Chương 29

Có bột có rau, vậy làm bánh chay đi.

Bánh chay ở đây gọi là gì nhỉ? Hình như là gọi là sủi cảo.

Dưới ánh trăng, Tiết Ninh xắn tay áo lên nhào bột nhồi nhân, xung quanh tỏa ra cảm giác cả người không được khỏe.

... Bạn có tin không, xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên không phải đi đánh quái hay tham gia trận đấu lớn của môn phái, lại ẩn mình ở một nơi không có linh lực, dưới ánh trăng làm sủi cảo.

Quá giản dị rồi.

Gen của nhà trồng hoa bừng tỉnh, lúc nhào bột xong, Tiết Ninh đã đánh giá cao mảnh đất trước cửa, chuẩn bị kỹ càng cho việc trồng rau, xem chất đất kia chắc chắn rất màu mỡ.

Khi mùi thức ăn thơm phức bay vào nhà, dẫu là Tần Giang Nguyệt cũng có phần phản ứng chậm chạp.

Hắn thực sự không quan tâm Tiết Ninh cuối cùng đã làm gì, cũng không có hứng thú biết nàng sẽ gây ra chuyện gì.

Vì không quan tâm nên hắn không để ý, nàng muốn làm gì thì cứ làm, bản thân hắn bây giờ không có khả năng phản kháng, cho dù kích hoạt hình nộm, hình nộm cũng không chắc có thể đánh bại Tiết Ninh mình đầy mình bảo bối.

Nhưng sẽ có người khác có thể ngăn cản nàng, đến lúc đó chỉ cần người ta đưa nàng đi là xong, dù sao cũng không quá ba ngày.

Hắn đang cố gắng dùng sức lực của cánh tay và chút sức lực yếu ớt trên chân để đến giường nằm.

Tu vi đều mất, hắn trở nên không khác gì người phàm, vẫn còn sống tức là cần giấc ngủ, cần...

Ăn uống.

Trong lòng không muốn ăn bất cứ thứ gì.

Về mặt hành động cũng không có ý định đó.

Nhưng khi mùi thơm bay vào, dạ dày vẫn phản ứng rất thật thà.

Tần Giang Nguyệt thả lỏng sức lực cánh tay, lại ngồi trở về trên xe lăn.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, mồ hôi đã ướt đẫm người hắn.

Người từng bay lượn trên trời, một ngày di chuyển hàng nghìn dặm bây giờ chỉ là việc lên giường cũng trở nên vô cùng gian nan.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Tần Giang Nguyệt quay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt của nến, cô nương mặc chiếc váy màu xanh đậm đang mang một cái khay đến, có lẽ do ánh sáng của nến ấm áp, màu sắc ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của nàng khiến cho vẻ cay nghiệt và âm hiểm trên người nàng tan biến đi khá nhiều, hắn thậm chí còn thấy được một chút bình yên và an lành trên người nàng.

Một loại bình yên và an lành có thể lan tỏa đến người khác.

Tiết Ninh không quan tâm đến ánh mắt của hắn, giống như đang đối mặt với một đứa trẻ không nghe lời trong trường mầm non, nghiêm nghị đặt khay đựng một bát sủi cảo xuống, đẩy bát đũa vào tay hắn.

"Cả bát này phải ăn hết, không ăn hết không được đi ngủ."

Sau khi nói xong, nàng còn không quên lườm hắn một cái, như thể sợ hắn đói chết rồi phiền phức cho nàng nên nàng chỉ đành miễn cưỡng làm như vậy.