọn nào khác, không thích ứng được cũng phải thích ứng, mau chóng hòa nhập với thế giới này. Nhưng mà, tuy cô không có năng lực thay đổi phép tắc của thế giới này, nhưng có thể lựa chọn đối xử ôn nhu với mỗi một người bên cạnh thật lòng đối tốt với mình, thế nên, ngay lập tức vẫy tay với nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất kia, ôn nhu cười nói: “Dao Nhi, ngươi lại đây!”

“Điện hạ!” Trúc Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử trên giường, có chút mờ mịt, bởi vì lúc trước, Tiêu Thiển Y chưa bao giờ cười với y như thế, hiện giờ sự ôn nhu này tới quá đột nhiên, ngược lại y có chút không kịp thích ứng.

“Mau tới đây!” Thấy nam tử ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mình, trong lòng Mạch Du Nhiên có hơi buồn cười, lại giơ tay vẫy hắn, trên mặt vẫn ôn nhu mà cười như cũ.

“Vâng!” Trúc Dao đứng lên, cúi thấp đầu, chậm rì rì mà tiến tới bên cạnh giường của nữ tử, bởi vì nữ tử khác thường, nên khϊếp đảm đến mức không dám ngước mắt nhìn về phía nàng.

“Ngươi là người của bổn điện, thế nên ở trước mặt bổn điện, ngươi không cần câu nệ, muốn nói cái gì thì nói, bổn điện không ngại, nếu mọi chuyện đều nói một câu quỳ một lần, ngươi không mệt thì bổn điện cũng mệt. Dao Nhi, ngươi hiểu ý của bổn điện không?” Mạch Du Nhiên duỗi tay cầm tay của nam tử, ngước mắt nhìn về phía đôi mắt đang rũ xuống của hắn, chân thành mà nói. Cô luôn luôn dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng, nam tử trước mắt là người đầu tiên quan tâm đến cô sau khi tỉnh lại, tuy đây vốn dĩ là chức trách của hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn, tình nguyện tin tưởng hắn.

“Nô hiểu rồi, về sau nô nhất định biết gì nói hết không có nửa lời giấu giếm với điện hạ!” Trúc Dao gật gật đầu. Thấy tay mình bị bao bọc ở trong tay nữ tử, hắn lặng lẽ đỏ mặt.

“Nào, ngồi xuống!” Mạch Du Nhiên thuận tay kéo, để nam tử ngồi xuống trên giường cô.

Trúc Dao chưa bao giờ ngồi trên giường của nữ tử, lúc này thấy hành vi mập mờ của Mạch Du Nhiên, không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, mặt đỏ đến nỗi như bị tích máu.

Thấy rốt cuộc nam tử cũng ngồi ổn định, Mạch Du Nhiên bắt đầu khiêm tốn hỏi: “Dao Nhi mau tiếp tục nói với bổn điện về tình huống của những huynh đệ tỷ muội khác của bổn điện!” Nghĩ thầm chung quy bản thân mình phải biết rõ ràng tình huống cơ bản nhất của gia đình mình trước đã.

“Vâng, điện hạ!” Vừa nghe thấy lời nói không hề có ý mập mờ của nữ tử, đột nhiên Trúc Dao cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh, trên mặt lại tỉnh bơ, ngoan ngoãn lên tiếng.

……

Giải thích xong mọi nghi ngờ cho nữ tử, Trúc Dao nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện đã đến lúc chạng vạng, ngay lập tức đề nghị với nữ tử: “Điện hạ, ngài nên dùng bữa rồi!”

Hắn nói chưa dứt lời, Mạch Du Nhiên thật đúng là cảm thấy đói đến mức hốt hoảng, ngay lập tức muốn xuống giường.

“Điện hạ, ngài có thể đi được không?” Trúc Dao lo lắng mà nhìn nữ tử, sợ động tác của nàng mạnh quá lại làm nứt miệng vết thương ra.

Hai chân Mạch Du Nhiên đã rơi xuống đất, sắc mặt đã trắng bệch, ngoài miệng lại cậy mạnh: “Bổn điện có thể, vết thương nhỏ này có là gì đâu!”

Trúc Dao vội vàng cầm xiêm y bắt đầu mặc cho nữ tử, tại trong quá trình này, Mạch Du Nhiên tỉ mỉ quan sát mỗi một bước mặc quần áo này, không khỏi âm thầm cảm thán quần áo của người xưa thật là rườm rà.

“Điện hạ, mau tới đây, tóc của ngài nên được xử lý cẩn thận!” Trúc Dao quan tâm mà khiêng ghế ngồi đến trước gương đồng gần hiên cửa sổ, cầm lấy cây lược gỗ bắt đầu chải.

Đúng lúc này, rốt cuộc Mạch Du Nhiên thấy được chân dung của chính mình, vô cùng kinh ngạc, chỉ vì dung nhan trong gương đồng thế nhưng lại hoàn toàn giống như kiếp trước của cô, rất quen thuộc, cũng rất xa lạ, bởi vì cô rất rõ ràng nữ tử trong gương đồng này không phải cô, mà đã từng là của một người hoàn toàn không liên quan gì đến cô, hiện giờ, bởi vì một cơ hội duyên phận, thế nhưng cô lại biến thành nàng, thay thế nàng tiếp tục kéo dài sinh mệnh.

Tiêu Thiển Y, ta sẽ không làm ngươi thất vọng, nhất định sẽ cố gắng tồn tại, cho dù con đường tương lai gian nan nguy hiểm khác thường, ta cũng sẽ vẫn luôn tiếp tục đi tới…

“Điện hạ, sao ngài lại khóc?” Trúc Dao thấy nữ tử trong gương rơi nước mắt, kinh ngạc sợ hãi không biết làm sao.