Chương 7: Bọn họ đến làm gì!

Lại nói, kỳ thật, cô vẫn luôn cảm thấy rất may mắn vì lúc trước mình có thể được người của Dạ Tôn mua đi, bởi vì nếu cô tiếp tục ở lại trong khách sạn kia, theo một con đường hoàn toàn bất đồng khác, mà con đường đó đương nhiên sẽ không chịu nổi, cô cần phải bán thân thể và danh dự của mình để giành được sự yêu thích của khách làng chơi.

Hiện giờ, tuy bởi vì con đường chọn làm sát thủ này mà chết sớm, nhưng cô không hối hận chút nào, cũng không phải bởi vì bây giờ, sau khi chết, mượn được một thân thể khác để trùng sinh, mà là bởi vì ít nhất cô vẫn giữ vững được danh dự và điểm mấu chốt của mình!

Huống hồ, mặc dù kiếp trước khá ngắn ngủi, nhưng ít ra sống rất tuyệt vời, lúc sống còn quen biết được Hoa Ức trong mấy anh chị em cùng nghề, làm bạn bè thân thiết chân thành, thật sự đủ rồi!

“Điện hạ, đồ đều đã cất vào trong kho rồi, đây là danh sách ạ!” Đúng lúc này, Trúc Dao chạy chậm vào, đến trước mặt Mạch Du Nhiên, tay vội vàng trình lên một danh sách.

Mạch Du Nhiên gấp thư lại một lần nữa rồi cất vào trong ngực, duỗi tay nhận danh sách trong tay nam tử. Xem xong, cô không nhịn được kêu thành tiếng: “Nhiều như vậy sao!”

“Đây đã tính là gì! Điện hạ à, về sau ngài chỉ cần hăng hái tranh giành một chút, khiến bệ hạ vui vẻ nhiều hơn, cho dù là muốn một chỗ ở mới cũng không phải không được!” Vẻ mặt Trúc Dao không thèm để ý.

“Thôi được rồi! Lần này được ban thưởng, cái giá phải trả là bổn điện suýt chút nữa mất mạng, nếu bổn điện muốn có một chỗ ở mới, đoán chừng là phải mất mạng mới được!” Mạch Du Nhiên cười tự giễu. Hiện thực còn không phải là như thế sao, Tiêu Thiển Y thực sự đã chết rồi.

“Bậy bậy bậy! Mấy lời không may mắn đó, về sau điện hạ cũng đừng nói nữa!” Trúc Dao vội vàng ngăn lại, nắm lấy tay nữ tử, nôn nóng nói, nước mắt cũng sắp chảy ra.

“Dao Nhi, ngươi quan tâm bổn điện như vậy làm gì?” Mạch Du Nhiên bị nam tử chọc cười. Haiz! Quả nhiên người cổ đại rất mê tín.

“Điện hạ là chủ tử của nô, nô không quan tâm ngài thì quan tâm ai?” Trúc Dao phát hiện mình vượt quá giới hạn, vội vàng hoảng loạn mà thu tay lại, gương mặt xuất hiện hai đám mây đỏ.

“Được rồi, về sau bổn điện sẽ không đề cập tới nữa là được, tránh lại dọa Dao Nhi khóc.” Mạch Du Nhiên buồn cười, giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt nam tử.

Trúc Dao cười e lệ, sợ không khí trở nên xấu hổ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Điện hạ, nên dùng bữa rồi!”

“Ừ, đúng lúc bổn điện đang đói bụng.” Tâm trạng Mạch Du Nhiên đã khá hơn, lập tức đứng lên đi ra ngoài, bị cảm xúc ảnh hưởng, nên bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đợi dưỡng thương tốt, cô nhất định phải tiến cung một chuyến, đi gặp phụ quân của cô.

……

Buổi chiều, vương phủ Y nghênh đón hai vị khách không mời mà đến, chính là Tứ hoàng nữ điện hạ đương triều - Tiêu Thiển Mạch và Lục hoàng nữ điện hạ đương triều - Tiêu Thiển Ca, phía sau hai người đều có nô bộc đi theo, trên tay nô bộc cầm không ít thứ, hiển nhiên đều là quà tặng đưa cho Mạch Du Nhiên.

Mạch Du Nhiên đang ở trong phòng sách suy nghĩ cách sử dụng bút lông như thế nào, thì nghe nói hai người tới chơi, bị dọa nhảy dựng: “Gì cơ! Bọn họ tới làm gì!”

Thấy phản ứng của nữ tử, Trúc Dao không nhịn được cười khúc khích: “Điện hạ à, ngài lại thiếu suy nghĩ rồi! Hai vị điện hạ đương nhiên là tới thăm ngài, ngài còn nói nữa, trong mấy vị hoàng nữ dưới gối của bệ hạ, nô cảm thấy hai vị này là người tốt nhất. Lúc trước, khi Thái Nữ điện hạ và Tam hoàng nữ điện hạ xa lánh ngài, dù hai vị này không đứng ra giúp ngài, nhưng cũng không thuận theo mà tham dự vào. Nô cảm thấy các nàng có thể làm được như thế đã là không tệ rồi, rốt cuộc thì dưới tình thế như vậy, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến tự bảo vệ mình trước tiên.”

“Bây giờ các nàng đang ở đâu?” Lòng Mạch Du Nhiên nóng như lửa đốt, sợ đến lúc đó, ở trước mặt hai người kia mình sẽ không cẩn thận mà bị lòi.

“Đang chờ ở phòng chính ạ! Điện hạ mau đi gặp các nàng đi, hôm nay các nàng chủ động đến đây thăm ngài, nhất định là có ý tốt với ngài, cơ hội tốt như vậy, ngài tuyệt đối đừng bỏ lỡ nha!” Trúc Dao không hiểu nỗi khổ của Mạch Du Nhiên chút nào, ngược lại, vẻ mặt rất hưng phấn.

Mạch Du Nhiên nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, sau đó, cô trợn to hai mắt, cười ngây ngô hai tiếng, rồi nhảy nhót mà chạy đến bên cạnh Trúc Dao, nhìn chằm chằm mặt hắn nửa ngày, hiếu kỳ nói: “Ý? Ngươi là ai thế?” Cô đang giả điên.

“Không phải chứ, sao đột nhiên điện hạ lại phát bệnh lúc này?” Thấy Mạch Du Nhiên như thế, Trúc Dao lập tức nhăn nhó mặt mày, rất là buồn bực, hỏi ra câu này, cũng không hề trông chờ vào việc nữ tử trả lời mình.

Mạch Du Nhiên thấy nam tử bị lừa, lập tức không ngừng cố gắng, nhéo mũi hắn, lại kéo tóc của hắn, ngay sau đó thất vọng mà chu miệng: “Chơi không vui! Ta muốn chơi với hoa với cỏ của mình!” Dứt lời, cô liền chạy ra bên ngoài, vẻ mặt hồn nhiên, thật sự giống một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

“Điện hạ à!” Vẻ mặt Trúc Dao bất đắc dĩ, cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

……

Phòng chính.

Tiêu Thiển Mạch đang ngồi trên ghế cho khách, nhàn nhã mà thưởng thức trà, thấy Tiêu Thiển Ca đi qua đi lại trước mặt mình, một phút cũng không nghỉ, y lên tiếng khuyên nhủ: “Lục hoàng muội à, mau dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, muội không mệt, nhưng ta nhìn cũng mệt.”

Tiêu Thiển Ca nghe lời ngồi sang bên cạnh Tiêu Thiển Mạch, trực tiếp nhấc ấm trà lên, đổ một ngụm trà, sau đó, nàng dựa sát vào Tiêu Thiển Mạch, hỏi một câu: “Tứ hoàng tỷ à, lần này chúng ta đến đây thật sự ổn sao? Tỷ nói xem, lỡ như Thái nữ và Tam hoàng tỷ biết được hôm nay chúng ta đến thăm Cửu hoàng muội, có thể nào sẽ lập tức gây phiền phức cho chúng ta không?” Dáng vẻ của nàng hào hứng, không hề nhút nhát chút nào, cứ như là đang nói đùa.

“Làm sao? Muội sợ à?” Tiêu Thiển Mạch liếc nữ tử, hài hước mà trêu chọc.

“Sao muội lại sợ được? Chẳng qua, muội sợ nhất chính là phụ quân của chúng ta sẽ gặp tai ương, tỷ cũng không phải không biết, hiện tại trong hậu cung, hai vị kia đang đấu đến mức hừng hực khí thế, cửa thành cháy cũng có thể gây họa cho cá trong chậu, huống chi, phụ quân còn đang ở trong đó, nếu hai vị kia biết được hôm nay hai ta tới đây, nói không chừng sẽ tạo áp lực với phụ quân của chúng ta đó!” Tiêu Thiển Ca ra vẻ sầu lo, thở ngắn than dài.

Phụ quân nàng nói đến là Yến thị quân trong hậu cung của Hoàn cảnh đế, tên là Yến Phi Hồng, trước lúc tiến cung là công tử nhà bình dân, thế nên sau khi tiến cung, bởi vì sau lưng không có thế lực gia tộc hùng hậu giúp đỡ, cho dù đã sinh cho Hoàn cảnh đế hai vị hoàng nữ, cũng chỉ được phong đến chức vị thị quân tứ phẩm.

Trong hai vị hoàng nữ hắn sinh có một vị chính là Lục hoàng nữ điện hạ Tiêu Thiển Ca, còn có một vị là Thập nhất hoàng nữ điện hạ, mới sinh được hai tháng đã bị bệnh chết non.

Mà cha của Tiêu Thiển Mạch mất sớm, giống như Tiêu Thiển Y được đưa đến dưới gối của Dung quân, nàng thì được đưa đến dưới gối Yến thị quân để nuôi nấng trưởng thành, Tiêu Thiển Ca vẫn luôn ỷ vào lại nàng, nàng cũng vui vẻ chăm sóc vị muội muội này, thế nên, hai tỷ muội từ nhỏ đã rất thân thiết, bình thường đi ra ngoài đều như hình với bóng.

Trở lại hiện tại, Tiêu Thiển Mạch vừa nghe Tiêu Thiển Ca nói, không cho là đúng: “Muội cho rằng phụ quân của chúng ta ở trong hậu cung nhiều năm như vậy sẽ không biết gì sao?”

“Cũng đúng, tính phụ quân trời sinh đã không màng danh lợi, bình thường chỉ thích ăn chay niệm phật, cho dù hai vị kia muốn làm khó người, thấy người không muốn phản ứng, cũng sẽ mất hứng thú.” Tiêu Thiển Ca phụ họa nói.

“Vậy vừa rồi muội sốt ruột làm gì?” Tiêu Thiển Mạch cười hỏi.

“Muội không thích đợi người khác! Vừa rồi, vị tiểu thị kia cũng đã đi được nửa ngày, sao còn chưa mời được Cửu hoàng muội đến?” Tiêu Thiển Ca nhìn ra cửa, không kiên nhẫn nói, tay nghịch cái ly trên bàn.

“Cửu hoàng muội bệnh nặng mới khỏi, hành động tất nhiên sẽ không tiện, muội nên hiểu chứ.” Tiêu Thiển Mạch ôn hòa nói.

Đúng lúc này, Trúc Dao vội vàng chạy đến đây, vẻ mặt khó xử: “Tứ hoàng nữ điện hạ, Lục hoàng nữ điện hạ, thật không khéo, điện hạ nhà ta lại phát bệnh rồi.”

“Lại phát bệnh sao?” Tiêu Thiển Ca buồn bực: “Vừa rồi, không phải ngươi nói bây giờ muội ấy vẫn ổn sao?”

“Nô, nô cũng không biết.” Trúc Dao bị hỏi khó.

“Nếu hiện tại Cửu hoàng muội không tiện gặp người khác, thì chúng ta đành phải cáo từ.” Tiêu Thiển Mạch đứng dậy, lên tiếng cáo từ.

“Đợi đã!” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói ngăn cản của nữ tử, mọi người nhìn lại, phát hiện người tới đúng là Mạch Du Nhiên, ánh mắt này bình tĩnh, bước chân trầm ổn, hoàn toàn không giống một người bị bệnh điên.

“Cửu hoàng muội, sao muội ——”