Chương 5: Không làm loạn! Kiên quyết không làm loạn!

“Vâng, chỉ cần điện hạ không chê, Cô Trần đồng ý hiến thân!” Khuôn mặt tuấn tú của Cô Trần đỏ hoàn toàn, khi nói chuyện không đủ tự tin, hiển nhiên là bị Trúc Dao không trâu bắt chó đi cày.

“Ặc.” Mạch Du Nhiên bị tình thế này dọa rồi.

Thì ra, đây là phúc lợi của người có địa vị ở cổ đại, bọn họ có thể tùy ý giẫm đạp, đùa bỡn người có địa vị thấp hơn mình, thế nên trở về tình huống trước mắt, chỉ cần cô muốn, hai nam tử này nhất định sẽ không chút do dự mà cởi sạch quần áo nằm ở dưới người cô, mặc cô hưởng dụng.

Nhưng cô cũng không muốn như thế, ban nãy hỏi những chuyện đó, đơn giản chỉ là muốn biết mình có cơ hội theo đuổi nam tử anh tuấn trước mặt này không, bởi vì trong ý thức của cô, cô đã đặt nam tử này ở địa vị bình đẳng mà đối đãi.

Nếu nam tử không có tình cảm với mìnhh, cô có được thân xác của hắn thì có nghĩa gì? Huống hồ, cô lại không phải loại phụ nữ dâʍ đãиɠ yêu thích phong nguyệt, dùng việc phá hủy sự trong trắng của nam nhi người ta làm niềm vui?

“Bổn điện là người có nguyên tắc, không làm loạn! Kiên quyết không làm loạn! Thế nên các ngươi đừng nghĩ nhiều, làm tốt bổn phận của mình là được.” Thử nghĩ, Mạch Du Nhiên quyết định giải thích cho mình, nâng cao hình tượng của mình ở trong lòng Cô Trần, cũng để cảnh cáo Trúc Dao về sau đừng nhắc tới chuyện hiến thân ở trước mặt cô.

“Vâng, nô đã hiểu!”

“Cô Trần ghi nhớ!”

Hai nam tử đều bị câu nói này của Mạch Du Nhiên làm cho kinh ngạc không ít, càng cảm thấy lần này, sau khi điện hạ nhà mình bệnh nặng mới khỏi đã hoàn toàn thay đổi, bởi vì ở trong lòng bọn họ, điện hạ trước đây tuyệt đối sẽ không nói những lời này.

Trước kia, tuy điện hạ thiện lương, nhưng không có nhận thức cơ bản đối với chuyện nam nữ, lần trước ở cùng công tử Tô Cẩn cũng là do sau khi say rượu tình mê gây ra, không có nghĩa là nàng đã nhận thức được chuyện nam nữ, thế nên, nếu không đã có nhận thức, làm sao tạo ra cái gọi là nguyên tắc?

“Cô Trần, mau nói cho bổn điện biết, gần đây có tổ chức sát thủ nào không?” Mạch Du Nhiên trở lại vấn đề chính. Hiện giờ, đối với cô, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất, chuyện phong nguyệt gạt sang một bên trước đã.

“Chuyện này… Cô Trần cũng không biết.” Cô Trần cũng bị hỏi khó, vẻ mặt mê mang.

“Điện hạ, ngài hỏi chuyện này, chẳng lẽ là để gϊếŧ người nào sao?” Trúc Dao vẫn luôn phỏng đoán dụng ý của Mạch Du Nhiên đột nhiên hỏi ra một câu.

“Không phải, bổn điện chỉ thuận miệng hỏi một chút, có lẽ sau này có thể cần sử dụng.” Lúc này, Mạch Du Nhiên mới ý thức được mình hỏi quá lộ liễu, đối với hai nam tử trước mặt này, tuy cô có sự tin tưởng, nhưng xuất phát từ tâm lý sát thủ luôn luôn cảnh giác của mình, bớt lại một chút lòng tin vẫn hơn mà.

“Điện hạ, có lẽ ngài có thể đến Yên Vũ Các hỏi một chút.” Lúc này, Cô Trần vẫn luôn âm thầm tự suy nghĩ cũng lên tiếng.

“Yên Vũ Các là chỗ nào?” Mạch Du Nhiên vừa nghe thấy tên này, đã cảm thấy nơi này nhất định rất có ý thơ.

“Cô Trần từng nghe sư mẫu nói, biểu tượng của Yên Vũ Các là thanh lâu, nhưng thực chất là một nơi chuyên sưu tập tin tức khắp nơi, chỉ cần đưa tiền, bọn họ cơ bản đều có thể giải thích mọi ngờ vực cho ngài. Thế nên, nếu điện hạ thật sự muốn biết gần đây có tổ chức sát thủ không, thì có thể đến đó hỏi một chút.” Cô Trần kiên nhẫn giải thích.

“Ở đâu? Đợi dưỡng thương xong, bổn điện nhất định tự mình đi một chuyến.” Mạch Du Nhiên kinh ngạc, không nghĩ tới, thế mà cổ đại cũng có tổ chức tình báo.

“Yên Vũ Các là thanh lâu, đương nhiên là ở khu vực phong nguyệt của đế đô rồi, đến lúc đó, điện hạ đi sẽ biết!” Trúc Dao xen mồm nói, vẻ mặt không có ý tốt. Nghĩ thầm, điện hạ bởi vì mắc bệnh điên, vẫn luôn bị bá tánh làm như trò cười tám chuyện sau khi cơm nước xong, thậm chí còn thường xuyên bị chửi bới vì không thể giao hợp với người khác, cho dù tính cả chuyện kia của công tử Tô Cẩn, cũng không đủ để bình ổn ngôn luận mang tính vũ nhục như thế, bởi vì mọi người đều cảm thấy đó chỉ là tác dụng của cồn gây ra, nếu điện hạ đang ở trạng thái tỉnh táo, xác định chắc chắn sẽ mặc kệ công tử Tô Cẩn như hoa như ngọc mà tự mình đi chơi với bùn đất! Thế nên, nếu lần này điện hạ chủ động đến Yên Vũ Các, có lẽ cũng có thể tẩy được oan khuất cho mình!

“Điện hạ, nếu không có việc gì, Cô Trần lui xuống trước nhé!” Cô Trần định lui ra.

“Đợi đã!” Mạch Du Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

“Điện hạ còn có chuyện gì sai bảo ạ?” Cô Trần sửng sốt.

“Cô Trần này, lúc bổn điện đi nhà xí, tắm gội hoặc là đi ngủ, ngươi cũng sẽ ẩn thân, âm thầm nhìn sao?” Mạch Du Nhiên bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, sợ nam tử nói ra đáp án khẳng định.

“Dưới những tình huống đặc biệt, Cô Trần sẽ tự tránh lui ngoài 50 mét, thế nên mong điện hạ yên tâm.” Cô Trần xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, nghĩ thầm, sao điện hạ lại đột nhiên để ý đến những chi tiết này? Chẳng lẽ, nàng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, thế nên mới để ý y có nhìn trộm chuyện riêng tư của nàng không sao?

“Vậy là tốt rồi.” Mạch Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xua tay với nam tử: “Lui ra đi!”

“Vâng!” Cô Trần kỳ lạ mà nhìn vào mắt Mạch Du Nhiên, mới chậm rãi lùi vài bước, sao đó, cơ thể nhảy một cái, đã không thấy tăm hơi đâu.

“Điện hạ, ngài nên tắm gội rồi.” Trúc Dao thấy sắc trời không còn sớm, bèn nhắc nhở Mạch Du Nhiên một câu.

“Ừ.” Mạch Du Nhiên gật đầu.

Một chân đã bước vào phòng tắm, thấy Trúc Dao còn đi theo phía sau, cô phiền muộn: “Dao Nhi, sao ngươi còn chưa lui xuống?”

“Điện hạ muốn tắm gội, đương nhiên nô phải đi theo, không thì sao nô hầu hạ ngài cởϊ qυầи áo lau người chứ?” Trúc Dao sửng sốt, ngay sau đó cười. Lần này điện hạ thật sự đã quên hoàn toàn mọi chuyện rồi!

“Ngươi hầu hạ bổn điện cởϊ áσ lau người sao?” Hai mắt Mạch Du Nhiên bỗng nhiên trợn to, không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng đó! Hơn nửa năm nay đều là nô hầu hạ như thế ở bên điện hạ.” Mạch Du Nhiên phản ứng thật sự dị thường, Trúc Dao không khỏi nghi ngờ: “Chẳng lẽ có gì không ổn sao?” Y phát hiện từ sau lần này tỉnh lại, ngoài những biến hóa khác, cảm thấy điện hạ cũng mắc cỡ hơn nhiều.

“Thôi, ngươi vào đi!” Thấy Trúc Dao lộ ra vẻ mặt cổ quái, Mạch Du Nhiên lập tức cắn răng một cái, tiếp tục đi vào phòng tắm, mặc cho Trúc Dao đi vào theo. Hiện giờ, nếu cô đã là Tiêu Thiển Y thật sự, vậy thì nên hòa nhập với sinh hoạt vốn có này. Có một vài chuyện nhỏ, tuy đối với cô hơi khó tiếp thu, nhưng cô biết chuyện này đối với Tiêu Thiển Y thì nhất định là đã tập mãi thành quen rồi, thế nên cô không nên biểu hiện thái quá, mà hẳn là phải học cách thích ứng.

Tắm gội xong, lòng Mạch Du Nhiên thoải mái hơn rất nhiều, lúc trở lại giường, cũng để mặc Trúc Dao thay thuốc cho mình. Trong toàn bộ quá trình thay thuốc, mặc dù đau đớn khó nhịn, cô cũng cắn răng chịu đựng, không hề phát ra một tiếng kêu đau nào.

Trúc Dao thu dọn xong, thì đắp chăn cho nữ tử trên giường, rồi nhắc nhở: “Điện hạ, mau đi ngủ đi.”

“Dao Nhi!” Thấy Trúc Dao tắt đèn định rời đi, Mạch Du Nhiên đột nhiên gọi hắn lại.

“Sao vậy điện hạ?” Trúc Dao xoay người, ngờ vực mà nhìn về phía nữ tử trên giường, dưới ánh nến tối tăm, y không thấy rõ cảm xúc trên mặt nàng.

“Có phải ngươi sẽ gác đêm ở phòng bên ngoài không?” Mạch Du Nhiên biết, buổi tối, khi người có quyền thế ở cổ đại đi ngủ, đều sẽ để người hầu bên cạnh canh giữ ở phòng bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng đợi sai bảo, thật trùng hợp, mới ban nãy cô nhìn thấy một cái giường nhỏ đơn giản đặt ở bên ngoài phòng mình, cho nên mới nghĩ tới chuyện này.

“Đúng vậy, điện hạ có chuyện gì cần phân phó sao?” Trúc Dao gật đầu.

“Ngươi về phòng mình ngủ đi, không cần gác đêm cho bổn điện.” Mạch Du Nhiên thấy khuôn mặt nam tử mệt mỏi, nên không muốn làm hắn khó xử.

“Chuyện này ——” Trúc Dao sửng sốt: “Lỡ như, ban đêm điện hạ ngài có nhu cầu thì phải làm sao?”

“Bổn điện bảo đảm một giấc ngủ đến hừng đông, tuyệt đối không làm ra chuyện xấu gì.” Mạch Du Nhiên nhắm mắt, thề son sắt.

“Điện hạ thật sự không cần nô gác đêm ở bên ngoài sao?” Trúc Dao bị chọc cười, nhưng vẫn không yên tâm mà xác nhận lại một lần nữa.

“Ừ, lui xuống đi.” Mạch Du Nhiên vươn một bàn tay từ trong chăn vẫy nam tử, rõ ràng xuất phát từ ý nghĩ quan tâm, lại làm như không chút để ý: “Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi, không phải ngày mai còn phải tiếp tục hầu hạ bổn điện sao?”

“Vâng, vậy nô bèn cáo lui!” Trúc Dao là một người có tâm tư tỉ mỉ, như cảm nhận được gì đó, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng. Dứt lời, hắn bèn vội vàng rời khỏi sương phòng của nữ tử, sợ nữ tử nhìn thấy sắc mặt hơi xấu hổ lúc này của mình.



Sáng sớm ngày thứ hai, trong cung liền có thánh chỉ tới, Mạch Du Nhiên vội vàng ra cửa nghênh đón dưới sự nhắc nhở của Trúc Dao.