Chương 4: Ồ! Thiếu niên rất anh tuấn!

“Bổn điện không sao.” Mạch Du Nhiên lau nước mắt, nở nụ cười nhìn về phía nam tử trong gương: “Đã được chưa? Bổn điện đói đến mức ngực dán vào lưng rồi!”

“Hả? Vâng, vâng! Xong, xong ngay lập tức đây ạ.” Trúc Dao bị cảm xúc chuyển biến đột ngột của nữ tử dọa tới mức ngây người, rất lâu sau mới phản ứng lại, hoảng loạn làm tiếp.

……

Ăn cơm xong, Mạch Du Nhiên được Trúc Dao dìu đi một vòng trong phủ của mình, đại khái hiểu được một chút tình hình bên trong phủ này.

Quả thực đúng như cô dự đoán, tuy đã được sắc phong làm hoàng nữ nhưng bên trong phủ đệ của Tiêu Thiển Y - hoàng nữ không được sủng ái này lại bày trí vô cùng cũ kỹ, ngay cả tấm bảng có khắc ba chữ “Vương Phủ Y” cũng đã tróc sơn, hạ nhân trong phủ càng ít ỏi, không có mấy, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ

“Dao Nhi, ngân lượng trong phủ còn lại bao nhiêu? Do ai quản lý?” Vừa về phòng mình, cô đã không kìm nén được lòng hiếu kỳ mà hỏi Trúc Dao, trong lòng cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.

“Còn hơn hai trăm lượng, đều cất ở trong kho, bình thường do quản gia Trác quản lý.” Trúc Dao đáp đúng sự thật, cảm thấy kỳ lạ: “Ngài làm sao vậy điện hạ? Chẳng lẽ có gì không ổn sao? Nô nhớ rõ trước kia ngài cũng không quan tâm đến vấn đề này.”

Trác Thanh, quản gia Trác là người quản lý của vương phủ Y, do vị cha nuôi Dung quân quyết định đưa vào khi Tiêu Thiển Y dọn vào phủ năm ngoái.

“Bỗng nhiên bổn điện muốn quan tâm đến kế sinh nhai của mình không được sao?” Từ khi biết được tình hình trong phủ không ổn, lòng Mạch Du Nhiên không thoải mái. Nghĩ đến kiếp trước của mình, tuy không được coi là tỉ phú, nhưng ít ra cũng không thiếu tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ, tuy cô xuyên thành một quý tộc, nhưng lại là một quý tộc nghèo khổ không được cấp trên sủng ái.

“Vâng.” Trúc Dao càng cảm thấy từ sau lần này tỉnh lại thì điện hạ nhà mình trở nên không giống trước kia, không chỉ cảm thấy người có sức sống hơn rất nhiều, ngay cả kiến thức lộ ra trong lời nói cũng khác trước kia rất nhiều. Nếu nói điện hạ trước kia là một con rùa đen thích co đầu rụt cổ trong mai của mình, thì hiện giờ điện hạ chính là con diều hâu tích cực hăm hở tiến lên.

“Bổng lộc mỗi tháng của bổn điện là bao nhiêu?” Mạch Du Nhiên tiếp tục hỏi.

“Năm mươi lượng ạ.”

Nghe thế, ánh mắt Mạch Du Nhiên sáng lên, lại vội vàng kéo nam tử ngồi xuống, một mặt dò hỏi: “Dao Nhi, mau ngồi xuống nói thử cho bổn điện biết, bình thường, nhà bá tánh kiếm được bao nhiêu ngân lượng một tháng mới tính là giàu có? Với cả, tiền được chia làm mấy loại, chuyển đổi như thế nào?”

Trúc Dao bị dáng vẻ này của Mạch Du Nhiên dọa tới mức nuốt một ngụm nước bọt, mới mở miệng giải thích kỹ càng tỉ mỉ: “Bình thường, nhà bá tánh kiếm được hai lượng một tháng đã được coi như là giàu có, cho nên đãi ngộ của điện hạ ngài đã tính là không tệ. Còn về tiền tệ, bình thường chia làm ba loại, phân biệt là tiền đồng, thỏi bạc và thỏi vàng, trong đó một ngàn tiền đồng tương đương với một lượng thỏi bạc, một ngàn lượng thỏi bạc tương đương với một lượng thỏi vàng, điện hạ hiểu không?”

“Hiểu.” Mạch Du Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu: “Vậy bình thường bổn điện có cần vào triều sớm không?”

“Không cần.” Trúc Dao lắc đầu.

“Vì sao?” Mạch Du Nhiên ngờ vực. Không phải cô đã được phong là hoàng nữ rồi sao? Theo lý là có nghĩa vụ vào triều sớm.

“Điện hạ à, tình huống thân thể của mình, chính ngài cũng rõ ràng, thế nên việc này bệ hạ cũng không ép ngài.” Thực tế là bởi vì Hoàn Cảnh đế sợ trong quá trình vào triều sớm, Tiêu Thiển Y đột nhiên phát bệnh làm ra hành vi ngớ ngẩn, khiến cho hoàng thất bị mất mặt, thế nên mới miễn nghĩa vụ thượng triều cho nàng. Có điều, Trúc Dao không dám nói lời này ra, sợ làm tổn thương điện hạ nhà mình.

“Như vậy cũng tốt.” Biết được bản thân mình thật ra chính là người rảnh rỗi chỉ nhận bổng lộc mà không làm việc, Mạch Du Nhiên vui vẻ còn không kịp. Tiếp theo, cô bắt đầu tính toán trong lòng nếu mình là một người rảnh rỗi, có phải nên tìm một con đường khác để kiếm thêm thu nhập không. Tự hỏi một lát, cô cảm thấy kỹ năng mình am hiểu nhất vẫn là gϊếŧ người, vì thế lập tức hỏi Trúc Dao: “Dao Nhi, ở gần đây có tổ chức sát thủ không?”

“Điện, điện hạ à, ngài hỏi chuyện này làm gì?” Trúc Dao bị câu nói này của nữ tử dọa sợ không nhẹ.

“Bổn điện đều có tính toán, ngươi mau trả lời là được!” Mạch Du Nhiên quyết định, đời này cô phải nối lại nghề cũ, tiếp tục làm một sát thủ! Bởi vì cô tin rằng, chỉ cần là con người trên thế giới này, trước sau gì cũng sẽ tồn tại các loại xung đột liên quan đến lợi ích, thế nên chắc chắn loại nghề sát thủ “cầm tiền của người khác thì phải giúp họ tiêu trừ tai hoạ” này vẫn luôn được ưa chuộng!

“Chuyện này, nô cũng không biết, huống hồ, sao một kẻ giữ phu đạo như nô có thể hiểu được loại chuyện này chứ.” Trúc Dao bị hỏi, vẻ mặt khó xử. Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra một chuyện: “Đúng rồi, điện hạ à, ngài có thể hỏi Cô Trần, có thể hắn sẽ biết!”

“Cô Trần?” Mạch Du Nhiên sửng sốt, trong ấn tượng, hình như Trúc Dao từng đề cập đến cái tên này rồi, nói là lúc ấy, sau khi cô trúng mũi tên, là do hắn và Cô Trần cùng nhau cứu cô.

“Đúng vậy!” Thấy nữ tử cũng quên mất Cô Trần, Trúc Dao đành phải giới thiệu: “Cô Trần là hộ vệ bên cạnh điện hạ ngài, bình thường đều sẽ ngầm chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của ngài.”

“Ngầm ư?” Mạch Du Nhiên cẩn thận cảm nhận xung quanh một chút, mới phát hiện gần đây thật sự có hơi thở của người khác, trong người đột nhiên vã mồ hôi lạnh, vô cùng kinh hãi.

Từ đầu đến cuối, nếu không phải được Dao Nhi nhắc nhở, cô hoàn toàn không phát hiện ra có một người kín đáo như này! Nghĩ đến từ lúc cô làm sát thủ vẫn luôn luôn duy trì cảnh giác, tất cả gió thổi cỏ lay bên cạnh đều sẽ nắm giữ trong tay, hiện giờ, cô thế này là làm sao vậy? Là do cô quá yếu, hay là đối phương quá mạnh?

“Điện hạ à, ngài có thể gọi hắn ra ngoài hỏi chuyện ngài vừa mới thắc mắc.” Trúc Dao thấy nữ tử lại bắt đầu rối rắm, bèn lên tiếng nhắc nhở.

Đích xác, Mạch Du Nhiên cũng muốn chứng kiến bản lĩnh của đối phương nên lập tức nghiêm trang mà kêu lên một tiếng: “Cô Trần, ngươi ra ngoài đi.”

Sau đó, cô vừa chớp mắt, một bóng đen cũng đã xuất hiện ở trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, giọng điệu cung kính cứng nhắc: “Cô Trần tham kiến điện hạ! Lần trước cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội!”

“Ngươi vừa rồi là bay tới à?” Mạch Du Nhiên ngơ ngác mà nhìn chằm chằm nam tử, không dám tin chuyện vừa chứng kiến. Chẳng lẽ đây là thứ gọi là khinh công trong truyền thuyết? Thật thần kỳ!

“Vâng!” Nam tử lên tiếng.

“Ngươi đứng lên nói chuyện đi. Mặt khác, lúc nói chuyện với bổn điện thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì bổn điện không muốn mỗi lần nói chuyện với ngươi đều phải nhìn đỉnh đầu đen như mực của ngươi.” Mạch Du Nhiên thấy nam tử cúi thấp đầu, hơi không vui.

“Vâng! Điện hạ!” Nam tử lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Mạch Du Nhiên.

Ồ! Thiếu niên rất tuấn tú!

Mạch Du Nhiên kinh ngạc trước dung mạo của nam tử, không nhịn được phải liên tục tán thưởng trong lòng.

Thân cao tám thước, phong thái đặc biệt xuất sắc, tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện, uy phong như rồng, tư thái như phượng, thiên phú tự nhiên!

Ngũ quan của thiếu niên khí khái hào hùng bức người, hai mắt rực rỡ như sao, mũi cao thẳng, cánh môi màu hồng đào có độ dày vừa phải mím chặt, kết hợp với đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ, khiến cho người ta có một loại ý nghĩ xúc động muốn hôn lên dung mạo đó. Dáng người với tỉ lệ vàng hoàn hảo hơn 1 mét 8, được bọc trong một bộ quần áo màu đen bó sát người, cấm dục quyển rũ. Bên hông đeo một thanh kiếm dài, chuôi kiếm buộc một cái tua màu xanh lam, tóc đen như mực được buộc cao không hề cẩu thả, nhìn qua thật sự xuất sắc hơn người, dáng vẻ hiên ngang!

“Ngươi gọi là Cô Trần à? Từ “cô” nào? Từ “trần” nào? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có gia đình chưa?” Nam tử thực sự rất hợp với khẩu vị của mình, Mạch Du Nhiên cũng không biết xấu hổ, ngay lập tức giống như pháo liên thanh mà hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Vừa hỏi xong, ngay cả chính cô cũng bị kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự nhất kiến chung tình với nam tử trước mắt này? Hay bản tính của cô là như thế, thấy mỹ nam liền muốn dụ dỗ? Nhưng mỹ nam cô từng gặp kiếp trước cũng không ít, cũng chưa bao giờ quá xúc động như vậy…

““Cô” trong “di cô”, “Trần” trong “trần ai”, năm nay mới mười sáu tuổi, chưa lập gia đình.” Cô Trần thành thật mà đáp, bị ánh mắt lộ liễu của nữ tử nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng.

Trúc Dao không nghe nổi nữa, lập tức lên tiếng, rất không tán thành: “Điện hạ à, ngài làm gì vậy? Từ khi theo ngài, nô và Cô Trần đã tự nhận thức được bản thân mình là người của ngài, đâu dám nói chuyện yêu đương với những nữ nhân khác, cũng đừng nói tới chuyện lập gia đình! Chỉ cần điện hạ không chê tấm thân ti tiện của nô, nô đương nhiên nguyện ý hiến thân cho điện hạ. Cô Trần, ngươi nói xem có phải không?” Hắn tỏ rõ tấm lòng son sắt của mình với Mạch Du Nhiên, còn thuận tiện hỏi Cô Trần.