Chương 9: Trời sập xuống có bổn điện đỡ!

“Được rồi, bổn điện nói với các ngươi chuyện này, thật ra là để thẳng thắn nói một ý tưởng khác.” Mạch Du Nhiên đi thẳng vào vấn đề: “Tuy bệnh điên đã khỏi hẳn, nhưng bổn điện cũng không muốn nói rõ ra ngoài, bởi vì bổn điện vẫn muốn làm người rảnh rỗi thêm mấy ngày nữa, các ngươi hiểu không?”

“Cô Trần hiểu ạ, về sau, Cô Trần nhất định sẽ giữ bí mật này cho điện hạ!” Cô Trần lập tức tỏ thái độ.

“Nô cũng vậy!” Trúc Dao phụ họa, nhưng vẫn lo ngại: “Vậy điện hạ định duy trì tình trạng này trong bao lâu? Chẳng lẽ điện hạ chưa bao giờ có ý tham chính sao?”

*Tham chính: tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị, như trong bối cảnh truyện là tham dự vào việc triều chính

“Đợi thời cơ chín muồi, bổn điện sẽ tự có dự tính khác. Còn ý muốn tham chính, đương nhiên là bổn điện có, nhưng với tình thế hiện giờ, Dao Nhi cảm thấy bệ hạ sẽ cho bổn điện cơ hội thể hiện bản lĩnh sao?” Mạch Du Nhiên hỏi lại, đôi mắt đẹp hơi híp lại, lấp lánh ánh sáng.

“Sẽ không.” Trúc Dao không cần suy nghĩ mà trả lời, vừa đáp xong, y đã hiểu ra ngay lập tức.

“Vậy là được rồi!” Mạch Du Nhiên búng tay một cái.

“Dao Nhi, đồ hai vị hoàng tỷ của bổn điện tặng ban nãy đã cho người nhập kho chưa?” Mạch Du Nhiên nhìn vào mắt Cô Trần, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, quyết định để Trúc Dao rời đi trước.

“Vẫn chưa ạ.” Trúc Dao lắc đầu, tinh ý nói: “Vậy bây giờ nô đi ngay! Đúng rồi, điện hạ có cần nô liệt kê danh sách không?”

“Không cần. Sau khi xong việc, ngươi đi một chuyến tìm quản gia Trác, bảo nàng ta tính xem nếu tu sửa tòa phủ đệ này thì cần bao nhiêu ngân lượng, nếu ngân lượng trong kho đủ thì mời người đến đây tu sửa ngay hôm nay, nếu không đủ thì đi tiền trang mượn, lấy tòa phủ đệ này làm vật thế chấp.” Mạch Du Nhiên bình tĩnh mỉm cười nói.

*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ

*Tiền trang: ngân hàng tư nhân

“Điện hạ! Ngài đã nghĩ kĩ chưa? Tòa phủ đệ này là chỗ ở duy nhất của ngài, nếu ngài lấy ra làm thế chấp, chưa nói đến chuyện ngài có thể trả lại số ngân lượng đã mượn đúng hạn không, thì nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.” Suy nghĩ của Trúc Dao tỉ mỉ, thường sẽ nghĩ nhiều hơn một chút.

“Nếu vậy thì không phải càng có thể thể hiện ra bệnh điên khùng của bổn điện sao?” Mạch Du Nhiên cũng không để ý: “Mau đi đi, trời sập xuống có bổn điện đỡ, ngươi sợ cái gì?”

“Vâng, vậy nô đi ngay.” Trúc Dao gật đầu, xoay người chạy đi.

“Cô Trần, ngươi biết vì sao bổn điện để Dao Nhi rời đi không?” Thấy Trúc Dao đã chạy xa, Mạch Du Nhiên bèn cười tủm tỉm mà nhìn về phía nam tử mặc đồ đen đang quỳ một gối trước mặt cô, đùa giỡn nói.

“Cô Trần không biết.” Khuôn mặt tuấn tú của Cô Trần đỏ lên, ra vẻ trấn định.

“Ngươi lại đây.” Mạch Du Nhiên vẫy tay với nam tử, giọng điệu quyến rũ.

Lòng Cô Trần nhảy lộp bộp một cái, dự cảm không ổn, đứng lên, chậm rãi tới gần nữ tử, đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Xin hỏi điện hạ có gì phân ——” còn chưa nói xong đã thấy nữ tử đột nhiên ra tay tập kích mình, dọa y sợ, lập tức né tránh theo phản xạ: “Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?” Không đúng! Sao điện hạ lại biết võ công?!

“Tay bổn điện ngứa, mau đánh hai chiêu với bổn điện!” Mạch Du Nhiên liên tục ép nam tử lui về phía sau, trực tiếp ra bên ngoài,

“Điện hạ!” Nam tử sợ làm tổn thương nữ tử, nhượng bộ khắp nơi.

“Mau ra tay đi! Yếu đuối thế thì về sau bổn điện cần ngươi làm gì!” Mạch Du Nhiên trực tiếp đấm một cái về phía ngực nam tử, dùng phép khích tướng.

“Chỉ mong lát nữa điện hạ đừng trách Cô Trần!” Nam tử không cam lòng, đành phải ra chiêu đánh trả. Giữa chừng, hắn không dùng nội lực, chỉ cậy mạnh, trực tiếp đánh tay không với nữ tử.

Mạch Du Nhiên từng là sát thủ vương bài của Dạ Tôn, cô cơ bản là đánh thẳng vào mạch máu của đối phương, tốc độ rất nhanh, không có bất cứ động tác dư thừa nào, mà nam tử là ám vệ đã từng được huấn luyện, có thể được chọn ra làm hộ vệ của hoàng nữ điện hạ, đương nhiên cũng là người xuất sắc trong một đám người, thế nên, thực lực này cũng không thể khinh thường.

Một cái chớp mắt ngắn ngủi, hai người đã đánh không dưới trăm chiêu, nhưng chỗ trúng tên ở ngực nữ tử vẫn chưa khỏi hẳn, dần dần, cô liền cảm nhận được chỗ ngực truyền đến cơn đau, thể lực chống đỡ hết nổi, động tác tay bắt đầu chậm lại.

Lúc này, đúng lúc nam tử bắt được sơ hở, vừa vặn đấm một cái vào vai trái cô, đau đến mức cô lùi liên tiếp mấy bước, che lại chỗ trúng tên bên ngực trái, há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

“Điện hạ!” Cô Trần sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ nữ tử.

“Bổn điện không sao!” Mạch Du Nhiên xua tay, kìm nén một hơi, vẫn cậy mạnh nói.

“Sao lại không sao được! Miệng vết thương cũng nứt ra rồi! Điện hạ không cảm nhận được sao!” Nam tử nhìn thấy rõ ràng giữa các ngón tay mà nữ tử dùng che ngực trái chảy ra dòng máu đỏ tươi, nhiễm ở trên chiếc áo nhạt màu, rất bắt mắt, thấy nữ tử vẫn cậy mạnh, hắn tức giận đến mức trực tiếp mắng một câu. Sau đó, không đợi nữ tử phản ứng lại, hắn đã bế nàng lên, trực tiếp chạy về phía tẩm điện của nàng. Dọc theo đường đi, hắn cố hết sức bước thật nhẹ, giảm bớt xóc nảy.

Lúc Trúc Dao quay lại, đã thấy hơi thở nữ tử thoi thóp mà nằm ở trên giường, hắn kinh hãi, vội vàng chạy đến: “Điện hạ làm sao vậy?”

“Miệng vết thương của điện hạ lại nứt ra rồi, đại phu đã khám xong, đại phu nói cần phải tĩnh dưỡng.” Lúc này Cô Trần đứng ở một bên, vẻ mặt tự trách: “Đều là lỗi của ta, vừa rồi ta không nên ra tay với điện hạ.”

“Sao lại thế này? Cô Trần, sao ngươi lại ra tay với điện hạ?” Trúc Dao kinh hãi, hoàn toàn không hiểu đến tột cùng thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

“Dao Nhi, bổn điện không sao. Vừa rồi chỉ là ngứa tay, đánh mấy chiêu với Cô Trần thôi.” Trên giường, Mạch Du Nhiên suy yếu mà cười, giải thích.

“Gì cơ! Điện hạ à, không phải ngài quá thiếu suy nghĩ rồi sao! Ngài chưa bao giờ tập võ, cho dù có ngứa tay thì cũng nên phân cao thấp với kẻ tay trói gà không chặt như nô chứ! Sao lại nghĩ đến ám vệ Cô Trần? Đây không phải là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình sao?” Trúc Dao rất là cạn lời mà nhìn Mạch Du Nhiên, xổ ra một tràng. Bỗng nhiên, y cảm thấy tay áo mình bị người khác túm, liếc mắt nhìn lại, thấy Cô Trần im lặng lắc đầu với mình: “Sao thế?”

“Ban nãy, điện hạ đánh với ta không dưới trăm chiêu.” Cô Trần thẳng thắn nói. Tuy vừa rồi nữ tử thất bại khi đánh nhau, nhưng y hiểu mình không thể thắng bằng võ lực, nếu tình trạng sức khỏe của nữ tử vẫn tốt, chỉ sợ trận phân cao thấp này sẽ làm điên đảo nhận thức của y.

“Điện hạ?” Trúc Dao không dám tin tưởng, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía nữ tử: “Thật sự giống như Cô Trần nói sao? Ngài học võ công từ khi nào vậy? Sao nô lại không biết?”

“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm!” Mạch Du Nhiên cười thần bí, cũng không trực tiếp trả lời.



Dưới sự giám sát của Trúc Dao và Cô Trần, rốt cuộc, Mạch Du Nhiên phải thành thật lại, an an phận phận mà nằm trên giường mấy ngày.

Trong lúc này, dưới sự sắp xếp của quản gia Trác, phủ đệ của cô được tu sửa một lần nữa, ngân lượng trong kho bạc nhìn thấy đáy trong chớp mắt.

May mà ngân lượng không thừa cũng không thiếu, hơn nữa nhờ công tính toán tỉ mỉ của quản gia Trác, tòa phủ đệ này vẫn chưa rơi vào số phận bị thế chấp, không thì sau này, nếu cô không thể kịp thời trả lại ngân lượng, xác định chắc chắn là chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, trở thành vị hoàng nữ điện hạ nghèo nhất từ trước tới nay của nước Thiên Vũ, ngay cả phủ đệ của mình cũng không ở nổi.

Thấy chỗ trúng tên của ngực mình đã đỡ hơn nhiều, Mạch Du Nhiên liền không nằm nổi nữa. Hôm đó, cô thay một bộ trang phục, muốn ra bên ngoài dạo một chút, cảm nhận cảnh vật trên đường phố đế đô.

“Điện hạ, trước kia, ngài thích nhất ăn mứt hoa quả của Thiên Vị Các và vịt bát bảo của Tứ Hải Lâu, hôm nay hiếm khi ra ngoài, muốn nô đi mua cho ngài không?” Lúc này, Mạch Du Nhiên và Trúc Dao đang ngồi ở trong xe ngựa, mà Trúc Dao là cái máy hát, một khắc cũng không yên lặng nổi.

“Bớt bớt đi, gần nhất cuộc sống túng quẫn, bổn điện không lãng phí nổi.” Mạch Du Nhiên từ chối một cách quyết đoán, từ sau khi tu sửa phủ đệ, hoàn cảnh chỗ ở của cô đã trở nên tốt hơn, nhưng ngân lượng lại không còn thừa mấy, vì thế, cô đang lo đây! Đợi triều đình phát bổng lộc lần tiếp theo còn 10 ngày, thế nên, 10 ngày này cô chỉ có thể sống thắt lưng buộc bụng.

“Điện hạ còn không biết xấu hổ mà nói nữa! Vốn dĩ là có đồ mà bệ hạ ban thưởng và hai vị điện hạ tặng, ngài rất giàu, nhưng ngài lại muốn tu sửa phủ đệ, kết quả là tiêu hết sạch toàn bộ ngân lượng đó, một lần nữa trở lại trước kia, thậm chí còn tệ hơn so với trước kia nữa, nô cũng đã mấy ngày không được ăn thịt rồi.” Trúc Dao oán giận nói.

“Dao Nhi, ngươi không hiểu rồi.”